Phu Nhân Thất Sủng Của Thành Chủ Đại Nhân

Chương 2: Hoa Khôi Ung Châu Thành


Bạn đang đọc Phu Nhân Thất Sủng Của Thành Chủ Đại Nhân – Chương 2: Hoa Khôi Ung Châu Thành


“Khát quá…”.
Ngọc Diệp lờ mờ mở mắt, cảm giác cổ họng khô nóng như sa mạc.
“Nước đây! Nước đây!”.
Nàng không còn biết gì cả, nhìn thấy cốc nước mát lành trước mắt liền nốc một hơi cạn sạch.

Lúc này mới nhìn sang người bên cạnh đang đỡ mình ngồi dậy, tay cầm cái cốc sạch trơn mà sặc nước.
“Khụ…!khụ…” – Nàng ho không ngừng, tưởng như trời đất đang quay mòng mòng xung quanh.
Tưởng cái tên hôm qua đã được coi là đẹp trai lắm rồi, không ngờ mở mắt ra lại thấy thêm một mỹ nam nữa.

Nước da của hắn trắng nõn, lỗ chân lông bé xíu chắc là còn mướt hơn da của con gái.

Hai mắt to tròn, lộ ra đôi nét tinh nghịch.
“Tiểu mỹ nhân…” – Hắn nhịn không được mà vuốt lên mặt nàng.
Khốn kiếp! Đúng là vừa mở miệng ra thì tên nào cũng thành cầm thú.
Ngọc Diệp quơ lấy hai tà áo che lại khoảng ngực.
“Cút đi lưu manh!” – Nàng mắng.
Hắn hơi giật mình rồi lại cười rộ.

Đẹp trai còn cười nữa, thật giống như một bông hoa nở, làm người ta phải ngây người nhìn.
“Thật chưa thấy ai như nàng.

Làm sao lại có thể hung dữ như vậy chứ?”.
Lường được ý đồ muốn tiếp cận của hắn, nàng vội gạt tay hắn ra.
“Ngươi còn động vào ta lần nữa, ta sẽ…”.
“Nàng sẽ làm gì?” – Hắn hỏi rất thách thức.
“Ta sẽ…” – Nàng vẫn còn suy nghĩ.

“Nàng làm gì được ta chứ?”.
“Ta sẽ đá ngươi xuống giường!” – Nàng vừa nói vừa đạp ngay vào thắt lưng của hắn khiến hắn đổ xuống giường.
“Nàng…!nàng…” – Hắn tức nói không ra hơi – “Ây da…”.
“Thiếu gia! Thiếu gia!” – Một cô nương tức tốc chạy vào đỡ hắn.
Trông nàng ta giống như nô tì, lại không giống như nô tì.

Nàng ta trông vô cùng thanh tú, ăn diện cũng tinh tế hơn các tì nữ khác đang đứng đó.

Gương mặt tuy không có nét gì đặc sắc nhưng trông vô cùng thuỳ mị, dịu dàng.
“Thiếu gia có sao không?”.
Chà, cây trâm trên đầu nàng ấy dát vàng lấp lánh lấp lánh, mấy viên ngọc cũng được nạm lên vô cùng tỉ mỉ, lại còn ghép lại thành những bông hoa đầy màu sắc, điểm thêm vài sợi tơ vàng rơi xuống vai áo.
“Nàng được lắm! Được lắm!” – Tên kia vẫn ngồi dưới đất, xoa mông, cười như điên dại – “A Tú, em hãy ở đây, chăm sóc vị tiểu thư này cho thật tốt đấy!”.
Hắn ta đứng dậy, một tay vẫn ôm mông, miệng thì vẫn cười ngoác hết cả ra, phủi tay đi khỏi.
“Tiểu thư!” – Cô nương tên là A Tú đó đi tới chỗ nàng, nhún gối thi lễ – “Theo sự căn dặn của thiếu gia, từ nay em sẽ đi theo cô hầu hạ.

Có chuyện gì, mong tiểu thư cứ phân phó!”.
Một cô hầu xinh đẹp như thế này luôn đi cạnh bên, bỗng dưng nàng cảm thấy áp lực nặng nề.

Ở đây đúng là không thiếu mỹ nam, nhưng mà mỹ nữ thì nàng chỉ mới nhìn trúng A Tú.
“Em đỡ cô dậy thay y phục nhé!”.
Nàng ư ừ tuân theo nàng ta.

Sự dịu dàng của nàng ta dường như có thể khiến cả tảng đá cũng mềm nhũn.
Cứ mải để ý đến nàng ta khiến nàng chút nữa thì quên mất coi dung nhan mới của mình như thế nào.
Đến lúc đó nàng mới giật mình.
Hai mắt phượng đen láy đang mở to khiến làn mi cong ướt nâng lên nhẹ nhàng kia.


Nàng ngỡ ngàng, đây là mắt của nàng sao? Đôi mắt mê hồn, môi nhỏ đỏ hồng chúm chím.

Chỉ hai điểm này thôi đã đủ chết người rồi, vậy mà đến cái mũi cũng không tệ.
Thảo nào dọc đường đi, nàng lại bị người ta hà hiếp như vậy.

Còn chưa kể…
Tay nàng mân lên trên tà áo kéo nó xuống.
“Tiểu thư, để ta giúp người!” – A Tú nhanh nhẹn đi tới – “Tiểu thư thay đồ, các ngươi mau đóng cửa lại!”.
Không ngờ cô gái này lại hiểu ý người khác đến vậy.

Nhân lúc nàng ta loay hoay thay đồ giúp nàng, nàng đứng trân ở đó, nhìn ngắm mình trong gương, thầm tự đắc trong lòng.
Ít nhất với thân thể này, gương mặt này, nàng không lo mình sẽ phải chịu khổ như tiền kiếp nữa.
“Tiểu thư” – A Tú gọi nàng hồi tỉnh – “Người mau ngồi xuống để em chải tóc cho người!”.
Nàng đang tính nói rằng khỏi đi, cho dù không cài mấy cái liểng xiểng đó thì nàng đã đang quá đẹp rồi.

Nhưng sau khi thấy A Tú kéo ngăn kéo bàn ra thì nàng lập tức đổi ý.

Trong đây có biết bao là trân phẩm xa hoa xinh đẹp, còn đẹp hơn cây trâm trên đầu của A Tú gấp nhiều lần.
“Thiếu gia nói muốn nhìn cô sau khi trang điểm lại”.
“Đây là đâu vậy?” – Nàng không nén được mà hỏi – “Và cái tên điên khùng đó là ai?”.
Mấy cô tì nữ đứng xung quanh nàng không nhịn được mà bụm miệng cười.
“Tiểu thư à, đây là Ung Châu phủ, vị thiếu gia đó chính là đại thiếu gia của Ung Châu tri phủ đại nhân, Thiên Dịch công tử”.
Nàng không thể nào hiểu hết được những điều họ nói, càng không biết Ung Châu này là ở đâu.


Thật là bó tay với cái tình hình ở đây.
A Tú vừa cài xong con bướm cuối cùng lên trên tóc nàng.

Nàng tuy không thích phục sức quá rườm rà nhưng lại đặc biết thích những sợi tơ vàng lung rung khi cử động.

Những thứ đó bắt sáng cộng với nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của nàng đủ để thôi miên người đối diện rồi.
Và đối tượng đầu tiên bị thôi miên chính là vị công tử khùng điên Thiên Dịch kia.
Mồm hắn há hốc đến mức cằm muốn rớt xuống đất.
“Đẹp quá!” – Miệng hắn cứ run mãi mới nói được một câu – “Nàng còn đẹp hơn Hoa Nguyệt cô nương ở Tuý Tiên Lâu nữa!”.
Hắn cứ lôi lôi kéo kéo cô.
“Đi, đi theo ta, ta đưa nàng đến Tuý Tiên Lâu cho bọn họ lác mắt chơi!” – Thiên Dịch y như đứa trẻ con, kiếm được đồ chơi đẹp liền muốn đi khoe với mọi người.
“Thiếu gia à, như vậy e rằng không ổn, dẫu sao tiểu thư cũng là phận nữ nhi, đến những nơi như vậy e rằng sẽ ảnh hưởng đến danh tiết!”.
Thiên Dịch đó ngoái cổ lại lườm A Tú một cái, ý nói nàng ta đã quá nhiều chuyện rồi.
Nàng đoán, xem ra A Tú dù có xinh đẹp nhưng cũng không đến mức lay động được lòng người rồi.

Còn nàng thì không biết gì để mà phản bác.

Trái lại, Ngọc Diệp cũng không nén khỏi tò mò, kỹ viện rốt cuộc trông như thế nào mà lại nổi tiếng trong phim ảnh, tiểu thuyết đến thế.
“Tiểu mỹ nhân à, nàng tên là gì vậy?”.
Nàng và Thiên Dịch ngồi trong kiệu.

Hắn nhịn không nổi mà sáp lại tìm cách lấy lòng nàng.
“Ta tên Ngọc Diệp!”.
“Tên đẹp lắm, đẹp lắm!” – Hắn bối rối vỗ vỗ cây quạt trên tay – “Nàng cũng…!đẹp lắm, có thể cho ta chạm mặt nàng một chút, có được không?”.
Hắn càng nói càng nhỏ giọng, giống như là đang năn nỉ vậy.

Tên công tử này tuy háo sắc nhưng vẫn còn biết điều.

Trông hắn giống hệt một đứa trẻ vậy.
“Được!”.

Thiên Dịch cẩn thận cẩn thận chạm nhẹ lên da mặt cô, giống như hắn sợ sẽ làm nhăn làm hỏng mất món đồ yêu thích vậy.
Hắn ở rất gần nàng, rất gần.

Mới có 2 ngày ở đây thôi mà trái tim nàng đã làm loạn đến vậy rồi.
“Thiếu gia, đã đến Tuý Tiên Lâu rồi!”.
Nàng vội vàng mở rèm ra, đúng là một cảnh phồn hoa tráng lệ mà.
“Đây là kỹ viện sao? Có khi còn đẹp hơn cả hoàng cung nữa!”.
“Đúng vậy đấy, nàng không biết sao? Ở Tuý Tiên Lâu này có một nàng đệ nhất hoa khôi tên là Hoa Nguyệt, một đại mỹ nữ tiếng tăm lừng lẫy, nàng ta là nhân tình của Thành chủ Kinh Châu.

Hắn ta còn giàu hơn cả Hoàng thượng nữa đấy, Kinh Châu thành không khác gì một tiểu quốc hưng thịnh đâu.

Có gì Hoàng thượng trên cao chưa chắc đã động đến hắn.

Tuý Tiên Lâu này lộng lẫy đến thế là do hắn ta một lòng xây dựng để bày tỏ tấm chân tình đến Hoa Nguyệt cô nương, dĩ nhiên trong đó có một phần không nhỏ của ta nữa!” – Thiên Dịch cứ ba hoa không ngớt bên tai nàng.
Gia nô đỡ nàng xuống xe, nàng dường như cũng cảm nhận được, tất cả ánh mắt đều đang hướng về phía mình.
Còn mắt nàng thì không thể dời khỏi mụ tú bà đứng trước cổng kỹ viện.

Mặt bà ta trắng bóc, trong quay hệt như cái bánh bao, lại có thêm hai con giun được vẽ đen xì, đậm ngắn lủn củn trên hai mắt, môi thì đánh đỏ chét trông thật là…
Trong lúc Ngọc Diệp vẫn còn kiếm từ để miêu tả thì bà ta đã cất tiếng.
“Ây, Thiên Dịch thiếu gia, hôm nay ngài lại đem quý nhân nào đến đây vậy?” – Bà ta ưỡn ẹo đi đến chỗ cô, cầm lấy eo cô xoay xoay mấy vòng – “Cô nương này không tồi đâu, mang đến đây không phải là…!để kiếm chút tiền đánh bạc đấy chứ?”.
Mặt Thiên Dịch tối sầm lại.
“Bà nói cái gì vậy? Bản thiếu gia đây mà thiếu tiền sao?” – Rồi hắn lại dương dương tự đắc – “Ta mang mỹ nhân này đến đây là để xem nàng ta có đoạt được chức đệ nhất mỹ nhân từ tay Hoa Nguyệt cô nương không?”.
Nghe đến đây thì các tên nam nhân đứng xung quanh đồng loạt nhiệt liệt hưởng ứng.
“Được đó! Được đó! Được đó!”.
Lúc này đến lượt tú bà phải xanh mặt.
“Thiếu gia của tôi ơi, làm thế này thì không được đâu.

Cậu tính phá mối làm ăn của chúng tôi à? Thành chủ đang ở đây đấy! Ngài ấy mà biết được chắc chắn sẽ không vui đâu!”.
“Ta mà sợ hắn à?” – Thiên Dịch phất tay, đưa cô đi vào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.