Bạn đang đọc Phu Nhân Thất Sủng Của Thành Chủ Đại Nhân – Chương 12: Thân Phận Công Chúa
Lâu lắm mới có dịp hắn cho phép nàng ra ngoài dạo chơi một tí.
Gần đây, tình hình nạn dân trong thành đã ổn định hơn trước nên hắn mới chịu cho nàng ra ngoài, phái cả Đông Du và một toán lính đi theo canh gác nàng cẩn thận.
“Dạo này Quán Phong đang bận chuyện gì?” – Nàng có chút nhớ hắn.
“Không biết Thành chú có nói cho tiểu thư biết chuyện hôn ước giữa Thành chủ và công chúa đương triều chưa?”.
Lại thêm một cô nương khác nữa à? Nhưng chuyện này thì nàng thực sự không biết.
“Đáng nhẽ đại hôn đã được cử hành rồi, nhưng trên đường đi tới đây thì đoàn người bao gồm cả cô công chúa đó đã gặp phải đạo tặc.
Còn một vài người sống sót.
Tuy nhiên, công chúa vẫn đang mất tích”.
Ngọc Diệp đăm chiêu.
“Nàng ta mất tích ở đâu vậy?”.
“Nghe những bà ma ma còn sống nói lại thì hình như bị mất tích trên con đường về Kinh Châu Thành, khúc đó cách Ung Châu không xa lắm”.
Ngọc Diệp có hơi đờ đẫn.
“Có khi nào nàng ta chết mất rồi không?”.
Đông Du lắc đầu.
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Hạ thần đã gần như lật tung hết khúc đó lên nhưng vẫn không tìm thấy nàng ta.
Có thể nàng ta vẫn còn sống, và đang lưu lạc đi đâu đó rồi”.
Lưu lạc? Nàng chợt nhớ ra, cái thân thể này của nàng cũng không rõ thân thế.
Lần đầu tiên tỉnh dậy, nàng đã gặp Phùng Quán Phong, rồi đêm đó đã gặp ngay Thiên Dịch.
Hình như chỗ đó cũng rất gần Ung Châu thành.
Khi gặp nàng, Quán Phong còn nói y phục của nàng là đồ trong cung?
Không phải chứ?
“Đã có ai từng gặp nàng công chúa ấy chưa? Trông nàng ta như thế nào?” – Nàng nuốt nước bọt mà hỏi.
“Hình như chưa ai trông thấy nàng ta.
Có đám tuỳ tùng đi theo nàng ta mới nhận diện được thôi.
Bọn họ đinh ninh rằng công chúa của họ quốc sắc thiên hương, cho dù lưu lạc cũng sẽ gây chú ý.
Ta nghĩ, đức vua đang muốn dùng nàng công chúa này để hoà hoãn với Thành chủ đại nhân, tất nhiên nhan sắc của nàng ta không thể tầm thường được”.
Nàng ngơ ngẩn, có khi nào thân thể này của nàng chính là của vị công chúa kia? Vậy thì gay to rồi.
Giữa lúc hồn vía nàng đang ở trên mây, thì từ xa nghe thấy tiếng chiêng trống vang rền.
Quay đầu nhìn lại thì thấy một đoàn tuỳ tùng đỏ rực đang đi ngang qua phố.
“Em quên mất nói với tiểu thư.
Hôm nay là ngày đại hỷ của Băng Lan tiểu thư và thiếu gia Thiên Dịch”.
Vậy sao? Nàng không thấy ai đến đưa thiếp mời đến.
Có lẽ Băng Lan cũng không muốn nàng đến thật…!
Muốn né mà không được, Thiên Dịch rất nhanh đã nhận ra nàng trong đám đông.
“Ngọc Diệp!” – Hắn gọi, trong giọng nói chứa chan sự trìu mến không cách nào che giấu.
Nàng còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã nhảy xuống ngựa, kéo theo cả đoàn người ngựa đình trệ giữa con phố.
Ai nấy cùng thấy lạ bắt đầu rì rào bàn tán.
Hắn nhanh chóng chạy đến chỗ nàng.
“Thật sự là nàng rồi.
Ta nhớ nàng lắm!”.
Ngọc Diệp lén liếc kiệu hoa.
Chuyện này tốt nhất đừng để Băng Lan biết được.
Đây là ngày vô cùng trọng đại đối với tỷ ấy.
Nàng cố nở nụ cười.
“Thiếu gia, ta và ngài đã thuộc về hai nơi khác nhau.
Ngài hãy giúp ta, chăm sóc cho Băng Lan tỷ thật tốt, nhất định phải khiến tỷ ấy thật hạnh phúc.
Ta chúc phúc cho hai người”.
Vẻ mặt Thiên Dịch khi nghe những lời này của nàng có vẻ vô cùng không vui.
“Nàng thật tàn độc.
Sao nàng có thể nói ra những lời như thế cơ chứ? Nàng rõ ràng biết…”.
Thiên Dịch vào lúc đó giống như đã mất đi bình tĩnh rồi vậy.
Ngọc Diệp đã lui lại kịp thời để né tránh cái động chạm của hắn.
“Thiếu gia, ta sắp gả cho Thành chủ.
Mong ngài hãy tự trọng”.
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ý tứ rõ ràng là muốn hắn từ bỏ.
Phía sau đã có tiếng người nhắc nhở.
“Thiếu gia, nếu còn chậm trễ nữa sẽ lỡ giờ lành mất!”.
Ngọc Diệp đẩy hắn một cái về chỗ con ngựa đang đứng, bảo hắn.
“Mau đi đi!”.
Nàng cũng rất mau quay đầu rút khỏi nơi đó.
Cứ mỗi lần xuất đầu lộ diện là nàng lại gặp phải những chuyện gì đâu.
Hôm nay rất có thể nàng đã phá huỷ cả lễ cưới của Băng Lan.
Chuyện này suýt chút nữa đã khiến nàng quên đi mối bận tâm về nàng công chúa kia.
Không lẽ trùng hợp như vậy?
Đêm đó nàng nằm mơ thấy mình ở trong một cái kiệu.
Cái kiệu đó không ngừng rung lắc.
Nàng vén màn ra thì thấy xung quanh đều là rừng núi heo hút.
Có một đám người từ đâu xông đến gây gổ với đoàn người của nàng.
Những người khiêng kiệu do quá cấp bách nên đã thả kiệu của nàng xuống.
Nàng ở trong đó rơi xuống một cái uỳnh.
Bốn bên kiệu giống như đã sắp rã ra đến nơi.
Bên ngoài đều là những người bịt mặt đang cầm kiếm đi đến chỗ nàng.
Những người hộ vệ đều đang cố gắng chiến đấu, để bảo vệ tính mạng cho nàng.
“Công chúa, mau chạy đi!” – Có tiếng phụ nữ thét lên.
Nàng không thể, nàng sao có thể bỏ mặc bọn họ tại đây được?
“Mau chạy đi!”.
Bà ta chạy đến chỗ nàng xô nàng một cái rõ mạnh.
Nàng ngã lăn xuống dưới con dốc.
Lúc nhìn lên thì thấy tên áo đen phía sau đã đâm bà ta một cái.
Mũi kiếm trồi ra giữa bụng.
Nước mắt nàng rơi ra.
Con dốc đó thật sự rất cao.
Thế giới xung quanh nàng đều đang quay mòng mòng khiến nàng không thể làm gì được.
Cả người nàng va vào đá đau rát.
Mất một lúc lâu người nàng mới chạm đất.
Thân thể tê rần.
Nàng cố đứng dậy mà chạy.
Cho dù thế nào cũng phải bảo toàn mạng sống.
Nàng phải chạy trước khi bọn chúng đuổi kịp nàng.
Trong cơn hoảng loạn, nàng cứ chạy mãi, chạy mãi, không biết đã xuyên qua bao nhiêu cái cây ngọn cỏ.
Nàng thở hổn hển, phổi nàng như bị trút hết khí lực, cho đến khi chân nàng vấp phải một vật cứng khiến nàng ngã nhào.
Ngọc Diệp vùng dậy trong đêm.
Ngực nàng phập phồng thở.
Vầng trán mướt mồ hôi.
“Nàng đã mơ thấy gì vậy?”.
Nàng giật bắn mình.
Quay lại thì nàng thấy Phùng Quán Phong đang ở ngay bên cạnh.
Tim nàng đập dữ dội.
Nhưng lần này nàng biết nó không phải đang đập vì rung động.
Phùng Quán Phong thấy nàng bị kinh sợ vội vàng thắp đèn lên.
Ánh sáng ấm áp khiến tâm trí nàng mới thanh tỉnh được một chút.
Lấy lại được bình tĩnh, nàng mới hỏi.
“Sao chàng lại ở đây?”.
“Công vụ bận rộn quá khiến ta không thể đến thăm nàng được.
Lúc đến được thì nàng lại đang ngủ ngon, ta không nỡ đánh thức”.
“Là…!vì chuyện của công chúa sao?” – Nàng lựa lời hỏi.
“Ừ.
Rắc rối quá.
Đám người của triều đình cứ đến đây làm loạn.
Ngay cả đám tuỳ tùng của nàng ta cũng suốt ngày muốn kiện cáo ta”.
Ngọc Diệp nịnh bợ chạy đến đấm bóp, xoa đầu cho hắn.
“Sao vậy chứ? Công chúa của bọn họ mất tích thì có liên quan gì đến nàng?”.
Phùng Quán Phong quay sang, nắm lấy tay nàng mỉm cười.
“Sao nàng lại ngây thơ vậy chứ? Dĩ nhiên là có liên quan rồi.
Ta đã phái thích khách đến để ám sát nàng ta”.
Ngọc Diệp nghe thấy mà rợn cả người.
“Tại sao chàng phải làm vậy chứ?”.
“Tên vua đó gϊếŧ chết cả nhà ta, còn muốn ta lấy con gái ông ta về làm Thành chủ phu nhân sao? Đó là sự nghiệp ta mất cả cuộc đời mới gây dựng nên”.
Nàng sợ đến tái xanh mặt.
Cho dù bây giờ chưa có bằng chứng gì xác thực thân thể này là của nàng công chúa đó, nhưng mà…!cũng chẳng có gì nói chuyện này là không thể cả.
Nhất là, rất có thể, giấc mơ vừa rồi là một đoạn ký ức của nàng ấy.
“Chàng nói xem, nếu ta là con gái kẻ thù chàng thì sao chứ?” – Nàng cười cười hỏi ướm.
“Đừng đùa vậy.
Không vui chút nào!” – Hắn nghiêm mặt nói – “Ta sẽ không bao giờ cưới con gái kẻ thù về làm thê tử.
Điều đó là chắc chắn”.
Nàng thật sự không nên hỏi hắn.
Bây giờ nàng chỉ còn biết nguyện cầu, để cho thân xác này không phải là công chúa.
“Nàng sao vậy? Sắc mặt nàng không tốt lắm”.
Cả ngày hôm nay, nàng cứ bị thót tim liên tục.
Hắn ôm lấy nàng, để nàng ngồi lên đùi hắn.
Nàng làm sao dám nói hắn biết đây chứ?
“Nghe nói, hôm nay nàng ra ngoài đã gặp Thiên Dịch, còn cùng với hắn nói chuyện rất lâu?”.
Hắn bắt đầu tra vấn nàng.
Vậy mà chuyện cả ngày hôm nay quanh quất trong đầu hắn, lại chỉ đổi được cái ậm ừ lơ đãng của nàng.
“Nàng không muốn kể cho ta nghe sao?”.
“Có gì để kể đâu chứ!”.
Sự thực là vậy mà.
“Cả ngày hôm nay nàng mất hồn là do hắn?”.
Ngọc Diệp nhìn hắn.
Bỗng dưng trong đáy mắt ánh lên nét cười tinh nghịch, xem ra hôm nay có người ăn phải giấm chua rồi.
“Nếu ta nói phải, chàng sẽ làm gì?”.
“Nàng dám?” – Hắn trừng mắt, xoay người một cái đã đưa nàng từ trên ghế đặt xuống giường.
Nàng cười như một đứa trẻ nhỏ khiến hắn ngắm nàng đến si dại.
Chỉ có nàng mới dám hồn nhiên đùa giỡn với hắn như thế này.
“Ngọc Diệp à, về cung sống với ta đi.
Ta thật sự không muốn ở quá xa nàng”.