Bạn đang đọc Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào – Chương 135: Chế Giễu
Khoảng thời gian sau đó, Lệ Mạc Tây liên tục bám lấy Giang Noãn Chanh và Ly Ly.
Vì thế, cô chỉ có thể nói với con gái Lệ Mạc Tây là đồng nghiệp của cô để tránh con bé nghi ngờ.
Đỉnh điểm, cuối tuần không có công việc, một phần vì muốn trốn hắn, Giang Noãn Chanh đã quyết định đưa con về thôn Điềm An chơi với ông ngoại, ấy vậy mà Lệ Mạc Tây cũng đi theo.
“Cháu gái của ông tới rồi à?” Trước khi trở về, Giang Noãn Chanh có gọi điện nói với Giang Kiến Thành.
Nghe thấy tiếng động, biết cháu gái tới nên vội vàng chạy ra đón, nào ngờ thấy Lệ Mạc Tây đang ôm lấy Ly Ly, sắc mặt Giang Kiến Thành như nghẹn lại.
Giang Noãn Chanh không biết giải thích với ông thế nào.
Lệ Mạc Tây đưa Ly Ly cho Giang Kiến Thành.
Ông ôm cháu gái của mình, vẫn mặt nặng mày nhẹ với hắn: “Cậu đến đây làm gì?”
Lệ Mạc Tây chưa kịp trả lời, Ly Ly ở bên cạnh đã chen ngang: “Ông ngoại, hôm nay chú ý rảnh nên cháu mời chú đến chơi.
Ông ngoại cho chú ở đây chơi với cháu nhé?”
Sắc mặt Giang Kiến Thành phức tạp.
Ông không đáp lại con bé mà quay sang nhìn Giang Noãn Chanh.
Chính lời nói này của con gái cũng khiến Giang Noãn Chanh không biết phản ứng ra sao.
Nếu cô ra hiệu từ chối, con bé sẽ rất đau lòng.
Còn nếu cô thuận thế đồng ý, người đàn ông kia sẽ được nước lấn tới.
Không thấy ông ngoại và mẹ trả lời, Ly Ly bắt đầu luống cuống: “Ông ngoại, chú ấy rất tốt với cháu, cháu rất thích chơi với chú.
Ông đồng ý đi mà!”
Lệ Mạc Tây đứng nhìn con gái mè nheo với Giang Kiến Thành, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
Tuy lúc này hắn xuất hiện bên cạnh Ly Ly với thân phận là đồng nghiệp của Giang Noãn Chanh.
Nhưng hắn tin rất nhanh thôi, Ly Ly sẽ đón nhận người ba này.
Giang Kiến Thành chiều cháu ngoại nên đã đồng ý.
Ông bế Ly Ly cùng Giang Noãn Chanh vào nhà trước, đồ đạc mang tới đều do Lệ Mạc Tây vận chuyển vào sau.
Ba người họ tới thôn Điềm An đã là gần trưa, Giang Kiến Thành cũng chuẩn bị cơm nước xong xuôi hết cả.
Ăn uống xong, Giang Kiến Thành dành thời gian bên cạnh cháu, Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây ở dưới bếp thu dọn.
Nhìn bóng hình của người đàn ông bận bịu trong bếp, Giang Noãn Chanh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô nói: “Tôi đã có người mới rồi.
Anh ấy cũng đã đến gặp ba tôi.
Ba tôi rất thích anh ấy!”
Đại ý của Giang Noãn Chanh rất đơn giản, dù Lệ Mạc Tây có làm thế nào hắn cũng không được chấp nhận.
Dường như đối với chuyện cô không còn yêu hắn, Lệ Mạc Tây không tin tưởng cho lắm.
Hắn cười: “Vậy tôi nỗ lực thêm một chút là được!”
“Lệ Mạc Tây!” Mọi hành động của Giang Noãn Chanh khựng lại.
Cô chống tay lên bàn ăn, đứng im nhìn hắn.
Hắn dừng bước, ngước mắt nhìn cô nhưng lại không nói gì.
Trong lòng hắn hiểu hết mọi chuyện cô nói, chỉ là cố tình không biết mà thôi.
“Đừng phí công sức vào chuyện này nữa.
Anh cũng biết mối quan hệ giữa hai chúng ta đã không thể bắt đầu lại được nữa.
Năm năm trước đã chấm dứt, năm năm sau cũng sẽ như vậy!” Nói xong, Giang Noãn Chanh rời khỏi phòng bếp.
Lệ Mạc Tây ôm chồng bát đũa trên tay, lặng người không phản ứng gì.
Một lát sau, hắn tiếp tục thu dọn.
Rửa sạch đống bát đũa bẩn rồi mới đi ra.
Giang Noãn Chanh không ở lại thôn Điềm An quá lâu, chỉ ngủ lại một đêm đã rời đi.
Lệ Mạc Tây phụ trách đưa hai mẹ con họ trở về.
Dường như sau bữa ăn đó, quan hệ giữa cô và hắn lạnh thêm một phần.
Dù có Ly Ly ở giữa cũng không thể nào nung nóng nổi.
Lệ Mạc Tây không trách bất kỳ ai, chỉ trách bản thân hắn đã không tin tưởng cô.
Nếu năm xưa hắn chịu lắng nghe, không bị tức giận che lấp lý trí thì có lẽ lúc này, người khiến cô hạnh phúc sẽ là hắn.
Gia đình ba người họ ngày ngày tràn ngập tiếng cười, khiến người khác phải ngưỡng mộ.
[…!]
Quay trở lại công việc, Giang Noãn Chanh một bên đóng phim, một bên tiếp nhận quảng cáo.
Hôm nay cô có một bài phỏng vấn, là PR cho bộ phim sắp chiếu.
Vốn đã trả lời hết câu hỏi trên bản thảo, tức cuộc phỏng vấn đã đi vào hồi kết, ai ngờ người chủ trì lại hỏi một câu ngoài kịch bản.
“Cô Giang, thời gian gần đây có tin Lệ tổng – Lệ Mạc Tây, CEO của tập đoàn Lệ thị đang theo đuổi cô, có phải hay không?”
Cuộc phỏng vấn được tổ chức dưới dạng livestream.
Khi người chủ trì vừa hỏi câu này, lượt xem đã tăng lên gấp bội.
Giang Noãn Chanh hơi nhíu mày, ánh mắt không mấy vui vẻ.
Tuy không muốn trả lời nhưng dưới ánh mắt của bao nhiêu người, cô biết bản thân không thể trốn tránh.
Giang Noãn Chanh có gì nói đó: “Phải, Lệ tổng đã theo đuổi tôi!”
Người chủ trì thấy Giang Noãn Chanh không có ý định né tránh, trong lòng rất vui mừng.
Nếu có thể tiếp tục cuộc trò chuyện này, lượt xem livestream sẽ tăng lên gấp bội, đến khi đó cô ta sẽ được cấp trên khen thưởng.
Người chủ trì không quên nắm bắt cơ hội, tiếp tục hỏi: “Vậy cô Giang đối với Lệ tổng là thế nào? Cô có cho Lệ tổng một cơ hội hay không?”
Chuyện quá khứ của Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây đến bây giờ vẫn là một ẩn số.
Không ai biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng vách ngăn này rất lớn, khó có thể khôi phục như xưa.
Giang Noãn Chanh đầy bình tĩnh, tự tin trả lời: “Tôi và Lệ tổng đã chấm dứt từ lâu.
Anh ấy theo đuổi tôi là chuyện của anh ấy.
Tôi cũng đã nói rồi, tôi sẽ không yêu lại người yêu cũ.
Thời lượng phỏng vấn của chúng ta không phải đến rồi sao?”
Giang Noãn Chanh đã ý tứ nhắc nhở, người chủ trì cũng không thể quá đáng thêm, cuộc phỏng vấn liền chấm dứt tại đây.
Rời khỏi hiện trường quay phim, Giang Noãn Chanh đã đụng mặt Hàn Thiên Nhã.
Thấy Hàn Thiên Nhã cùng Mặc Tĩnh chuẩn bị bước qua mình, Giang Noãn Chanh vươn tay giữ cô ta lại: “Đừng đụng vào những người bên cạnh tôi.
Tôi đã nói là tôi không cướp Lệ Mạc Tây, cô không cần phải sợ.”
Giang Noãn Chanh nói chuyện vừa phải, chỉ đủ cho cô và Hàn Thiên Nhã nghe thấy.
Cũng may bọn họ đang đứng trong hậu trường, nếu không hành động lôi kéo của Giang Noãn Chanh sẽ trở thành điểm sáng trong mắt phóng viên.
Hàn Thiên Nhã hất tay cô ra: “Cô đừng tưởng cô thích làm gì thì làm.
Hàn Thiên Nhã tôi còn phải sợ cô chắc?” Tuy rằng nói năng cứng họng nhưng trong lòng Hàn Thiên Nhã đã có chút run sợ.
Chỉ là đứng trước đối thủ, cô ta làm sao có thể thừa nhận chuyện này?
“Vậy ư? Không sợ tôi? Tôi nghe nói mấy bộ phim cô chuẩn bị tiếp xúc đã bị đàn em hớt tay trên rồi.
Còn Hàn thị của cô nữa, mấy dự án sắp tới cũng đã chạy mất rồi.
Xem chừng, sự trừng phạt của Lệ Mạc Tây dành cho cô vẫn chưa đủ thì phải?” Giang Noãn Chanh bật cười.
Hàn Thiên Nhã có thể nghe ngóng tin tức về cô thì cô cũng có thể nghe ngóng tin tức về cô ta.
Thực trạng của Hàn Thiên Nhã hiện tại rất thảm, phim không thể đóng, quảng cáo không thể quay.
Hàn Thiên Nhã không ngờ Giang Noãn Chanh lại biết tường tận như vậy.
Cô ta đen mặt: “Như vậy còn nói cô không quyến rũ Lệ Mạc Tây! Vì cô mà anh ấy làm nhiều điều như vậy!”
Giang Noãn Chanh nói: “Tôi không quyến rũ hắn ta nhưng không ngăn được sức hút của chính mình.
Hàn Thiên Nhã, cô nỗ lực bên cạnh Lệ Mạc Tây bao nhiêu năm nay, nhìn xem cô được thứ gì? Thứ cô có được không phải là làm trò hề cho toàn thiên hạ ư?”.