Bạn đang đọc Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào – Chương 144: Tiễn Khách
Nguyên Bảo thật sự rất khâm phục Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây, có thể nhẫn nhịn hơn năm năm trời diễn vở kịch này.
Nếu là hắn, hắn chắc chắn sẽ từ bỏ ngay tức khắc.
Đứng trước lời khen ngợi xuất phát từ đáy lòng của Nguyên Bảo, Lệ Mạc Tây chỉ cười không nói gì.
Lên tới phòng làm việc, Lệ Mạc Tây lấy điện thoại gọi cho Giang Noãn Chanh.
Người ở đầu bên kia bắt máy rất lâu, có thể là đang có chút chuyện.
Đợi mãi mới thấy Giang Noãn Chanh nhận điện thoại, Lệ Mạc Tây lập tức kể khổ với cô: “Đám phóng viên kia làm anh mệt chết rồi!”
Giang Noãn Chanh một bên giữ điện thoại nói chuyện với hắn, một bên xem kịch bản để quay cảnh tiếp theo.
Phỏng vấn của Lệ Mạc Tây, cô đã xem rồi, hơn nữa còn xem rất chi tiết.
Theo những gì Giang Noãn Chanh nhìn thấy, Lệ Mạc Tây trả lời phỏng vấn rất bình thản, thoải mái, tuyệt nhiên không nhận ra hắn mệt ở điểm nào.
Giang Noãn Chanh cong môi nói: “Em thấy anh trả lời phỏng vấn rất tự hào!”
Lệ Mạc Tây cũng không kém cạnh, bắt đầu nói kháy cô: “Không phải em cũng vậy sao? Trả lời phỏng vấn cũng rất tự tin.
Cái lão già kia em thích lắm cơ mà!”
Có bao nhiêu ảnh chụp bóng lưng hắn vừa điển trai vừa cao ngạo, cô lại nhất quyết lấy ảnh khiến hắn già đi.
Lệ Mạc Tây chui vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương.
Hắn vẫn rất đẹp trai, phong độ ngời ngời, làm gì giống một lão già cơ chứ? Nếu hắn có là kim chủ, cũng là kim chủ trẻ tuổi nhất mọi thời đại.
“Vậy đêm nay lão già kia đừng có mà lại gần em.
Lại gần một bước, em đấm một bước!” Giang Noãn Chanh cũng không nể tình, trực tiếp phản bác lại.
Người tình của cô không phải là hắn hay sao? Vì sao lại luôn so đo nhiều như vậy?
Lệ Mạc Tây rất tức thời.
Thấy Giang Noãn Chanh tức lên liền không trêu chọc cô nữa, ngoan ngoãn cúp đuôi như một chú cún con.
Hắn cười qua điện thoại: “Ấy, để tối nay lão già này phục vụ em từ A đến Z, như vậy đã khiến Giang tiểu thư hài lòng chưa?”
Giang Noãn Chanh định nói hắn vô liêm sỉ, lại thấy Hàn Thiên Nhã đi qua.
Cô nhanh chóng đổi thành một câu nói khác: “Vẫn là anh yêu em nhất! Tên Lệ Mạc Tây kia chẳng là gì cả!”
Giang Noãn Chanh càng bày tỏ mình không thích Lệ Mạc Tây bao nhiêu và Lệ Mạc Tây càng cố chấp theo đuổi cô thì càng thành công chọc giận Hàn Thiên Nhã.
Đây chính là hiệu quả mà cô mong muốn nhất.
Quả nhiên sau khi Giang Noãn Chanh nói xong câu nói đó, sắc mặt Hàn Thiên Nhã đã trắng bệch hẳn ra, hai bàn tay cuộn chặt thành quyền.
Ở đầu bên kia, Lệ Mạc Tây biết cô nói có mục đích, hắn liền bảo cô mở loa ngoài, nói: “Lệ Mạc Tây chỉ là tên nhóc con mà thôi.
Hắn ta làm sao có thể thắng được anh.
Các cụ đã có câu rồi, gừng càng già càng cay!”
Giang Noãn Chanh: “…”
Dù diễn vai gì Lệ Mạc Tây vẫn có thể làm tốt.
Giang Noãn Chanh đôi lúc không thể không nghi ngờ, nghề nghiệp chính của Lệ Mạc Tây là diễn viên hay là CEO của tập đoàn Lệ thị.
Hắn nhập vai còn nhanh hơn cô, diễn rất chân thực.
[…!]
Mấy ngày hôm nay nhập vai quá sâu khiến Lệ Mạc Tây đối với Lệ thị có hơi lơ đễnh.
Hôm nay giải quyết công việc tới tận đêm, tới khi rời khỏi Lệ thị đã là mười hai giờ tròn.
Lệ Mạc Tây nhắn cho Giang Noãn Chanh không cần đợi hắn, nếu cô mệt cứ ngủ trước.
Bước xuống đại sảnh của Lệ thị, Lệ Mạc Tây đã nhìn thấy Hàn Thiên Nhã đang ngồi ở ghế chờ, không cần nghĩ nhiều cũng biết cô ta đang đợi hắn.
Lệ Mạc Tây cảm thấy phiền phức đến tận óc.
Hắn cả ngày mệt mỏi, tối về chỉ muốn ôm vợ ngủ một giấc, thế quái nào vẫn phải giải quyết “hồ ly tinh”?
Mắt nhắm mắt mở coi như không nhìn thấy chắc chắn sẽ không được vì trước sau Hàn Thiên Nhã sẽ dính chặt lấy hắn.
Lệ Mạc Tây quả quyết đến tìm cô ta trước.
Hàn Thiên Nhã đang nghĩ ngợi một số chuyện nên không tập trung, vừa ngẩng đầu đã thấy Lệ Mạc Tây đứng trước mặt, cô ta rất vui vì thế hắn chủ động.
“Có chuyện gì thì nói mau đi!” Lệ Mạc Tây rất không có kiên nhẫn, thiếu chút nữa thì buột miệng chửi bậy.
Hàn Thiên Nhã nói: “Phỏng vấn ngày hôm nay của Giang Noãn Chanh, anh đã xem chưa?”
Lệ Mạc Tây nhíu mày, tới tận đây tìm hắn vào thời gian này chỉ vì muốn hỏi hắn câu nói đó, Hàn Thiên Nhã quá rảnh rỗi rồi sao? Lệ Mạc Tây thật sự rất hối hận khi đã lấy đi mấy bộ phim và quảng cáo của Hàn Thiên Nhã để trả thù.
Bây giờ muốn trả thù cô ta, hắn phải khiến cô ta bận rộn mới được.
“Tôi xem rồi, có gì không?” Lệ Mạc Tây nhàn nhạt đáp.
“Anh xem rồi ư? Anh thật sự nghiêm túc xem nó ư? Mạc Tây, anh cũng biết Giang Noãn Chanh đã có tình mới, cô ta cũng thừa nhận rồi, vì sao vẫn bám lấy cô ta không buông? Cô ta có gì tốt chứ?” Hàn Thiên Nhã tức đến phát điên.
Vì không thể nhẫn nhịn được nữa, cô ta mới tới đây tìm hắn, muốn hỏi cho rõ ràng vì sao Lệ Mạc Tây cứ nhất quyết lựa chọn Giang Noãn Chanh.
“Nếu lần sau cô còn vì điều này mà đến gặp tôi, tốt nhất là khỏi đi.
Kẻ ngốc như cô có nói một trăm lần cũng không hiểu được!”
Dứt lời, Lệ Mạc Tây xoay người rời đi.
Hắn hy vọng với loại người như Hàn Thiên Nhã, tốt nhất không gặp được ý chung nhân, nếu không về sau người kia nhất định sẽ bị cô ta làm khổ đến chết.
Lệ Mạc Tây đi chưa xa đã bị Hàn Thiên Nhã giữ chân lại.
Cô ta lao đến, từ phía sau ôm chầm lấy hắn.
Lệ Mạc Tây nhíu mày, cơn tức giận đã đạt tới đỉnh điểm.
“Buông ra!” Lệ Mạc Tây vừa lớn tiếng cảnh cáo, vừa gạt tay Hàn Thiên Nhã.
Không biết Hàn Thiên Nhã lấy sức lực từ đâu mà bám rất chắc, Lệ Mạc Tây có làm thế nào cũng không gỡ được cô ta ra khỏi cơ thể mình.
Cứ như thế, hắn chỉ biết để mặc Hàn Thiên Nhã dính chặt lấy cơ thể mình.
“Mạc Tây, em cầu xin anh…!Cầu xin anh quay đầu nhìn em một chút có được không? Anh đừng chỉ nhìn Giang Noãn Chanh không! Cô ta không cần anh nhưng em cần anh.
Phía sau anh luôn luôn có em! Bao nhiêu năm nay trái tim của em chỉ có dành cho anh thôi!” Hàn Thiên Nhã áp sát mặt vào lưng Lệ Mạc Tây, bất lực lên tiếng.
Ở trước mặt người khác, cô ta có thể là một vị tiểu thư tính tình cao ngạo, khó gần.
Nhưng chỉ cần đứng trước mặt Lệ Mạc Tây, Hàn Thiên Nhã không cần gì hết, đến lòng tự tôn cũng không cần.
Chỉ cần là Lệ Mạc Tây muốn, Hàn Thiên Nhã có thể quỳ xuống trước mặt hắn.
“Tôi cảnh cáo cô, nhanh chóng buông tôi ra, bằng không đừng trách tôi là ác!” Lệ Mạc Tây căn bản không nghe lọt tai Hàn Thiên Nhã nói.
Thời khắc này, hắn chỉ cảm thấy bản thân thật dơ bẩn.
Trước kia, Lệ Mạc Tây thấy cô ta là một người phụ nữ phiền phức, nhưng hiện tại hắn đã chán ghét cô ta đến tận xương tuỷ.
“Nếu anh muốn, em có thể làm phẫu thuật thẩm mỹ, trở thành Giang Noãn Chanh.
Mạc Tây, em có thể hy sinh bất kỳ điều gì.
Anh cho em một cơ hội có được không?” Hàn Thiên Nhã tiếp tục nói.
Cô ta chỉ hận không thể móc tim của mình ra để chứng minh cho hắn sự chân thành của mình.
Sự kiên nhẫn của Lệ Mạc Tây đã bị Hàn Thiên Nhã đốt cháy.
Hắn hô lớn: “Mick! Mick!”
Chẳng biết từ đâu một chú chó lớn đã chạy đến phía Lệ Mạc Tây.
Theo chỉ thị của hắn, chú chó cắn chặt lấy vạt váy của Hàn Thiên Nhã khiến cô ta cảm thấy hoang mang.
“Mick, tiễn khách!”.