Bạn đang đọc Phu Nhân Thất Sủng Của Thành Chủ Đại Nhân – Chương 16: Tân Hôn Cô Tịch
Nếu đã muốn nàng như vậy thì nàng cho hắn toại nguyện, đằng nào thì kiếp này nàng đến để trả nợ, sống qua loa cho qua một kiếp vậy.
“Tiểu thư, hôm nay là ngày đại hỉ, người hãy vui lên một chút mới phải”.
Nàng vui được sao? Lễ cưới của nàng lại cũng là lễ cưới của người khác, nàng vui được sao? Đã là thân phận nữ nhi, ai lại không mong muốn có được lễ cưới như ý chứ.
Tuy nhiên, lễ cưới thế này, thật chà đạp người khác.
“A Tú, em đừng đánh nữa.
Đằng nào thì cũng không có ai nhìn”.
Ngọc Diệp nhìn A Tú cứ bận rộn đánh phấn lên mặt nàng mãi, dường như đang cố che đi hai bọng mắt sưng đỏ của nàng, nhưng không cách nào che được hết.
“Thôi đành vậy” – A Tú nghe lời bỏ cuộc.
Nàng kéo chiếc khăn đỏ lên hờ hững.
Do hôm nay phải rước dâu về nên hiện tại nàng đang ở chỗ của Kinh Châu Tri phủ.
May mắn là Băng Tâm không hề giận nàng nữa.
Khi nghe chuyện giữa nàng và Thành chủ, Băng Tâm còn thương cảm cho nàng.
Mấy bà ma ma trong cung cứ nằng nặc đòi theo hầu nàng, nhưng nàng không cho phép, đã nhờ Tri phủ đại nhân giải quyết cho mấy người đó về cung rồi.
Khi đi họ còn khóc lóc rất thảm thiết, nói gì đó rằng đã được người mẹ đã khuất của nàng căn dặn phải chăm sóc nàng thật kỹ, nay lại để phụ lòng.
“Ngọc Diệp, muội thật sự muốn sống như vậy sao?” – Băng Tâm lo lắng cho nàng – “Thật ra ta không sao, muội đồng ý thì ta sẽ bảo Thiên Dịch nạp thêm muội về, chỉ sợ, thân thế công chúa của nàng sẽ phải chịu thiệt một chút thôi”.
Ngọc Diệp lắc đầu.
Bây giờ dẫu nàng có trốn ra khỏi Kinh Châu cung được thì nàng cũng không thể làm vậy.
Nàng không muốn làm kẻ thứ ba chen chân vào hạnh phúc của người khác.
“Tỷ tỷ, muội biết tỷ thương muội.
Nhưng chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra, tỷ cũng tuyệt đối đừng để cho nó xảy ra, cho dù ta có là muội muội của tỷ đi chăng nữa.
Hạnh phúc của tỷ, đừng để người khác đoạt đi”.
Băng Tâm nhìn nàng cố gắng mỉm cười, cảm thấy thật bất lực.
“Tỷ tỷ, tỷ và tỷ phu, nhất định phải thay ta, sống những ngày thật hạnh phúc”.
Băng Tâm xúc động khóc nức nở.
“Muội yên tâm, ta sẽ như vậy.
Ta nhất định sẽ như vậy”.
Ánh mắt của Khinh Nhi khi đó đã không còn ác ý với nàng như trước nữa.
Nàng đội khăn đỏ, lặng lẽ bước đi ra ngoài cổng sớm đã khua chiêng gõ trống rình rang.
Đông Du đã sớm đứng ở ngoài cổng đợi nàng, dắt tay nàng lên kiệu.
Nàng biết đó là Đông Du bởi vì bàn tay đó không to lớn không thô ráp bằng Thành chủ.
Bàn tay đó còn mềm mại, còn có chút non nớt.
Thành chủ hiện giờ, chắc đang bận đón Hoa Nguyệt Phu nhân.
Hôm nay là ngày đại hỉ, nàng chắc chắn sẽ không rơi nước mắt.
Sau một hồi ngồi trong ngựa đến tối tăm mặt mũi, nàng lại được Đông Du dìu xuống kiệu, đi vào cổng lớn Kinh Châu cung.
Mặc dù bị khăn che mất tầm nhìn nhưng nàng cảm thấy được có gì đó không ổn lắm.
Kế bên nàng hình như không chỉ có mình Đông Du, nàng đoán được bởi vì nàng bị ép đi ở một bên cổng.
Sau đó khi cố gắng nhìn bên dưới chân thì nàng thấy được có hai bàn chân kế chân của Đông Du cũng mặc đồ đỏ.
Nàng đoán ra rồi.
Đây là một cái đám cưới mà nàng bị đá ra ngoài.
Lúc tiến vào bên trong người cùng nàng rót nước bê trà là Đông Du, người bái đường với nàng là Đông Du.
Rồi khi nàng đứng nép sang một bên, cố nhìn xuyên qua lớp khăn mỏng thì vẫn thấy được hai bóng người đang quỳ bái.
Đã nói là không khóc nhưng ngay lúc đó nàng đã mất khống chế mà để hai giọt nước rơi xuống đất, làm thành hai điểm đỏ thẫm trên mặt thảm.
Hắn cố ý làm như vậy để trộm long tráo phụng, người ngoài nhìn vào sẽ tưởng người đang đi với hắn là nàng.
Sau đó, nàng được dìu về cung.
Không khí ở đây khác lạ, đường đi còn xa.
Nàng biết mình đã được đưa về Thanh Linh cung rồi.
Trước đây, Thành chủ đã an bài cho Hoa Nguyệt ở Thanh Linh Cung, cung cách xa chính điện nhất để làm nàng yên lòng.
Giờ thì vật đổi sao dời, người ở đây là nàng.
Ngọc Diệp ngồi trên giường, không biết đã ngồi được bao lâu.
Bên ngoài tiếng náo nhiệt đã tắt, Châu Hoàn chạy vào báo tin.
“Thành chủ bảo ta báo với người, đêm nay ngài ấy ở Bảo Hoa Cung, mong người sớm nghỉ ngơi”.
Nàng gần như đã lường trước được mọi việc, nhưng nàng vẫn có chút hi vọng, để bây giờ kết cục lại bi thảm.
A Tú chạy đến tháo khăn che mặt nàng, gỡ bỏ đám phục sức trên đầu nàng xuống.
“Thấy không? Ta đã bảo rồi, sẽ không có ai nhìn đâu” – Nàng vốn định đùa vui một chút.
Đổi lại, A Tú chẳng những không cười được một cái, còn nhìn nàng đầy vẻ thương hại.
Nàng hít một hơi thật sâu.
“A Tú, em ở đây, ta ra ngoài đi dạo một lát”.
Có lẽ thấy nàng quá thảm hại rồi nên cũng không ai buồn cản nàng nữa.
Khí thu lạnh lẽo thẩm thấu vào tận xương cốt của nàng.
Ngọc Diệp mặc kệ, nàng muốn xem náo nhiệt.
Nàng ít nhất phải thoả mãn được lòng hiếu kỳ của chính mình.
Nàng đi qua những ngả đường dài thật dài, những bức tường đá cao lạnh lẽo, cuối cùng đã lên được đến nơi cao nhất Kinh Châu Thành.
Gió thổi từng cơn buốt lạnh, khiến tóc và áo nàng.
Người nàng trở nên nhỏ bé, cô độc trong đêm sâu biết bao.
Nàng phóng tầm mắt về phía Bảo Hoa cung.
Nơi đó vẫn đang sáng đèn, truyền đến tiếng người huyên náo.
“Phu nhân, người đừng nhìn nữa!”.
Đông Du đã đi theo nàng từ bao giờ.
“Đông Du, ta không rõ quy tắc ở nơi đây.
Huynh nói cho ta biết, bọn họ đang làm gì có được không?”.
Nàng đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn Đông Du, cầu hắn nói cho nàng biết.
Sau một hồi im lặng, hắn đã chịu mở miệng.
“Khi tân lang về đến phòng, sẽ chậm rãi dùng ngọc như ý vén khăn che mặt của phu nhân lên, nâng chén rượu giao bôi.
Các ma ma sẽ tiến vào cho hai người ăn quả, hỏi một câu hỏi rồi sẽ tiến hành động phòng” – Đông Du trả lời qua loa.
Vậy mà trong đầu nàng, đã có thể tưởng tượng ra bao nhiêu cảnh mặn nồng trước mắt.
Tân nương diễm lệ, thẹn thùng.
Tân lang vui vẻ, say sưa.
Hai người nhìn nhau, tình nồng ý đậm.
Nàng chớp mắt không nhìn về Bảo Hoa cung nữa mà lại nhìn lên vầng trăng sáng chói, bao biện cho hành động kỳ lạ của chính mình.
“Trăng đêm nay thật đẹp”.
Đông Du giống như đã đợi đến thời khắc này, nói với nàng.
“Phu nhân ở đây gió lạnh, chúng ta mau về thôi”.
Ngọc Diệp lắc đầu.
“Ta muốn ở đây thêm chút nữa”.
Để những ngọn gió tát vào mạnh nàng thật mạnh, để nàng có thể thức tỉnh.
Sáng hôm sau thì Thanh Linh cung lại gây chú ý nhất vì đây là buổi thỉnh an đầu tiên của các vị phu nhân.
Nàng không hiểu đây vốn chỉ là một cái thành nhỏ bé, hà cớ phải học theo nhiều loại quy tắc trong cung như thế để làm gì?
Rốt cuộc, những người không muốn gặp vẫn phải gặp.
“Thành chủ!” – Nàng thi lễ với hắn.
Ít ra không phải trực diện nhìn nhau khiến đôi bên khó xử.
Nàng cùng các vị phu nhân khác đã phải ngồi chờ cả Thành chủ và Hoa Nguyệt đến mốc meo.
Đã có vài lời trách móc, cũng đã có vài lời châm biếm nàng, nhưng nàng không mấy để tâm.
Trong lòng nàng chỉ nghĩ làm cho nhanh rồi ai về nhà nấy.
“Hôm nay sắc mặt của tỷ tỷ có vẻ không được tốt lắm”.
Theo lời của các ma ma trong cung thì đáng ra nàng phải là người nhỏ tuổi nhất trong các vị phu nhân, nhưng do chức nàng cao nhất nên bọn họ phải xưng hô như vậy.
“Vậy ư? Ta vẫn cảm thấy khoẻ lắm!”.
Sự thật là hôm qua đứng gió lâu, thật ra hôm nay nàng có hơi nhức đầu.
Nàng cúi thấp đầu ngồi xuống để khỏi phải nhìn mặt hắn.
Buổi trò chuyện xã giao này thật sự khiến nàng rất mệt mỏi và ngột ngạt.
Nàng chẳng biết góp chuyện gì, chỉ biết cười và gật.
Đa số mọi người đều khen Hoa Nguyệt tốt số vừa vào cung đã được ơn mưa móc, có người chúc bọn họ sớm sinh quý tử.
Ừ…!
Chẳng biết phải uống qua bao nhiêu cốc trà, cuối cùng hắn đã chịu mở miệng nói.
“Cũng đã sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi, bảo người bày bữa đến Thanh Linh cung luôn đi!”.
Và bây giờ còn phải ăn theo kiểu đại gia tộc.
Mới đây thì nàng cũng biết được, ở đây có kiểu quy tắc, người nào đắc sủng thì người đó được chọn món.
Vậy thì, hôm nay Hoa Nguyệt chọn món.
Nàng bất giác nhìn cả bàn, chỉ toàn là rau với rau.
Đúng là đệ nhất hoa khôi biết giữ dáng.
Nàng nén nhịn để không phải than là không biết ăn gì.
Thành chủ ngồi giữa nàng và Hoa Nguyệt, cứ liên tục gắp đồ ăn cho nàng ta, mà nàng ta cũng vậy, cứ dựa sát vào người hắn.
Suốt bữa ăn đó, nàng cắn đũa không ngừng.