Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

Chương 1


Đọc truyện Phu nhân, tướng quân lại điên rồi! – Chương 1:

CHƯƠNG 1: Người câm A Phù
Hô hấp khó khăn, mí mắt nặng trĩu chỉ có thể mở ra một khe hở nhỏ, ánh mắt trong khe hở cũng mơ hồ không rõ. 
Tưởng Kình Phong nghĩ thầm, hắn sắp chết rồi sao?
Chẳng qua chết thì chết đi, hy sinh nơi chiến trường vốn là kết quả nên có của một tướng sĩ.
Chỉ là nói đến còn có chút tiếc nuối, không thể tận mắt chứng kiến Từ Việt lên ngôi hoàng đế, không thể rồi…

A… Đây là cái gì?
Trên môi truyền đến một cảm giác mềm mại, thanh ngọt như có như không.
Hắn cố gắng nhìn cảnh tượng trước mắt bằng ánh nhìn không rõ ràng, nhưng chỉ có thể thấy một khuôn mặt thanh tú mơ hồ của một nữ nhân đang dần rời đi, rồi lại cúi người sáp đến gần hắn, khi nghiêng người, vạt áo dưới khá xộc xệch còn lộ ra một mảnh trong suốt trắng noãn như có như không.
Tưởng Kình Phong có chút không hiểu, thầm nghĩ mình từ xưa đến nay đối với nữ nhân không có cảm giác gì đặc biệt, sao lúc sắp chết lại mộng xuân như vậy?
Chẳng lẽ là vì sống hai mươi mấy năm không chạm vào nữ nhân, nên trước khi chết trong lòng cảm thấy tiếc nuối?
Đang nghĩ ngợi, bờ môi thanh ngọt kia lại tiến đến, mềm mại phủ lên môi hắn.
Tưởng Kình Phong từ trước đến nay thường không nghĩ nhiều, chỉ thấy lúc này đã mơ giấc mơ như vậy, thì cứ ngoan ngoãn thuận theo tự nhiên thôi, khi còn sống chưa khi nào chạm đến nữ nhân, lúc sắp chết xuất hiện ảo giác, còn không thể chạm một lần hay sao?
Huống hồ hương vị thanh ngọt, trong veo như vậy, hắn lại cực kỳ thích, nghĩ vậy liền thuận theo tâm ý bản thân mà đáp lại một chút, đầu lưỡi theo bản năng chuyển động thăm dò qua lại.
Nữ nhân đang dán môi trên người hắn dường như ngẩn ra, sau đó ba một tiếng, Tưởng Kình Phong quẹo đầu sang một bên, trước mắt tối sầm, hoàn toàn ngất lịm đi, trên mặt là một dấu tay vô cùng bắt mắt.
Trước khi tia ý thức cuối cùng hoàn toàn biến mất, Tưởng Kình Phong càng thấy tiếc nuối hơn, sớm biết giấc mơ này kết thúc nhanh như vậy thì vừa nãy nên tranh thủ sờ thêm một cái rồi.
……………………………………………
Khi mở mắt ra lần nữa, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mùi thuốc từ chóp mũi truyền đến từng đợt, mí mắt vẫn nặng trĩu như cũ, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể mở ra.
Tưởng Kình Phong nhìn tứ phía, trong căn phòng nhỏ có một cái bàn vuông, hai cái ghế, cạnh cửa sổ là một cái bàn dài thô sơ, trên đó đặt một bình gốm đã sứt miệng, bên trong là đóa phù dung lẻ loi, trơ trọi.

Cảnh tượng này sao lại khác với điện Diêm Vương như vậy? Chẳng lẽ hắn vẫn chưa chết? 
Tưởng Kình Phong muốn ngồi dậy nhìn kỹ, nhưng xương cốt trên người như muốn rã ra, không thể cử động được. 

Lại ngây ngốc như vậy nằm một hồi lâu, ngoài cửa mới truyền đến một loạt tiếng bước chân, một cô nương một thân bạch y, đầu đội vòng hoa trắng bước vào.
Cô nương chừng mười bốn mười lăm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to, vóc người xinh xắn, đôi môi đỏ mọng, như quả anh đào đỏ nổi bật trên bộ y phục trắng, quyến rũ động lòng người, khiến Tưởng Kình Phong nhớ lại cảnh trong mơ lúc trước.
Hắn cẩn thận đánh giá cô nương này vài lần, nhìn từ đầu đến chân, từ sợi tóc đến lông mi, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên môi nàng. 
Bạch Phù bưng thuốc tiến vào phòng, vừa vào cửa liền thấy người trên giường đã tỉnh, mắt hắn nhìn chằm chằm vào mặt nàng, khiến nàng tức đến nỗi suýt nữa đem bát thuốc vừa sắc xong dội vào mặt hắn.
Hôm qua nàng giặt áo quần bên bờ sông thì thấy một người xuôi theo dòng trôi dạt tới, có lòng tốt vớt hắn lên, còn độ khí cứu mạng hắn, kết quả nam nhân này thời điểm hôn mê lại chiếm tiện nghi của nàng! Đúng là không biết xấu hổ! Vừa nhìn liền biết là một tên háo sắc! 
Bạch Phù đem chén thuốc đặt mạnh lên bàn, rồi xoay người bỏ đi, không thèm để ý đến hắn. 
“Này!” 
Tưởng Kình Phong ở phía sau khàn giọng kêu lên một tiếng, nhưng Bạch Phù vẫn không dừng lại, xoay người đi ra ngoài.
Thẳng đến tối, Bạch Phù mới lần nữa bước vào phòng, chén thuốc kia vẫn y nguyên trên bàn, không có dấu hiệu xê dịch, Tưởng Kình Phong thì sốt cao, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, bộ dạng hôn mê như sắp chết. 
Bạch Phù vừa lo vừa tức, vội vội vàng vàng đi sắc thuốc, rồi ngồi bên mép giường giúp hắn uống. 
Tưởng Kình Phong nửa tỉnh nửa mê, khi thì thấy bản thân như rơi vào lò lửa, khi thì thấy như rơi vào kẽ băng, lúc nóng lúc lạnh không biết mình đang ở đâu.
Nửa đêm tỉnh lại miệng khát khô, cổ họng như bị nhét cục than đang cháy, như thiêu như đốt, khiến hắn muốn kêu thành tiếng mà không được, chỉ có thể chuyển động cái cổ cứng ngắc của mình, nhìn xem xung quanh có nguồn nước nào không. 
Trong thoáng chốc thấy rõ cảnh vật xung quanh, mới nhớ ra bản thân đã không còn ở trong doanh trại nữa, mà là trong một căn phòng lạ hoắc. 
Cô nương gặp lúc ban ngày đang nằm bên mép giường hắn, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, hình như vì ngủ không được thoải mái.
Tưởng Kình Phong cố gắng hắng giọng một cái, giả vờ phát ra chút âm thanh, nhưng cô nương ấy vẫn không chịu tỉnh.
Hắn đành phải dùng lực giơ cánh tay phải còn hoạt động được lên, đem nàng lay tỉnh để nàng lấy giúp hắn ly nước uống, hắn thật sự rất khát.

Nhưng bản thân hắn bị trọng thương, cánh tay như không phải của mình, động cả nửa ngày cũng chỉ có thể giơ được cái cổ tay, đầu ngón tay chạm vào mặt tiểu cô nương.
Bạch Phù trong lúc ngủ mơ cảm thấy trên mặt có chút tê tê, có thứ gì đó lần từ sau tai đến, cọ cọ vào hai má nàng.
Nàng lầm bầm một tiếng rồi bất mãn mở mắt, thấy cái tên háo sắc nào đó trong đêm tối nhìn chằm chằm nàng, đầu ngón tay không ngừng vuốt má nàng. 
“A!”
Bạch Phù kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, đứng phắt dậy, đỏ mặt chỉ vào hắn a a a nửa ngày, cuối cùng dậm chân xoay người chạy ra ngoài. 
Tưởng Kình Phong trợn trừng mắt nhìn theo hướng nàng rời đi, cổ họng phát ra thanh âm khàn đục, đầu ngón tay cố duỗi theo.
Nước……. Cho ta một ngụm nước……
………………………………………………
“Ngươi tên là gì?”
Thời điểm Tưởng Kình Phong hỏi câu hỏi này, đã là ba ngày sau.
Hắn vẫn không thể xuống giường, nhưng đã có thể dựa lưng vào gối và ngồi trên giường.
“Không thể nói thì viết ra đi, để ta biết tên ngươi, ngày sau mới có thể đến đón ngươi, về sau ngươi ở bên cạnh ta làm nữ nhân của ta, ta nhất định sẽ che chở cho ngươi.”
Hai ngày này tiếp xúc hắn đã biết cô nương này là một người câm, cho nên mới nói thế với nàng.
Bạch Phù đang giúp hắn thu thập y phục bẩn, nghe vậy liền dừng động tác, xoay người đem đống y phục đó ném lên người hắn.
Sớm biết cái tên này háo sắc như vậy, thì ban đầu có nói gì đi nữa nàng cũng sẽ không cứu hắn! Bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi!
Tưởng Kình Phong thấy nàng bị mình làm cho tức giận bỏ đi, cảm thấy có chút quái lạ, không hiểu tại sao.
Hắn chưa từng chạm qua nữ nhân, càng chưa từng cưới vợ, nên không biết những nữ tử này từ sáng đến tối nghĩ gì.
Nhưng mà hắn biết danh tiết đối với phụ nữ là vô cùng quan trọng. 

Từ Việt từng nói với hắn, kinh thành có một thiên kim của gia đình giàu có, ở trên đường bị một tên lưu manh uống say ôm phải, tên lưu manh đó về sau bị đánh chết, nhưng vị thiên kim kia cũng không có kết cục tốt, gia đình nói với bên ngoài là đưa đến từ đường, nhưng thực ra lại lén lút dìm nàng ta xuống sông.
Tưởng Kình Phong tuy chưa từng qua lại với nữ nhân nào, nhưng hắn quyết không để nữ nhân của mình chịu kết cục như thế.
Bạch Phù nếu đã hôn hắn, còn xem qua thân thể của hắn, thì tất nhiên trở thành nữ nhân của hắn, hắn muốn bên cạnh nàng bảo hộ, che chở nàng.
Bạch Phù đương nhiên không biết những ý nghĩ đó của hắn, chỉ xem hắn là tên háo sắc đến sắp chết cũng không quên chiếm tiện nghi của nữ nhân. Cảm thấy thật phí cho một tướng mạo anh tuấn. 
Nàng thật sự không muốn cùng nam nhân này qua lại, cho nên thẳng đến khi ăn cơm trưa mới lại đi vào căn phòng kia, đem đồ ăn đặt xuống liền chuẩn bị chạy lấy người.
“A Phù.”
Thanh âm nam tử thuần hậu nhưng vẫn có chút khàn khàn vang lên.
Bước chân Bạch Phù đình trệ, tim bỗng nhiên đập hụt một nhịp, hốc mắt đỏ lên, cánh mũi không hiểu sao lại cay cay.
A Phù……
A Phù……
  Đã bao lâu rồi không có ai kêu cái tên này. Hắn làm sao lại biết được?
“Ta thấy ngươi mỗi ngày đều đặt vào bình một đóa Phù dung, không bằng kêu ngươi A Phù đi.”
Tưởng Kình Phong tiếp tục nói.
Bạch Phù quay đầu đi, say sưa nhìn đóa hoa lẻ loi trong bình, một lúc sau lại cúi đầu đi ra ngoài.
“Tại sao lại mất hứng rồi?”
Tưởng Kình Phong nhìn theo bóng dáng nàng, bưng bát cơm lên, vừa ăn vừa than thở.
Chẳng trách nói lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển, hắn ở đây ngây người nhiều ngày, cũng chưa thấy nữ nhân đó cười qua.
Chờ thân thể hắn tốt lên rồi rời đi, phải tới hỏi Từ Việt một chút, Từ Việt khẳng định biết làm gì để dỗ dành nữ nhân.
Chẳng qua hắn không ngờ tới, hắn ở căn phòng nhỏ này ngây ngốc hơn một tháng, vết thương trên người cũng gần khỏi hẳn, thân tín của hắn mới chậm chạp tìm đến.
“Tại sao lại lâu như vậy?”
Tưởng Kình Phong cau mày quát lên.
“Tướng quân, nơi này là Vân Sơn, sương mù dày đặc, căn bản không có đường, không dễ tìm, nếu không phải nhìn thấy tín vật ngài treo trên cây, chỉ sợ chúng thuộc hạ đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy ngài đâu.”

“Tín vật? Ta khi nào treo tín vật lên cây?”
Thân tín lấy yêu bài đã vỡ không ra hình dạng gì ra, nói: “Không phải ngài đem yêu bài bị vỡ này treo lên cây bên đường để dẫn chúng thuộc hạ tới sao?”
Tưởng Kình Phong nhíu mày, hắn từ khi tỉnh lại đã không thấy yêu bài của mình đâu, còn tưởng là đã rớt xuống sông rồi, không nghĩ tới giờ nhìn thấy, lại biến thành hình dáng như vậy.
Hắn giơ mảnh nhỏ của yêu bài lên, ngẩng đầu nhìn hướng Bạch Phù vừa giặt y phục xong, đang từ bờ sông đi tới, cười hỏi: “Là ngươi làm?”
Bạch Phù ánh mắt sáng ngời, buông chậu gỗ trong tay ra chạy tới, chỉ tay về phía hắn, rồi lại chỉ tay vào mấy tên thuộc hạ của hắn.
Tưởng Kình Phong cùng nàng ở chung hơn một tháng, đại khái cũng có thể hiểu được ý của nàng, gật đầu nói: “Đúng, những người này là thuộc hạ của ta, bọn họ đến đây tìm ta.”
Bạch Phù nhếch miệng cười, lập tức đối với mọi người buông lỏng phòng bị.
Mọi người không rõ ý của nàng, liền đồng loạt nhìn về phía Tưởng Kình Phong.
Tưởng Kình Phong cũng có chút không hiểu, nhíu mày nhìn Bạch Phù.
Bạch Phù a a vài tiếng, chỉ vào túi tiền bên hông của tên thuộc hạ.
Tên thuộc hạ khó hiểu đem túi tiền lấy xuống, đưa tới tay nàng: “Cô nương muốn thứ này?”
Bạch Phù gật đầu, mở túi tiền ra, đem bạc vụn bên trong toàn bộ lấy ra, đếm đếm thấy chỉ có hai ba lượng liền bất mãn chu chu miệng nhỏ, rồi lại chỉ túi tiền bên hông của tên thuộc hạ khác.
Tưởng Kình Phong ở bên cạnh nhìn, lúc này mới hiểu, ha ha cười to: “Ngươi đây là muốn bạc, muốn lấy thù lao chăm sóc ta hơn một tháng này?”
Bạch Phù quét mắt nhìn hắn một cái: Vô nghĩa, ta có lòng tốt cứu người, còn vất vả hầu hạ ngươi, cho ngươi ăn chùa uống chùa hơn một tháng, có thể không cần bạc được sao? Chỗ ta đây cũng không phải là thiện đường.
Tiểu cô nương mười lăm tuổi như nụ hoa e ấp sắp nở, xinh đẹp động lòng người, một thân bạch y thanh lệ, đôi mắt trong trẻo như quả nho mới vớt từ dưới giếng lên, vẫn còn đọng lại vệt nước, mang theo vẻ quyến rũ khác lạ mà bản thân nàng không hề hay biết.
Tưởng Kình Phong xoa tóc nàng nói: “Ngươi luôn không cho ta ra ngoài là vì sợ ta chạy đi, ngươi không lấy được tiền?”
Bạch Phù vừa gật đầu vừa tránh thoát khỏi tay hắn, trong lòng lầm bầm hai tiếng: Bằng không ai lại muốn ở chung với một tên háo sắc như ngươi.
Tưởng Kình Phong cười càng thêm cao hứng: “Không hổ là nữ nhân của ta, một chút thiệt thòi cũng không chịu.”
Nói xong hắn bảo toàn bộ thuộc hạ lấy hết bạc cùng ngân phiếu trong người ra, ngay cả ngọc bội các thứ đều đưa cho nàng, hận không thể tháo cả bảo thạch xuống nhét vào tay nàng.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.