Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào

Chương 87: Thôn Nhỏ Điềm An


Bạn đang đọc Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào – Chương 87: Thôn Nhỏ Điềm An


“Hàn tiểu thư ghé Lệ gia chơi sao lại không nói trước?” Quản gia Phùng đang chỉ đạo công việc ngoài vườn, nhìn thấy xe Hàn Thiên Nhã tiến vào, ông giật mình, lập tức bỏ công việc trong tay để tiếp đón cô.

Hàn Thiên Nhã rất ít khi đến Lệ gia, nếu có đến cũng là đến một mình, không phải là Lệ Mạc Tây đưa cô vào.
Sau cuộc nói chuyện hôm qua với Nguyên Bảo, Hàn Thiên Nhã trong lòng không yên.

Vừa hay cô nghe tin bà nội Lệ đã trở về, muốn đến Lệ gia để nghe ngóng tin tức.

Nếu bên cạnh Lệ Mạc Tây đã xuất hiện một người phụ nữ khác, hắn chắc chắn sẽ nói với bà nội Lệ.

Trong Lệ gia, người có quan hệ tốt nhất với hắn cũng chỉ có bà nội mà thôi.
“Quản gia Phùng, cháu nghe nói bà nội đã về nước, muốn đến thăm bà!” Hàn Thiên Nhã bước xuống xe, trên tay còn cầm theo rất nhiều đồ đạc.

Tất cả đều là cô dụng tâm, dựa trên sở thích của bà nội mà mua đến.
Quản gia Phùng không muốn nhận đồ từ Hàn Thiên Nhã, nét mặt có chút khó xử.

Trên thực tế, bà nội Lệ không thích Hàn Thiên Nhã, cũng đã biểu lộ rõ thái độ của mình với quản gia Phùng.

Còn nhiều lần nói với ông, nếu Hàn Thiên Nhã đến, trăm phương ngàn kế phải bảo vệ Giang Noãn Chanh.

Có thể thấy rất rõ, bà đã coi Giang Noãn Chanh là cháu dâu của mình.

||||| Truyện đề cử: Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
“Tâm ý của Hàn tiểu thư, tôi xin nhận.


Còn về đống quà cáp này, nhà họ Lệ chúng tôi không thiếu đồ.

Hàn tiểu thư hôm nay mang nhiều đồ đến như vậy là đang coi thường Lệ gia tôi thiếu túng sao?” Không biết bà nội Lệ đã ra ngoài từ khi nào.

Là người trong ngành, bà biết ngay mục đích Hàn Thiên Nhã tới đây hôm nay.
Mới tối qua Lệ Mạc Tây còn hưng phấn khoe với bàn ảnh hắn và Giang Noãn Chanh chụp chung.

Bà nội Lệ chỉ cần duy nhất một người cháu dâu mà thôi, không cần nhiều đến vậy.

Huống hồ trong mắt bà luôn cảm thấy Hàn Thiên Nhã và Lệ Mạc Tây không hợp nhau.
Hàn Thiên Nhã thấy thái độ không hoà hợp của bà nội Lệ, trong lòng hơi chùng xuống.

Cô mỉm cười, nhanh chóng từ chỗ quản gia Phùng đi đến bên cạnh bà: “Bà đã lâu không trở về nước, cháu không có dịp đến thăm bà nên mới mang nhiều đồ đến.

Bà nội, bà cứ nhận đi ạ, coi như là tâm ý của cháu!”
Bà nội Lệ mặt không biến sắc đáp trả: “Tôi nhớ không nhầm Hàn tiểu thư mang họ Hàn, sao lại gọi một người họ Lệ như tôi là bà nội rồi? Hàn tiểu thư, chuyện tình cảm không phải là chuyện có thể cưỡng cầu.

Có nhiều lúc vẫn phải phụ thuộc vào cảm xúc của người trong cuộc.

Tôi nói như vậy, Hàn tiểu thư hiểu chứ?” Bà nội Lệ tỏ ra thái độ với Hàn Thiên Nhã.

Ý của bà, nếu muốn ở bên cạnh Lệ Mạc Tây thì phải tìm mọi cách chiếm lấy trái tim hắn, tìm bà là vô tích sự.
Sắc mặt Hàn Thiên Nhã nhất thời ngẩn ra, không kịp phản ứng trước thái độ của bà nội.

Mà bà nội Lệ nói xong cũng không để Hàn Thiên Nhã có nhiều cơ hội nói thêm mà trực tiếp xoay người bước vào Lệ gia.

Đồ đạc mà cô mang đến, quản gia Phùng đã cho người xếp lại lên xe Hàn Thiên Nhã, nhất quyết không nhận dù chỉ là một món đồ nhỏ bé.
Thái độ của bà nội Lệ rất cứng rắn, Hàn Thiên Nhã biết mình không phải đối thủ của bà, muốn lấy được tin tức từ miệng bà khó hơn cả lên trời.

Hơn nữa, Hàn Thiên Nhã không muốn mối quan hệ này xấu đi nên không thể cố đấm ăn xôi.

Không còn cách nào khác, Hàn Thiên Nhã đành lựa chọn tay không ra về.
Hàn Thiên Nhã về chưa lâu, xe của Lệ Mạc Tây đã tiến vào Lệ gia.

Hắn xuống xe đã thấy bà nội Lệ đích thân ra đón, ít nhiều cũng có linh cảm riêng, chắc hẳn trong thời gian hắn không có ở nhà đã có một số chuyện xảy ra.
“Lệ thiếu hôm nay về sớm quá nhỉ? Đúng là người có tình yêu có khác, không chỉ biết quan tâm đến công việc nữa rồi!” Thấy cháu trai gương mặt rạng rỡ, lại là lần đầu tiên tan trước giờ làm, bà nội Lệ trong lòng rất vui.

Chỉ là không nhịn được mà lên tiếng châm chọc hắn.

Dáng vẻ hiện tại của Lệ Mạc Tây mới giống một con người, trước đó không khác gì một con robot được thiết lập sẵn cho công việc.
“Đã có chuyện gì xảy ra đấy ạ?” Lệ Mạc Tây nhẹ nhàng hỏi.


Chút nữa có hẹn với Giang Noãn Chanh nên hắn đã về sớm chuẩn bị.
“Hàn Thiên Nhã vừa tới, đi chưa được lâu!” Bà nội Lệ cũng không có ý muốn giấu giếm Lệ Mạc Tây chuyện này.

Bà đích thân ra ngoài đón hơn cũng vì muốn nói cho hắn biết.

Lệ Mạc Tây và bà đều rõ, Hàn Thiên Nhã là mối nguy hiểm lớn nhất đe doạ đến tình cảm của hắn và Giang Noãn Chanh.
Vừa nghe xong, sắc mặt Lệ Mạc Tây thay đổi hẳn, u ám dần.

Lệ Mạc Tây không nghĩ Hàn Thiên Nhã sẽ trực tiếp đến Lệ gia, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô có hành động ngu ngốc như vậy.
“Tiểu Tây, tính cách của vị tiểu thư nhà họ Hàn như thế nào, cháu hiểu rõ hơn bà nên bà sẽ không nói nhiều nữa.

Nếu cháu dám để cô ta làm tổn thương Tiểu Chanh của bà, bà sẽ không tha cho cháu!” Ẩn ý của bà nội Lệ là muốn Lệ Mạc Tây cẩn thận với Hàn Thiên Nhã.

Vì chưa biết chừng để đạt được mục đích, Hàn Thiên Nhã có thể bất chấp sử dụng thủ đoạn.
[…!]
Chớp mắt đã là cuối tuần, ở bên cạnh Lệ Mạc Tây, Giang Noãn Chanh thấy thời gian trôi đi rất nhanh.

Cuối tuần không có tiết học, bên phía Kiều Xảo cũng chẳng có công việc, Giang Noãn Chanh muốn về quê một chuyến.

Đã rất lâu rồi cô không về nhà thăm ba Giang.

Hơn nữa, không khí ở thành phố khiến Giang Noãn Chanh cảm thấy ngột ngạt, cô muốn thay đổi môi trường sống.
Vốn là về một mình, nhưng có chút thay đổi lại thành hai người cùng về.

Lệ Mạc Tây nhất quyết muốn đi theo Giang Noãn Chanh nên cô đành đồng ý đưa hắn về.

Nhà họ Giang đã dọn đến ngoại ô thành phố phía Tây, sống trong một thôn nhỏ tên là Điềm An.

Từ trung tâm thành phố Thương Hoa đến Điềm An chỉ mất ba tiếng đi xe.


Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây xuất phát từ tám giờ sáng, đến khoảng mười giờ đã tới nơi.
Từ xa, Giang Noãn Chanh đã nhìn thấy ba Giang lõng thõng đi từ đầu thôn về nhà, cô vui mừng gọi: “Ba ơi!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của con gái, Giang Kiến Thành quay đầu, ánh mắt ông rạng rỡ khi nhìn thấy Giang Noãn Chanh nhưng thoáng cái đã thay đổi khi nhìn thấy Lệ Mạc Tây.

Hiển nhiên Giang Kiến Thành nhận ra thân phận của hắn.

Tuy không còn ở thương trường nhưng có một số chuyện vẫn không thoát khỏi tầm mắt của ông.
“Sao hôm nay con gái lại về chơi thế? Có phải có chuyện không vui không?” Giang Kiến Thành chỉ có duy nhất một cô con gái nên cực kỳ lo lắng cho Giang Noãn Chanh.

Nhất là với tình trạng hiện tại của nhà họ Giang, ông luôn cảm thấy mình là gánh nặng trên vai cô.
“Không phải đâu ba.

Hôm nay con có thời gian rảnh bên về thăm ba.

Con ở đây chơi hai hôm, ba không được đuổi con đi nhé!” Giang Noãn Chanh mỉm cười.

Vừa nghe thấy giọng nói của cô, vô số người trong thôn đã chạy đến hỏi thăm.

Nhà họ Giang ở thôn Điềm An rất được mọi người yêu thích.
“Cháu chào bác, cháu là Lệ Mạc Tây, là bạn trai của Giang Noãn Chanh!” Lệ Mạc Tây chủ động giới thiệu thân phận của mình.

Hắn đã nghe qua danh tiếng của Giang Kiến Thành, hôm nay mới có cơ hội gặp gỡ.
Lúc này, Giang Noãn Chanh mới nhớ cô có dẫn thêm Lệ Mạc Tây trở về, hơi chần chừ rồi mới giới thiệu: “Ba, đây là bạn trai của con, Lệ Mạc Tây!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.