Phu Nhân Sát Thủ Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 17: Dự tiệc


Đọc truyện Phu Nhân Sát Thủ Của Trùm Xã Hội Đen – Chương 17: Dự tiệc tại website TruyenChu.Vip

Tiệc mừng thọ 65 tuổi của Trương Nghị – chủ tịch Tập đoàn Trương thị, đối tác kinh doanh lâu đời với Mặc thị đồng thời cũng là một nhánh thế lực của Mặc gia, được tổ chức ở đại sảnh trên sân thượng khách sạn AB – khách sạn 5 sao thuộc top xa hoa bậc nhất thành phố. Vì Trương Nghị là một người có mối quan hệ làm ăn ở cả hai mảng của Mặc gia nên cả hai anh em họ Mặc đều đến tham dự.
Buổi tiệc có đầy đủ những nhân vật máu mặc cả hai giới Hắc – Bạch đạo.
“Tên Mặc Kỳ Phong thật biết lừa người… tiệc sinh nhật bình thường của hắn đây sao?” Tử Kỳ nhìn khung cảnh xa hoa của bữa tiệc không nhịn được tặc lưỡi.
Anh em họ Mặc thật có sức ảnh hưởng, vừa vào tới nơi đã có vô số người này người nọ tới chào và kính rượu. Mặc Kỳ Phong nhanh chóng dẫn Tú Viên tách ra, đi lại chào hỏi một số đối tác kinh doanh. Tú Viên đã theo Mặc Kỳ Phong tới rất nhiều bữa tiệc nên mọi người cũng đã quen với sự xuất hiện của một cô gái xinh đẹp và có thể trong tương lại là phu nhân Lão nhị của Mặc gia.
Nhưng Tử Kỳ lại khác…
Mặc lão đại xưa nay chưa hề đi dự tiệc mà bên cạnh xuất hiện một người phụ nữ – trừ Chu Tước. Và dĩ nhiên ánh mắt mọi người đều dán vào người Tử Kỳ.
” Đi sát vào anh” Anh thì thầm vào tay cô.
” Vâng…” Cô nhỏ giọng trả lời. Đối với ánh mắt mọi người, cô có bối rối có run sợ nhưng cô không thể làm anh mất mặt.
Trong đầu văng vẳng tiếng của quản gia có nói riêng với cô lúc chiều: ” Lão đại mang cô theo… thế nào cũng sẽ gây chú ý… vì Lão đại.. cô nên biết phải cư xử ra sao…”
Nghĩ vậy, cô đem sự lúng túng giấu vào trong. Thẳng người ngẩng cao đầu tự tin đi bên cạnh anh. Những vị phu nhân khác đến chào hỏi cô cũng tươi cười có chừng mực và lịch sự đáp trả.
” Em rất ra dáng đấy…” Anh nhìn cô, ánh mắt như đang cười.
” Em… ” Cô xấu hổ nhìn anh.
” Rất tốt…” Anh hài lòng nói, sau đó quàng tay qua eo cô, kéo cô sát vào mình. Vừa vặn lúc đó chủ nhân của bữa tiệc đi tới.
Trương Nghị vừa xuất hiện ở sảnh liền dõi mắt tìm kiếm Mặc Kỳ Hàn, ông đối với vị Mặc lão đại này vẫn là nên xem nét mặt nha.
” Mặc Lão đại bỏ chút thời gian ghé qua… thật khiến cho lão già này hân hạnh…” Trương Nghị vừa bước lại, liền mở lời.
” Trương lão đại khách khí rồi…” Anh lịch sự đáp lại.
” Vị tiểu thư này….” Ánh mắt Trương Nghị nhanh chóng chuyển sang Tử Kỳ.
” Tôi là Diệp Tử Kỳ… chào Trương lão đại… ”
” À… chào cô Diệp…” Tầm mắt ông ta rơi trên bàn tay Mặc Kỳ Hàn đặt ngay eo cô, ông ta liền cười cười, nói đùa: ” Hay là… Mặc phu nhân nhỉ?”
Lời vừa nói xong, ông ta bỗng nhiên hận muốn cắt lưỡi mình cho xong… Mặc lão đại là ai mà ông còn dám đùa. Đâu phải người con gái nào xuất hiện bên lão đại đều sẽ là phu nhân. Vị trí Mặc phu nhân sao có thể tùy tiện đùa giỡn được.

” A… cái này… Trương lão đại đề cao Tử Kỳ rồi…” Cô nhanh chóng khôi phục lại tâm trạng đang ngượng ngùng của mình.
Cô nhìn anh… không lầm đấy chứ… anh đang cười sao??? Ý gì đây….
” À… cô Diệp khiêm tốn rồi….” Trương lão đại thấy anh không có ý tức giận liền thở phào nhẹ nhõm. Lần sau phải chú ý hơn mới được.
Chào hỏi xã giao một lượt khiến cho đầu Tử Kỳ đã quay mòng mòng. Mặc Kỳ Hàn nhìn cô một cái rồi kéo cô đi lại một cái bàn nằm trong góc.
” Haizz… bữa tiệc nào anh dự cũng giống như vậy sao?” Tử Kỳ cúi xuống nắn bóp cái chân sưng tấy vì đứng quá lâu của mình.
” Đây chỉ là tiệc sinh nhật bình thường…” Anh bình thản đáp.
” Hai anh em anh bị mất căn bản về khái niệm bình thường à?” Cô giương đôi mắt không thể tin nổi nhìn anh. Bình thường á? Vậy nếu bữa tiệc đặc biệt kiểu như anh nói thì sẽ ra sao nhỉ???
” Em lo mà tập làm quen đi… ” Anh nhìn cô, ngón tay gõ gõ lên bàn.
” Sao em lại phải tập….? ” Cô chu môi lẩm bẩm.
” Đây là bước đầu tiên em phải biết khi ở bên cạnh anh….”
” Đây là chuyện của Mặc phu nhân mà…. ” Cô lí nhí trong họng nhưng cô lại quên mất mình đang ngồi với ai… thính giác của anh không thể đùa được nha…
” Em muốn trở thành Mặc phu nhân?” Anh bỗng đưa tay nâng cằm cô lên, cười cười rồi hỏi cô.
” Anh… hỏi đi đâu rồi…” Cô lúng ta lúng túng quay mặt đi. Tránh ánh mắt đầy mị lực của anh.
” Em… không muốn sao?”. Anh buông tay xuống, ngả người tựa vào ghế.
“…….”. Tử Kỳ cảm thấy đại não mình hình như đã ngưng trệ. Tạm thời không suy nghĩ được gì cả.
” Vậy là muốn?”
“…….”. Đại não vẫn chưa hoạt động.
” Không có chính kiến…. thật là một bi kịch”. Anh nhẹ lắc đầu tỏ vẻ bất mãn, miệng lười nhác nhả ra vài chữ.
” …..”. Đại não của cô hình như ngất rồi thì phải.

Vơ tay lấy ly nước trái cây trước mặt uống một ngụm lấy lại tinh thần.
” Em…. “. Cô khó khăn mở miệng.
” Sao?” Anh cũng nhấp một ngụm rượu vang, chờ cô lên tiếng.
” Em…. vào nhà vệ sinh xíu”. Cô nói và giương ra bộ mặt vô cùng nghiêm túc.
Anh nhìn cô, hít một hơi thật sâu. Tay vô thức siết chặt ly rượu. Người con gái này thật biết cách chọc tức anh. Rất tốt.
” Đi đi…” Nếu anh không lên tiếng e là cô ấy không dám rời khỏi chỗ nha.
Cô cười thật tươi với anh rồi nhanh chóng bước đi. Anh nhìn theo bóng lưng đẹp đẽ của cô, miệng bất giác vẽ nên nụ cười nhẹ.
Nhìn theo bóng dáng Tử Kỳ không phải chỉ có Mặc Kỳ Hàn. Ẩn trong đám đông khách mời, một dáng người lặng lẽ rời đi, hướng theo Tử Kỳ mà đi tới.
Khách sạn xa hoa bậc nhất nên nhà vệ sinh cũng thuộc hàng xa xỉ.
Tử Kỳ rửa tay xong, chống hai tay lên bồn rửa, nhìn mình trong gương.
” Cũng không tệ…” Lúc trang điểm xong cô mất hết sức lực chả buồn ngắm mình lại lần nào, giờ nhìn kĩ lại cô cho phép mình tự kỉ xíu vậy.
Từ ngoài vang lên tiếng giày cao gót lanh lảnh rồi chợt dừng lại trước cửa nhà vệ sinh. Tử Kỳ không quan tâm, cô hong khô tay rồi đi ra ngoài.
” Diệp Tử Kỳ”
Tử Kỳ vừa ra khỏi nhà vệ sinh liền bị tiếng gọi của ai đó làm cho dừng bước. Cô xoay người lại, trong tầm mắt xuất hiện hình dáng một người phụ nữ.
Người phụ nữ này rất đẹp… rất sang trọng. Tử Kỳ thầm cảm thán trong lòng như vậy.
” Bà gọi tôi?” Tử Kỳ hỏi lại. Cô nhìn người phụ nữ với ánh mắt dò xét. Cô đoán đây chắc là vị phu nhân của nhà nào đó. Người phụ nữ này khoảng bốn mươi tuổi, áo dạ hội nhung đen, tóc đen búi cao làm bà vô cùng sang trọng khi cười lại mang lại vẻ thoải mái.
” Haha….Đúng tên cô… không gọi cô thì gọi ai?” Bà ta bật cười.
” Vậy… bà có chuyện gì muốn nói?”
” Tôi chỉ là hứng thú muốn biết người phụ nữ hiện tại bên cạnh Mặc lão đại rốt cuộc là người như thế nào”. Bà ta tiến lại gần Tử Kỳ, khí chất của người phụ nữ này quả không tầm thường. Lúc thì thoải mái lúc thì áp bức người nha.

” Vậy… đã biết rồi… có thể tạm biệt nhau ở đây”. Tử Kỳ gật đầu chào bà ta một cái rồi bước đi.
” Này….khoan đã… ” Bà ta đưa tay chặn cô lại, ánh mắt dừng trên sợi dây chuyền trên cổ cô. Bà ta cười cười nói tiếp:
” Đến cả Huyết Phượng cô cũng đã đeo…. xem ra…. ” Bà ta bỏ lửng giữa câu, nhìn cô đầy hứng thú.
” Huyết Phượng?” Tử Kỳ ngạc nhiên hỏi lại, tay sờ lên sợi dây chuyền bạch kim có mặt dây hình giọt nước bằng kim cương đỏ. Sợi dây chuyền này là anh đưa cho cô ngay sau lần đi Macau về và lúc trưa anh bảo cô nhớ đeo khi dự tiệc. Huyết Phượng là nó sao???
” Cô… không biết?” Bà ta đưa ánh mắt không tin nổi nhìn cô.
” Bà là ai?” Tử Kỳ vô cùng tò mò.
Người phụ nữ này là ai? Tại sao bà ta lại có vẻ biết về Mặc gia? Tại sao cô nhìn bà ta lại có vẻ quen quen?
” Tôi chỉ là một người…. quan tâm về Mặc gia thôi…. cô biết đấy.. Mặc gia là gia tộc như thế nào mà”.
“…….” Tử Kỳ nhìn bà ta dò xét.
” Thế đấy… cho nên… tôi rất muốn xem xem người phụ nữ Mặc Kỳ Hàn chọn là người có bản lĩnh như thế nào?”
Không phải bà ta muốn động thủ với cô đấy chứ…. tình huống gì đây?
Tử Kỳ còn đang suy nghĩ thì đã thấy một bàn tay thon thả vươn tới định bóp lấy cổ cô. Cô nhanh người né tránh đồng thời dùng tay phải đẩy tay bà ta ra.
” Cô ta/ bà ta biết võ” Cả hai thầm nghĩ.
Tử Kỳ nén bực bội, lách người đi qua bà ta. Người phụ nữ nhếch mép cười lạnh, vươn tay kéo Tử Kỳ. Đâu dễ để cô đi như vậy được.
Tử Kỳ mất hết kiên nhẫn liền phản đòn với bà ta.
Hai người phụ nữ mặc đồ dạ hội, giày cao gót…. đang đánh nhau…. thật biết dọa người nha…
” Á….” Tiếng một cô gái hét thất thanh. Cô gái đã bị hai người dọa cho thất kinh chạy mất.
Nghe tiếng hét hai người chợt dừng tay dừng chân.
” Thân thủ rất khá…” Người phụ nữ kia thở hắt một cái thầm tán thưởng Tử Kỳ.
“……” Tử Kỳ thấy thật bất lực với người phụ nữ này. Cô nửa nhìn nửa liếc bà ta một cái, chỉnh lại đầu tóc rồi bỏ đi.
” Coi như có chút bản lĩnh…. nhưng còn trẻ con quá…..” Bà ta vẫn không buông tha cho cô. Nhưng lần này chỉ là đi bên cạnh cô mà thôi.
” Bà còn muốn gì nữa?” Tử Kỳ thở dài trong lòng, chân vẫn bước không ngừng nghỉ.

” Ta… chỉ muốn nói chuyện a…”
” Tôi không có gì để nói với bà…”
” Nhưng ta có….”
“……” Tử Kỳ bước nhanh hơn, sắp ra tới đại sảnh rồi…. cô sắp thoát người phụ nữ kì quái này rồi.
” Cô/ Bà….” Hai người bỗng quay vào gọi nhau.
Tình huống dự kiến là:
” Cô… đợi tôi với”
” Bà… đừng theo tôi nữa”
Nhưng thực tế là…
Chưa kịp nói gì thì hai người bỗng thấy có gì đó sai sai… liền cùng nhau đưa mắt nhìn xung quanh đại sảnh.
Thảm rồi…. Sao mọi người đều nhìn về hướng này như đang đợi xem kịch vậy?
Nhanh chóng bị tiếng thút thít ở góc thu hút… hai người nhìn về phía đó… là cô gái lúc nãy… cô gái vừa thấy họ “chào hỏi” nhau bằng bạo lực…
Ai nhaa… đừng bảo là cô gái đó báo tin cho mọi người nhaaaa….
Đẹp mặt quá rồi…..
Đám đông tách ra nhường lối cho một người…. là Mặc Kỳ Hàn. Vừa nhìn thấy cô và người phụ nữ kia anh khẽ nhíu mày.
Anh không chút ngạc nhiên sao? Tử Kỳ thấy lạ… nhưng cũng nhanh chóng quên đi… anh nổi tiếng trăm cảm xúc một vẻ mặt mà.
Cô nhìn người phụ nữ bên cạnh, bà ta cũng đang nhìn cô. Chợt bà ta cười với cô một cái liền khôi phục vẻ mặt bình thản.
” Haha… tưởng ai… hóa ra Mặc lão phu nhân và cô Diệp…” Trương Nghị lão đại cười niềm nở lên tiếng.
Tử Kỳ cũng cười đáp lại…. chợt nụ cười của cô đông cứng lại….
Cô vừa mới nghe Trương lão đại gọi gì nhỉ?
Mặc lão phu nhân….
Mặc lão phu nhân….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.