Bạn đang đọc Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào – Chương 26: Đụng Mặt Rồi
Thẩm Dịch đã lên tiếng, tất nhiên mọi người đều không dám to nhỏ, kể cả Trịnh Kha cũng phải im lặng.
Thẩm Dịch tiến về phía trước, rõ hơn là đi về hướng của Giang Noãn Chanh.
Giang Noãn Chanh thấy Thẩm Dịch, không còn bộ dạng hiếu chiến như khi nãy.
Trong đoàn làm phim ai cũng biết tính cách của Thẩm Dịch khó chiều.
Chỉ cần không vừa ý hắn, chắc chắn sẽ bị mất té tát.
“Cô tên gì thế?” Không giống như suy nghĩ của mọi người, Thẩm Dịch không “phát hoả” với Giang Noãn Chanh mà nói chuyện nhẹ nhàng.
Ngữ khí này trước kia còn chưa từ nhìn thấy Thẩm Dịch sử dụng qua.
Giang Noãn Chanh hiển nhiên cũng không ngờ Thẩm Dịch lại dùng giọng nói này nó với cô.
Cô ngây ngốc, không biết trả lời thế nào cho phải.
Thẩm Dịch hiểu nhầm cô đang sợ hắn, hoặc là cô không nghe thấy.
Thẩm Dịch lặp lại lời nói một lần nữa, ngữ khí vẫn không chút tức giận: “Cô gái, cô tên gì vậy?”
Giang Noãn Chanh bây giờ mới có phản ứng, cô trả lời: “Giang Noãn Chanh, đạo diễn Thẩm, tên tôi là Giang Noãn Chanh” Sau khi nói ra tên mình, Giang Noãn Chanh cảm thấy như vậy không được lịch sử lắm bèn nhanh chóng sửa lại câu nói cho đầy đủ chủ ngữ vị ngữ.
Thẩm Dịch không tiếc lời khen.
Vừa rồi hắn đứng phía sau, quan sát toàn bộ cuộc đối thoại giữa Giang Noãn Chanh và đám người kia.
Không thể không thừa nhận, cô gái này rất gan dạ.
Có thể lớn giọng nói với mọi người, còn chỉ trích bọn họ không có chí cầu tiến, Thẩm Dịch thật sự mong rằng cô không phải người tầm thường.
Ý hắn, hắn muốn cô mang lại cái nhìn mới cho giới nghệ thuật nói chung và giới phim ảnh, truyền hình nói riêng.
“Tôi đánh giá rất cao về chí tiến thủ của cô.
Cô nói không sai, diễn viên quần chúng có thể sẽ trở thành hạt sạn lớn nhất trong một bộ phim.
Không phải thời gian gần đây đang có trend đào lại quá khứ sao? Không ít bộ phim cổ trang diễn viễn quần chúng sử dụng điện thoại, đi dép tổ ong.
Nhưng, có chí tiến thủ thôi là chưa đủ, cũng cần phải đi kèm hành động” Thẩm Dịch mỉm cười.
Hắn vừa khen Giang Noãn Chanh, cũng là vừa cảnh cáo đám người trong đoàn làm phim không có tâm tư trong công việc mà chỉ thích đi hóng chuyện.
Tuy rằng Giang Noãn Chanh chỉ thủ vai quần chúng.
Thẩm Dịch đối với vai diễn này cũng không đạt yêu cầu quá cao.
Nhưng thứ hắn đánh giá là thái độ công việc của cô.
Thẩm Dịch tin với phong cách làm việc này của Giang Noãn Chanh, việc cô tiến lên đỉnh lưu, diễn viên nổi bật chỉ là việc sớm muộn mà thôi.
“Bạn học Giang Noãn Chanh, tôi rất mong chờ vào cảnh diễn của cô đấy!” Thẩm Dịch cười cười.
Nhìn dáng vẻ của Giang Noãn Chanh, đoán chừng cô vẫn chỉ là sinh viên mà thôi.
Sau khi nói xong câu này, Thẩm Dịch nhanh chóng giải tán mọi người để tiếp tục cảnh quay.
Nghĩ lại mới cảm thấy kỳ quái, lần đầu tiên hắn lại dành thời gian để trò chuyện với một cô gái mà không phải là công việc.
Sau khi mọi người rời đi, Tống Hân Lộ mới chạy về phía Giang Noãn Chanh.
Cô vốn đang ngủ rất ngon, lại bị tiếng động lớn đánh thức nên đã tỉnh dậy.
Tống Hân Lộ rất thích hóng chuyện, chỉ là không ngờ chuyện mà cô hóng được là chuyện của bạn thân mình.
Nhưng không thể không nói, thái độ của Giang Noãn Chanh quá cứng, quá chất!
Giang Noãn Chanh hiểu Tống Hân Lộ muốn nói gì với cô, cô mỉm cười, nắm lấy tay cô ấy: “Mình không sao đâu! Đạo diễn Thẩm cũng không nói gì mà, chỉ cần khi diễn mình làm tốt là được!”
Tống Hân Lộ phụ hoạ theo Giang Noãn Chanh để giúp cô bớt căng thẳng: “Ừm ừm, không sao đâu.
Mình đã nói với cậu đạo diễn Thẩm là người tốt, anh em sẽ không làm khó cậu đâu!” Thẩm Dịch cái gì cũng tốt, chỉ là khi dính dáng đến công việc mới có tính cách kỳ quái như vậy.
“Noãn Chanh à, còn lâu mới đến cảnh quay của bọn mình.
Cậu muốn ăn gì không để mình mua cho cậu? Để mình đi mua cho, cậu cứ ở lại đoàn làm phim, có tin tức gì còn kịp báo được!” Ngủ một giấc tỉnh dậy, cái bụng Tống Hân Lộ đói meo.
Giang Noãn Chanh lắc đầu.
Cô không đói.
Sau vụ việc kia cũng không có tâm trạng ăn uống.
Tuy Thẩm Dịch không nói gì, chỉ một câu đơn giản là mong chờ biểu hiện của cô nhưng Giang Noãn Chanh cứ cảm thấy nặng nề kiểu gì.
Tựa hồ như thể có người đặt vào lòng cô một tảng đá lớn.
“Mình không ăn đâu.
Cậu cứ thoải mái ăn đi, khi nào phải diễn mình sẽ điện trước cho cậu!” Giang Noãn Chanh nói với Tống Hân Lộ.
Tống Hân Lộ cũng biết Giang Noãn Chanh “đang sầu” vì việc kia nên cũng không ở lại làm phiền cô.
Tống Hân Lộ thầm nghĩ khi trở về sẽ mua cho cô ít đồ ngọt.
Mỗi khi có chuyện buồn, Giang Noãn Chanh chỉ cần ăn đồ ngọt là mọi vấn đề được giải quyết.
Sau khi Tống Hân Lộ đi, Giang Noãn Chanh tìm một nơi yên tĩnh rồi ngồi xuống, chậm rãi quan sát khung cảnh xung quanh.
Không khí trong đoàn làm phim có phần ngột ngào nhưng để có thể “hít” được bầu không khí ngột ngạt này, mỗi một người đều không ngừng cố gắng.
Không phải ai cũng có thể làm việc trong đoàn làm phim.
Để giành được một vai diễn quần chúng đã không dễ dàng, nói gì đến vai nữ chính, nam chính, nữ hai, nam hai… Giang Noãn Chanh cảm thấy mỗi một người đều đang cố gắng để hoàn thành tốt công việc của mình.
Hàn Thiên Nhã đã hoàn thành xong cảnh quay đầu tiên.
Thẩm Dịch đối với cảnh quay này rất hài lòng nên bọn họ không cần quay nhiều.
Kết thúc cảnh quay, Hàn Thiên Nhã vô thức tiến về phía trước, chỉ trong chốc lát đã nhìn thấy Giang Noãn Chanh.
Việc Giang Noãn Chanh cầm nhầm kịch bản của Thẩm Dịch đều đã truyền hết đoàn làm phim, Hàn Thiên Nhã không thể không biết.
Cô không biết Giang Noãn Chanh còn nhớ hay không nhưng hai người họ có quen biết, đều học chung một trường cấp ba mà.
Chỉ là Hàn Thiên Nhã không ngờ tới Giang Noãn Chanh sẽ xuất hiện ở đây.
Phim do Thẩm Dịch chỉ đạo, tất cả các công đoạn đều phải làm cẩn thận thế nên Hàn Thiên Nhã đến thời điểm này vẫn không tin được Giang Noãn Chanh đã trúng một vai diễn nhỏ.
Hàn Thiên Nhã tiến về phía Giang Noãn Chanh.
Giang Noãn Chanh đã nhìn ra cô ấy, nhưng cố tình không nghĩ tới vì Giang Noãn Chanh có ý né tránh.
Trong tiềm thức của Giang Noãn Chanh, cô né tránh Hàn Thiên Nhã vì chuyện đã phát sinh quan hệ với Lệ Mạc Tây chứ chưa nhận ra Hàn Thiên Nhã chính là bạn cấp ba của mình.
Trong lòng Giang Noãn Chanh run sợ, Hàn Thiên Nhã là đang đến tìm cô? Giang Noãn Chanh vẫn làm như không quan tâm.
Cô loay hoay lấy điện thoại, tuỳ tiện bấm vào một bài viết, giả vờ đọc rất chăm chú.
Không biết có phải ông trời đang trêu chọc cô không, nội dung bài viết vừa hay là “khi mối quan hệ của bạn có tiểu tam xuất hiện, bạn nên làm gì”.
Giang Noãn Chanh nghe lập tức đổi sang bài viết khác, vẫn là một loại tin tức tương tự “tổng hợp những dấu hiệu cho biết mối quan hệ của bạn đang dính trà xanh”.
Tầm mắt Giang Noãn Chanh đã xuất hiện một đôi giày nữ xinh đẹp, không cần nghĩ cũng biết chủ nhân của đôi giày này là ai.
Giang Noãn Chanh vẫn sống chết không ngẩng đầu.
“Giang Noãn Chanh, lâu rồi không gặp!” Hàn Thiên Nhã không thấy Giang Noãn Chanh phản ứng mà cô cũng không ngại để bắt đầu cuộc trò chuyện.
Dẫu sao thời thế đã thay đổi, Giang Noãn Chanh của hiện tại còn không bằng một cọc tóc của Hàn Thiên Nhã.
Giang Noãn Chanh cảm thấy ngữ khí này không đúng lắm.
Cô ngẩng lên nhìn Hàn Thiên Nhã, lại thấy cô ta nói tiếp: “Thật không ngờ lại gặp cô ở đây!”.