Bạn đang đọc Phu Nhân Thất Sủng Của Thành Chủ Đại Nhân – Chương 6: Trốn Chạy
Phùng Quán Phong không thể tin trên đời này có chuyện thần kỳ như vậy.
Nàng ấy thật sự là tiên nữ sao? Hắn cũng không muốn tin, nhưng những nô tì hầu hạ nàng tắm rửa xong đều nói lại là không hề thấy vết thương hay sẹo gì cả.
Hắn có thử coi thử chân nàng cũng đã lành lặn, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ đến thế, nếu nàng thực sự là tiên nữ, hắn càng nhất định phải cho nàng là Thành chủ phu nhân.
“Nàng đã khoẻ hẳn chưa?”.
Ngọc Diệp lắc đầu nguầy nguậy.
Môi nàng hẵn còn trắng bệch.
Nàng lết trên giường.
“Chưa, chỗ đó vẫn còn đau lắm” – Nàng ôm lấy một bên vai rêи ɾỉ.
“Ta biết nàng vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng ta nghe nói, trên người nàng hoàn toàn không để lại vết thương.
Điều này…!là thật chứ?”.
Ngọc Diệp hiểu.
Chính nàng cũng không thể tin được chuyện này đang diễn ra.
Hoá ra nàng trở nên bất tử là thật, và kiếp nạn này cũng là thật.
“Ngài không tin ta là tiên nữ à?”.
Nàng thực sự thích cái hão danh tiên nữ lắm.
“Đúng vậy, ta muốn xem thử vết thương trên vai nàng có được không?”.
Hắn còn tưởng nàng sẽ không cho hắn xem.
Nhưng đúng là tiên nữ không giống người thường, hắn vừa nói muốn xem, nàng hơi do dự một tí rồi liền đồng ý.
Nàng vén mái tóc sang một bên vai, lộ ra chiếc cổ trắng ngần.
Hai vai nàng buông thõng, chiếc áo lụa ngoài lập tức rơi xuống, khiến bờ vai gầy, chiếc lưng trần hoàn toàn hiện rõ.
Hai xương bả vai của nàng nhấp nhô dưới lớp da mềm mại, mịn như lụa khiến hắn không khỏi kích động.
Hắn nhịn không được mà muốn nhìn sâu hơn vào lớp yếm mỏng phía trên.
Hắn càng muốn xem kỹ đôi bồng đảo phổng phao đầy đặn nửa kín nửa hở kia.
“Sao? Đúng là không có dấu vết nào đúng không?” – Ngọc Diệp kéo áo lên chậm chạp, sợ lại động phải vết thương khiến nó đau nhói.
Hắn ta nghe vậy thì không hiểu sao giật mình.
“Ngài đã tin chưa?”.
Yết hầu của hắn động đậy.
“Ta…!tin rồi! Chờ khi nào nàng hết đau, ta lập tức đón nàng về phủ làm Thành chủ phu nhân”.
Nàng cau mày nhìn hắn.
Nàng tưởng đã từ chối hắn một cách rất lịch sự, rõ ràng rồi mà.
“Khoan đã, không phải ngài đã hứa với ta, sẽ cho ta tiền để về Ung Vương gặp Thiên Dịch rồi hay sao? Ta đâu có đồng ý rằng sẽ cưới ngài?”.
Ánh mắt của hắn lập tức thay đổi khiến nàng hoảng sợ.
“Nàng vẫn muốn về Ung Châu?”.
Nàng gật đầu.
“Nàng vẫn muốn gả cho Thiên Dịch?”.
Nàng gật đầu.
Hắn giống như là phát điên, dùng tay ấn một bên vai nàng đè xuống.
Nàng đau đến độ không thở nổi.
Chân yếu tay mềm như nàng sao đỡ được một nam nhân như hắn, huống hồ hắn còn mình đồng da sắt, thân thể tráng kiện như thế.
“Đau…”.
Hắn hận không thể nghiền nát nàng ra.
Từ trước đến giờ, chưa từng có nữ tử nào muốn khước từ hắn.
Nhất là, hắn lại thua bởi một tên công tử lông nhông như Ung Thiên Dịch.
“Ta thua hắn ở điểm nào? Tại sao nàng nhất quyết muốn gả cho hắn?”.
Ngọc Diệp đâu có ngu ngốc.
Theo những gì nàng biết về hắn, cả nhà hắn bị đương kim hoàng thượng đoạt mạng.
Hắn là người duy nhất sống sót, âm thầm cải tử hoàn sinh, một tay dọn Nam dẹp Bắc, làm nên cơ đồ là Kinh Châu Thành ngày nay.
Tuy rằng e ngại thế lực của hắn nên triều đình đã cho Kinh Châu thành vùng đất tự quản, nhưng mối thù này của hắn với đương kim hoàng thượng xử lý không khéo liền có thể xảy ra nội chiến.
Chưa kể đến việc, Hoa Nguyệt kia lại là giai nhân luôn ở bên hắn, góp công không nhỏ đối với sự nghiệp của hắn như ngày hôm nay.
Chắc chắn chẳng bao lâu nữa hắn sẽ cưới nàng ta về làm thiếp.
Mà chẳng cần đến Hoa Nguyệt, dựa vào vẻ ngoài và tính đào hoa của hắn, nàng đoán chắc đã có cả tá vị thiếp đang ở nhà rồi.
So với Thiên Dịch, hắn ta có phần ngô nghê, tuy lông bông trẻ con nhưng dạy dỗ được.
Người như Phùng Quán Phong, quá hoàn mỹ, khiến người ta có cảm giác rất khó nắm bắt, rất không an toàn.
Nàng cười yếu ớt, gương mặt như vậy càng khiến người ta muốn giày vò.
“Ta thật sự…!không muốn gả cho ngài…!Hà tất phải ép ta?”.
Quán Phong nghe vậy càng đè chặt hai bên vai của nàng xuống.
Nàng nghiến răng đau đớn, cảm tưởng như đã thịt nát xương tan.
Ngay lúc đó nàng cảm nhận được thân người mình bị ép chặt xuống giường, môi bị thứ gì đó mềm như nhung đang không ngừng gặm mút, tìm cách tách miệng nàng ra.
Nàng đau đớn không thể trở mình, lại càng không thể thở nổi.
Cảm giác ướŧ áŧ, nóng bỏng nằm trên môi khiến nàng cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Hắn giữ nàng rất chặt, môi lưỡi cuốn lấy nàng cũng rất nồng nhiệt, khiến nàng ná thở.
Đến lúc tưởng sắp ngất đi đến nơi thì có tiếng động…
“Tiểu thư, …!ơ…”.
Cô nha hoàn mấy ngày nay vẫn luôn chăm sóc cho nàng, Châu Hoàn, vừa tiến vào thì đã gặp cảnh tượng này.
Quán Phong liền buông nàng ra, nổi giận lườm nàng ta một cái.
Nàng ta do quá sợ hãi nên đã đánh rớt cả bát thuốc trên tay, hốt hoảng chạy ra ngoài.
Ngọc Diệp vô cùng nhẹ nhõm.
Cái vai cô đau đến ê cả đầu.
“Nàng đã thất thân, nàng không còn gả cho ai được nữa đâu!” – Hắn cảnh cáo nàng.
Trời ạ, hoá ra hắn hôn nàng là để khiến nàng thất thân sao?
“Cho dù thế nào ta cũng không gả cho ngài đâu!”.
Lời này lại càng khiến hắn giận phát điên.
Đúng là hắn chưa từng gặp ai ương bướng đến vậy.
Nếu không phải nàng bị thương thì chắc chắn hắn đã…
Bỏ đi, hắn có thể chờ thêm một thời gian nữa.
Trông thấy nàng đau đớn, hắn có chút không đành lòng.
“Ngọc Diệp, ta đang nói cho nàng biết.
Đó không phải là một lựa chọn!”.
Hắn đi mất.
Cánh cửa đóng rầm lại phía sau.
Nàng còn nghe thấy tiếng lạch cạch.
Khoan đã, bọn họ muốn nhốt nàng ở đây sao? Phùng Quán Phong đúng là tên khốn kiếp, hắn cứ muốn gây phiền phức cho nàng.
Nàng đứng ở sau cửa, nghe văng vẳng tiếng hắn đang ra lệnh với gia nô.
“Các ngươi chú ý canh giữ cẩn thận, ta sẽ nhanh chóng quay lại”.
Hắn có việc phải đi sao? Có lẽ đây là một cơ hội tốt, có khi là duy nhất.
Ngọc Diệp ôm lấy bả vai, cố gắng thoát ra ngay khi mọi cánh cửa phòng đều đã bị khoá chặt.
Rốt cuộc nàng chỉ tìm được duy nhất một cái cửa sổ chưa đóng.
Nó hướng ra ngoài hồ.
Nàng chỉ cầu nó đủ nông, vì nếu không thì chắc chắn nàng sẽ chết đuối.
Ngọc Diệp nhắm mắt nhảy xuống, cố gắng chống chân xuống đất.
May mắn sao, khi cố đứng thẳng, nàng vẫn có thể hít được một tí không khí.
Nàng cẩn thận để không bị trượt chân, hoặc bị những con vật chưa rõ bên dưới doạ cho chết khiếp.
Nàng bò lên bờ, cả người đều ướt sũng.
Người nàng run lên vì lạnh.
May mà tẩm viện của nàng cách cửa sau cũng không xa lắm.
Giờ này đám gia nô chắc đều đang tập trung để canh chừng nàng.
Sau một thời gian ở đây, nàng có thể biết được, hình như đây không phải là nhà chính của hắn, có quá ít người làm và dường như nàng được coi là chủ nhân duy nhất có trong nhà.
Có điều đi ra ngoài phố trong vẻ ngoài như thế này, nàng có thể lường trước sẽ gây ra không biết bao nhiêu sự chú ý.
Trời ạ, mà nàng cũng không biết phải đi đâu.
Nàng cũng không có tiền, sao bây giờ nàng mới nghĩ ra chứ? Còn đang khẩn trương vì sợ đám gia nô trong nhà phát hiện nàng đã biến mất.
Nàng vô tình va phải một người trên phố.
Đụng ngay vào cái bên đang bị đau nữa chứ.
Nàng tí muốn ngất.
“Vị tiểu thư này…!sao cả người đều ướt nhẹp thế?” – Người kia chắc bị giật mình – “Tiểu thư, cô bị sao vậy?”.
Mắt nàng hoa lên rồi, ngực nàng đau quá, cảm giác như bị vỡ vụn ra vậy.
“Tiểu thư! Tiểu thư!”.
Nàng không còn biết chuyện gì nữa, nhưng khi tỉnh dậy thì đã thấy mình đang nằm trên giường, trong chăn ấm.
Nàng đoán thế giới này cũng có nhiều người tốt thật.
“Tiểu thư…”.
Là tiếng gọi đó.
Đó là người đã bị nàng đụng trúng.
“Cô không sao chứ? Cô đã đụng phải ta, lúc đó cô ướt nhẹp và sau đó thì bất tỉnh.
Ta có gọi đại phu đến để xem cho cô, nhưng ông ấy chẳng chẩn đoán ra được gì”.
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của nữ tử kia, nàng thấy rất gần gũi.
“Ta bị một mũi tên bắn xuyên qua ngực.
Ta vẫn còn đau lắm…!Mong cô, cô có thể cho ta ở tạm đây được không?”.
“Cô bị thương sao?”.
Nàng hiểu vẻ mặt đó, bọn họ không kiếm được chỗ bị thương trên người cô.
“Tiểu thư, dạo này em có nghe râm ran trên phố…” – Vị tiểu cô nương đứng phía sau lên tiếng, có vẻ như đây là nha hoàn của nàng ta – “Họ nói,…!chỗ Thành chủ đại nhân đang giữ một cô tiên nữ.
Họ nói cô ấy đỡ thay cho Thành chủ đại nhân một mũi tên tưởng chết rồi nhưng vẫn sống lại, thậm chí trên người còn không để lại vết tích gì”.
Chuyện này đã truyền xa đến vậy rồi ư?
“Cô là người của Thành chủ đại nhân sao?” – Vị tiểu thư kia hỏi.
Ngọc Diệp chỉ còn biết lẳng lặng gật đầu.
“Tại sao cô lại ở đây?”.
Giờ đến lượt vị tiểu thư kia tỏ ra lo lắng.