Bạn đang đọc Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào – Chương 104: Vị Khách Không Mời Mà Tới 2
Sắc mặt Giang Kiến Thành hoàn toàn tái nhợt.
Không phải ông không biết bao nhiêu năm nay Giang Noãn Chanh vẫn luôn tìm kiếm tung tích của mẹ mình.
Ông không ngăn cản, chẳng qua là rõ cô sẽ không tìm được.
Bách Huệ có hàng trăm hàng nghìn cách để che giấu tin tức.
Điều này đã được chứng thực trong suốt mấy năm nay.
“Biết rồi thì mau cút đi! Đừng làm phiền đến cuộc sống của hai cha con tôi!” Giang Kiến Thành không nhịn được nữa.
Ông tiến gần về phía Bách Huệ, lôi bà dậy, đại ý muốn đuổi người.
Nhưng mục đích Bách Huệ tới còn chưa đạt được, làm sao có thể dễ dàng tay không ra về? Bách Huệ hất tay Giang Kiến Thành, theo bản năng lùi lại ra sau, vô thức, bà lấy tay phủi phủi vào vị trí mà Giang Kiến Thành vừa chạm vào.
Thời gian trôi qua bao lâu Bách Huệ cũng không quan tâm, bà chỉ quan tâm Giang Kiến Thành luôn là người đàn ông khiến bà chán ghét nhất.
“Là hai cha con ông làm phiền đến tôi trước.
Giang Kiến Thành, ông nói cho tôi biết, chuyện Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây ông có biết không?” Ngày hôm nay, Bách Huệ lặn lội xa xôi, từ trung tâm thành phố Thương Hoa phồn thịnh, đến mảnh đất Điềm An nhỏ bé cũng chỉ vì mục đích này.
Bà muốn thông qua Giang Kiến Thành để hiểu rõ quan hệ của Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây.
Hiển nhiên Giang Kiến Thành đã đoán được mục đích đó.
Ông không phải kẻ ngốc.
Ngày Giang Noãn Chanh dẫn Lệ Mạc Tây về đây, ông đã đoán được sẽ có một ngày người nhà họ Hàn tới đây tìm ông.
Giang Kiến Thành không biết nên vui vì bản thân đã tiên đoán đúng, hay nên thất vọng vì quá đau lòng?
“Chuyện của bọn trẻ làm sao tôi biết được? Tôi ở thôn nhỏ, Noãn Chanh ở thành phố, thi thoảng mới chạy về đây” Giang Kiến Thành lựa chọn che giấu.
Ông không muốn Bách Huệ tự mình tìm đến Giang Noãn Chanh.
Thực tế, quan hệ của họ rất phức tạp.
So với nhà họ Lệ, nhà họ Giang có mối quan hệ sâu đậm với nhà họ Hàn hơn.
Chỉ là bao nhiêu năm nay, Giang Kiến Thành luôn nỗ lực che giấu chuyện này.
Đây cũng là một phần lý do ông muốn ẩn thân, dọn về thôn Điềm An.
“Ông là người thân duy nhất của nó, chẳng có lý nào mà không kể với ông!” Bách Huệ không tin.
“Giang Kiến Thành, nếu ông muốn Noãn Chanh được sống bình yên, an ổn qua ngày thì tuyệt đối đừng để nó lại gần Lệ Mạc Tây một bước.
Bằng không chính tôi cũng không đảm bảo được nó có an toàn hay không!” Việc Giang Kiến Thành có biết hay không đối với Bách Huệ không quan trọng.
Những lời này mới là những lời mà bà muốn nói.
Giang Noãn Chanh không thể ở bên cạnh Lệ Mạc Tây, đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.
Nói xong, Bách Huệ xoay lưng rời đi.
Chân vừa chạm đến cổng lớn lại bị một câu hỏi của Giang Kiến Thành làm dừng lại: “Ngày hôm nay, bà tới tìm tôi với tư cách mẹ của Noãn Chanh hay với tư cách phu nhân nhà họ Hàn, mẹ của Hàn Thiên Nhã?”
Trên đời này có vô số câu chuyện nực cười, nhưng nực cười nhất vẫn là chuyện Bách Huệ vừa là mẹ ruột của Giang Noãn Chanh vừa là mẹ ruột của Hàn Thiên Nhã.
Đứng trước câu hỏi của Giang Kiến Thành, Bách Huệ có chút trì trệ không kịp phản ứng.
Thực tế, chính bà cũng không rõ bà lấy thân phận gì đến gặp Giang Kiến Thành.
Là mẹ của Giang Noãn Chanh hay là mẹ của Hàn Thiên Nhã có quan trọng không? Cả ông và bà đều biết rất rõ Giang Noãn Chanh tuyệt đối không thể dây dưa với Lệ Mạc Tây.
Suy nghĩ một hồi, Bách Huệ quay đầu nhìn ông, không nóng không lạnh nói: “Cả đời này tôi chỉ có một người con gái họ Hàn, tên Thiên Nhã.
Ông nói xem hôm nay tôi đến đây với thân phận gì?” Không đợi Giang Kiến Thành phản ứng, bà đã rời khỏi Giang gia.
Sau khi Bách Huệ rời đi, Giang Kiến Thành hoàn toàn suy sụp.
Ông chạy vào nhà, vào căn bếp nhỏ, từ trong tủ bếp lấy ra một bức ảnh.
Chủ nhân của bức ảnh không ai khác là Bách Huệ.
Lớn tiếng đuổi bà đi, nhưng sau khi bà đi, ông lại hối hận vô cùng.
Giang Kiến Thành đưa tay chạm lên gương mặt ấy, lẩm bẩm: “Rõ ràng có thể tốt đẹp đến vậy…”
Giang gia sẽ không biến mất, Giang thị sẽ không sụp đổ, Giang Noãn Chanh có thể lớn lên trong vòng tay của ba và mẹ…!Những điều này, hiện tại chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ hàng đêm của Giang Kiến Thành.
Nhìn bức ảnh đờ đẫn một lúc, trong đầu Giang Kiến Thành vang vẳng giọng nói của Giang Noãn Chanh.
Ông rất nhớ con gái, nhưng không dám làm phiền cô.
Vừa rồi nếu không phải chịu đả kích lớn từ Bách Huệ, Giang Kiến Thành cũng sẽ không gọi cho Giang Noãn Chanh.
Giang Noãn Chanh đang thu dọn đồ đạc cho căn hộ mới, nhận được điện thoại của ba cô liền buông mọi công việc trong tay xuống, thoải mái ngồi trên ghế sofa nghe máy: “Ba, con đây, ba có chuyện gì thế?”
Nghe thấy giọng nói này, Giang Kiến Thành không kìm được mà rơi nước mắt.
Ông nhanh chóng hít một hơi thật sâu, khẽ đáp: “Không có! Chỉ là nhớ con gái nên mới gọi cho con thôi.
Con khoẻ chứ?”
Giang Noãn Chanh vẫn cảm thấy có gì không đúng lắm, đây không phải tác phong của Giang Kiến Thành.
Ông rất ít khi chủ động gọi cho cô, nếu có cũng là có một vài việc vặt cần cô làm giúp.
Giang Noãn Chanh cẩn thận hỏi thăm: “Thật sự không có chuyện gì sao?”
Giang Kiến Thành vẫn một mực phủ nhận: “Không có thật mà!”
Nhất thời, hai ba con rơi vào trầm mặc hồi lâu.
Giang Kiến Thành là người lên tiếng phá vỡ cục diện này: “Tiểu Chanh, con vẫn đang tìm kiếm tung tích của mẹ phải không?”
Đột nhiên nhắc đến chuyện này, tâm trạng Giang Noãn Chanh cũng chùng hẳn xuống, cô đáp: “Con vẫn luôn tìm kiếm, nhưng lại không có tin tức gì!”
Giang Kiến Thành muốn khuyên cô không cần thiết phải làm như vậy, dẫu sao cũng không có ích nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.
Ông luôn biết chấp niệm lớn nhất của cô là tìm được Bách Huệ…
Giang Kiến Thành thở dài, nói vào trong điện thoại: “Ba phải ra đồng rồi, không thể tiếp tục nói chuyện với con nữa.
Con muốn làm gì ba đều ủng hộ, nhưng phải giữ gìn sức khoẻ đó.
Tiểu Chanh, có sức khoẻ mới làm được việc!”
“Dạ!”
[…!]
Kiều Xảo đã nghe tin Thẩm Dịch muốn mời Giang Noãn Chanh thay cô đóng nữ chính của bộ phim điện ảnh kia.
Không thể sắp xếp lịch trình tham gia bộ phim đó khiến Kiều Xảo cảm thấy đáng tiếc nhưng cô rất vui vì Giang Noãn Chanh có thể nhận được cơ hội tốt.
Nhân lúc Giang Noãn Chanh đến nhà thăm Kiều Trọng, Kiều Xảo giúp Thẩm Dịch khuyên cô: “Noãn Chanh, cơ hội tốt thế này cô không được bỏ lỡ đâu đấy!”
Tất nhiên Giang Noãn Chanh biết đây là cơ hội tốt, nhưng xét về kinh nghiệm cô không bằng Kiều Xảo, đến một diễn viên mới ra mắt có lẽ còn có nhiều kinh nghiệm diễn xuất hơn không.
Dự án này rất lớn, Giang Noãn Chanh sợ bản thân không gánh vác nổi.
“Chỉ sợ rằng tôi có tâm nhưng lại không có tầm.
Kiều Xảo, phim điện ảnh này được rất nhiều người mong chờ!” Giang Noãn Chanh hơi cụp mắt xuống.
“Cơ hội đến mà không biết nắm bắt sẽ bỏ lỡ nhiều thứ đó.
Ai chẳng có lần đầu tiên.
Noãn Chanh, trước kia tôi cũng giống như cô vậy, lo sợ đủ điều, nhưng không phải bây giờ cũng đã khá rồi sao? Chỉ cần cô có cố gắng, mọi người sẽ nhìn thấy nỗ lực của cô và chấp nhận sự nỗ lực đó mà thôi!” Kiều Xảo hiểu vấn đề của Giang Noãn Chanh.
Cảm thấy may mắn vì cô chỉ lo sợ, nếu là vấn đề khác, có lẽ Kiều Xảo cũng không khuyên nổi.
Giang Noãn Chanh nghe xong, suy nghĩ cẩn thận liền đồng thuận với Kiều Xảo..