Bạn đang đọc Phu Nhân Thất Sủng Của Thành Chủ Đại Nhân – Chương 25: Giẫm Đạp
“Muội muội…”.
Nàng cảm thấy khó tin.
Nàng đang mơ phải không? Sao nàng lại thấy Băng Lan đang ở đây? Đầu nàng đau, giống như có ai đang nạo khoét ở bên trong vậy.
Nàng đang rất cần một liều thuốc giảm đau.
Mỗi lần bị gọi tỉnh dậy, nàng đều cảm thấy đau đến chết đi sống lại.
“Sao muội lại hồ đồ như vậy chứ?” – Băng Lan bật khóc – “Mã Hoàng đã kể cho tỷ nghe hết mọi chuyện rồi.
Tên Thành chủ đó thật quá đáng.
Sớm biết vậy, ngày xưa tỷ đã sớm tác thành cho muội và Thiên Dịch.
Bây giờ trông thấy muội như thế này, tỷ luôn không ngừng tự trách”.
Nàng không muốn Băng Lan phải đau lòng nhưng vừa khẽ nhúc nhích thì đầu nàng ong ong, mắt hoa hết cả lên.
Tay nàng khẽ đưa lên chỗ vết thương đang nhức nhối cảm thấy toàn bộ sinh lực đều đang bị nó hút kiệt.
Môi nàng trắng bệch ra vì đau đớn.
“Muội từ từ thôi.
Đừng quá kích động.
Cho dù thế nào cũng nên quý trọng thân thể mới đúng”.
Băng Lan sụt sùi khóc.
Nàng đang đau muốn ngất đi đây mà còn chưa khóc, tỷ tỷ sao lại khóc vậy chứ? Nàng muốn mở miệng khuyên giải tỷ tỷ nhưng không sao thốt nên được lời nào.
Nàng chợt nhớ ra, nàng bị câm.
“Tiểu thư, người đừng quá đau lòng!” – Khinh Nhi đưa cho tỷ tỷ tờ khăn tay, nói hộ lòng nàng.
Tuy nhiên, Băng Lan không lấy thế làm cảm kích.
Ngược lại còn nổi giận.
“Tại ngươi! Tất cả là tại ngươi! Khi không ngươi lại đi giở trò ở đằng sau lưng ta, ngươi nhìn muội ấy đi.
Ngươi nhìn đi.
Đây là kết quả mà ngươi muốn sao?” – Băng Lan mắng Khinh Nhi té tát.
Khinh Nhi oà khóc.
“Em xin lỗi.
Em cũng chỉ là muốn tốt cho tiểu thư…”.
“Tốt cho ta? Việc của ta ta tự quyết được, nhưng ta đặc biệt căm ghét những người nào nhân danh chính nghĩa, lấy danh của ta ra dìm chết người khác!”.
Ngọc Diệp giơ tay muốn ngăn tỷ tỷ lại.
Tay nàng quờ quạng trong không trung, không sao nắm được tỷ ấy.
Nàng cất giọng gọi, nhưng chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển lẫn tiếng ư ử rất nhỏ đầy bất lực trong cổ họng.
Trời ạ, bọn họ là đang muốn gϊếŧ chết nàng sao?
Băng Lan sau đó thấy cánh tay nàng liền nắm lấy, hiểu ngay ý của nàng.
“Được rồi, tỷ không cãi nữa.
Không cãi nữa.
Ta hứa với muội ta không cãi nữa” – Băng Lan chấm chấm những giọt nước mắt đang lăn dài trên má – “Muội đã mê sảng suốt ba ngày ba đêm liền, không ai gọi đại phu đến cả.
Nếu không phải Đông Du đại nhân báo với ta kịp thì…”.
Ngọc Diệp dùng ánh mắt đồng cảm để trấn an tỷ ấy.
Lúc này mới nhận ra bụng Băng Lan tỷ đã nhô cao lên rồi.
Băng Lan hiểu được ánh nhìn nghi hoặc của nàng.
“Phải, Thiên Dịch và ta chuẩn bị đón đứa con đầu lòng rồi!”.
Tỷ tỷ đưa tay nàng đặt lên bụng, để vuốt ve.
Tốt lắm, ít nhất Băng Lan và Thiên Dịch vẫn sống rất hạnh phúc.
Mọi người đều hạnh phúc, thế là được rồi.
Tay nàng cảm nhận được một cú hích nhẹ từ bên trong bụng Băng Lan.
Đứa bé này chắc chắn rất khoẻ mạnh.
Nàng thấy vui mừng giùm tỷ tỷ.
“Muội đó, phải điều dưỡng thật tốt, để sau khi đứa trẻ này ra đời, nhận muội làm nghĩa mẫu, có được không?”.
Nàng xúc động, cật lực gật đầu, quên mất cả cơn đau đang choáng lấy mình.
Những ngày sau Băng Lan đều túc trực ở đây với nàng, bón thuốc cho nàng uống.
Mỗi ngày nàng đều sờ vào bụng của tỷ ấy, cảm thấy đứa bé này đang lớn dần lên, một sinh mệnh nhỏ đang sắp sửa chào đời, nàng cảm thấy có động lực sống hơn hẳn.
Băng Lan tỷ nói với nàng, đứa bé trong bụng tỷ ấy là con trai, giống Bảo Bảo.
Băng Lan cũng đồng ý sẽ đặt tên ở nhà cho con trai mình là Bảo Bảo miễn là nàng chịu khoẻ lại.
Ngọc Diệp chỉ mong giờ mình có thể khoẻ lại trước lúc Băng Lan tỷ trở dạ.
Là một trong những người đầu tiên được bế Bảo Bảo trên tay.
Nàng mong chờ ngày đó đến rớt nước mắt.
Băng Lan cũng không tiện ở bên nàng quá lâu.
Những lúc rảnh rỗi, Ngọc Diệp đều ở trong phòng may quần áo cho Bảo Bảo.
Đã từ rất lâu rồi nàng mới thấy bản thân phơi phới như vậy.
Bên cạnh nàng lúc này chỉ còn lại Châu Hoàn.
Nàng biết nàng ta là người của Thành chủ nên bình thường cũng không trọng dụng nhiều, mà nàng ta cũng là người rất yên tĩnh.
Ở với nàng ta khiến nàng không cần phải nhớ đến chuyện mình đã bị câm.
Đương nhiên không có chuyện gì tốt đẹp lại tồn tại được lâu, nhất là trong Kinh Châu Thành này.
Một hôm, Ngọc Diệp vừa ra ngoài tưới cây về thì thấy Hoa Nguyệt phu nhân kéo theo một đám ma ma và nô tỳ đến.
Nàng nhớ đến chuyện mình đã bị phế truất liền thi lễ với nàng ta.
“Chà, lâu quá không gặp tỷ tỷ, tỷ tỷ vẫn sống tốt chứ?” – Cái giọng giả lả của nàng ta vẫn không hề thay đổi.
Nàng trộm nhìn đứa bé trắng như cục bột ở trên tay nàng ta, kháu khỉnh như vậy, chẳng trách lại được Thành chủ sủng ái.
Nàng không biết nói gì hơn, chỉ biết hạ thấp người quỳ xuống.
Châu Hoàn đứng cạnh bên, nói đỡ giúp nàng.
“Mong phu nhân tha tội, phu nhân nhà ta đã bị câm rồi, không thể tiếp chuyện được với phu nhân”.
“Im miệng, ngươi là cái thá gì mà dám cắt lời của phu nhân!” – Nô tì thân cận của Hoa Nguyệt nạt nộ Châu Hoàn.
Dĩ nhiên, Châu Hoàn nào dám phản kháng.
“Ấy chết, xem ta kìa!” – Hoa Nguyệt gõ gõ cái đầu – “Ta quên mất, ta quên mất tỷ tỷ bị câm.
Nói sao nhỉ, hôm nay ta đến đây là muốn xin lỗi tỷ tỷ”.
Nàng nín lặng coi vở kịch của nàng ta.
“Tỷ xem Tiểu bảo bối mập mạp của ta này, nó khoẻ mạnh được như thế này, chính là nhờ có nhân sâm của tỷ đấy” – Hoa Nguyệt bế thằng bé, ngồi cười như điên dại – “Hoá ra nó không có độc!”.
Ngọc Diệp im lặng nhìn nàng ta.
Xem ra là đang xuân phong đắc ý, đến đây để chọc tức nàng.
Mà nàng cũng không phải đứa ngốc, nàng sớm đã đoán được Hoa Nguyệt đứng sau tất cả những chuyện này.
Nhưng nàng làm gì được nàng ta chứ? Căn bản là Thành chủ đại nhân không muốn truy cứu.
Ngài ta keo kiệt đến mức một chút tình thương, một chút thương xót cũng không cho đến Bảo Bảo của nàng.
Thấy nàng không có động tĩnh gì, Hoa Nguyệt lại tiếp tục trêu ghẹo.
“Nói những chuyện này tất cả đều đã muộn quá rồi tỷ nhỉ.
Ta có nhìn thấy thi thể của đứa nhóc đấy”.
Ngọc Diệp giật mình nhìn chăm chăm vào nàng ta.
“Chắc tỷ không biết, muội đã nhờ Diên ma ma tráo nó.
Cái nắm đất mà suốt ngày tỷ khấn bái ấy, không có nó ở trong đấy đâu.
Xác của nó đã được Diên ma ma đem cho chó ăn rồi! Á há há há”.
Cái gì? Chó ăn? Là chó ăn sao? Mắt nàng long lên.
Ác phụ! Ngọc Diệp giống như bị chọc điên.
Nàng không động đến ả, cũng không động đến đứa con trong bụng ả.
Bảo Bảo nó đã gây tội gì với ả mà đáng bị kết thúc như vậy chứ?
Nàng lao tới muốn bóp cổ ả.
Nhưng đã bị Diên ma ma hung hăng đẩy ngã.
Ngọc Diệp cảm thấy bất lực.
Nàng biết nếu nhỏ nước mắt thì nàng bại trận.
Nhưng nàng không kiềm được, Bảo Bảo của nàng…
“Giữ lấy cô ta!” – Diên ma ma sai đám nô tì theo hầu tới vây lấy nàng.
Nàng ra sức chống cự, nhưng không làm gì được bọn họ.
Hai tay của nàng bị bọn họ khoá chặt, không sao nhúc nhích.
“Tỷ tỷ à, muội đã chờ ngày này lâu lắm rồi!” – Ánh mắt nàng ta loé lên.
Diên ma ma hùng hổ tiến tới trước mặt nàng, từng bạt tay bổ xuống má nàng bỏng rát.
Đứa nhỏ ngồi trên đùi Hoa Nguyệt chắc chắn đã bị doạ cho chết khiếp, không ngừng kêu khóc.
Còn nàng bị bà ta đánh đến mức hai hàm đều tê rần.
Nàng muốn kêu lên nhưng không có cách nào kêu được.
Nàng vô dụng.
Nàng bất lực.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy mình còn thua một con chó ở kiếp người nghiệt ngã này đến thế.
Ít nhất chó còn sủa được, còn cắn trả được.
Còn nàng thì sao? Đến con của nàng còn không giữ được, nàng không bảo vệ được Bảo Bảo, nàng cũng không có cách nào báo thù được cho nó.
Chưa bao giờ nàng hận bản thân mình đến thế.
Tim nàng đau thắt, đau đến tê liệt cả phổi.
Nàng thấy không sao thở được, liền nôn ra một ngụm máu to.
Lần này đã thực sự khiến đám người đó khiếp sợ.
“Diên ma ma, ngưng tay thôi! Để chuyện này bị người khác nhìn thấy được sẽ không hay lắm”.
Nàng ta tất nhiên không lo bị Thành chủ biết được.
Nàng ta chẳng qua là sợ thiên hạ đồn thổi, nói Thành chủ phu nhân là một người đàn bà độc ác.
Nàng ta không chịu được cái tiếng xấu đó.
Ngọc Diệp cảm thấy đầu mình rỗng tuếch, nghe thấy tiếng khóc than bên tai nàng lại nghe giống tiếng than khóc của Bảo Bảo.
Nàng bấu chặt tay xuống nền đất để nén nỗi uất hận, nỗi căm phẫn, niềm đau xót đang căng trào lên trong lồng ngực nàng.
Móng tay nàng toàn bộ bật ra, nàng cào xuống thành những vệt màu dài đỏ trên nền đất.
Nhưng nỗi đau đó không thể nào lấn át được nỗi đau đang âm ỉ đang cào xé trái tim nàng.