Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào

Chương 102: Dọn Đi


Bạn đang đọc Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào – Chương 102: Dọn Đi


Thấy Giang Noãn Chanh cuối cùng cũng ngồi vào bàn, Kiều Xảo đẩy thực đơn cho cô lựa chọn: “Tôi và Trọng Trọng đã chọn xong rồi, còn cô thôi đó.

Muốn ăn gì thì chọn đi, đừng ngại nhé!”
Giang Noãn Chanh vẫn chưa nhập tâm, tâm tình như để trên mây nên hoàn toàn không rõ Kiều Xảo đang nói gì.

Tất nhiên, Kiều Xảo cũng nhận ra tâm trạng bất thường của Giang Noãn Chanh.

Cô để Kiều Trọng ngồi bên trong, còn mình thì chạy đến ngồi bên cạnh Giang Noãn Chanh.

Khác với nhà hàng thuần Việt, đồ ăn Nhật Bản có phòng riêng nên không gian rất riêng tư.
“Có chuyện gì sao?” Giang Noãn Chanh đi vệ sinh nên tới nhà hàng chậm hơn hai mẹ con bọn họ.

Vừa tới nét mặt đã u ám, hiển nhiên trong quãng đường tới đây cô đang gặp chuyện không vui.

Mà chuyện có thể khiến tâm tình Giang Noãn Chanh thay đổi thế này, Kiều Xảo đoán có hai chuyện, là liên quan đến Lệ Mạc Tây hoặc liên quan đến bạn của cô.
Lúc này, Giang Noãn Chanh cuối cùng cũng có phản ứng.

Cô hỏi Kiều Xảo: “Kiều Xảo, cô có thể giúp tôi thuê một căn nhà được không? Tôi muốn dọn ra ngoài!”
Kiều Xảo biết Giang Noãn Chanh đang sống chung với Lệ Mạc Tây.


Sau khi nghe cô nói những lời này, Kiều Xảo rất bất ngờ.

Theo quan sát của Kiều Xảo, Lệ Mạc Tây đối với Giang Noãn Chanh rất tốt.

Có thể nhìn ra, trong mối quan hệ này, hai người là thật lòng với nhau.
Kiều Xảo đặt nghi vấn: “Có phải đã cãi nhau với Lệ Mạc Tây rồi không?”
Giang Noãn Chanh không phủ nhận, chỉ khẽ nói: “Suy cho cùng cũng là hai người thuộc hai thế giới, hai tầng lớp khác nhau.

Tôi không thể ở bên cạnh Lệ Mạc Tây mãi được, cũng phải chuẩn bị đường lui cho mình.

Kiều Xảo, cô cũng biết gia thế nhà họ Lệ lớn cỡ nào, làm gì có chuyện chấp nhận tôi là con dâu của họ? Còn có Hàn Thiên Nhã, cô ta chịu để yên sao?”
Giang Noãn Chanh không nói với Kiều Xảo, Lệ Mạc Tây và nhà họ Hàn đang ở nhà hàng bên cạnh bọn họ, một phần cô muốn giữ lại chút tự tôn cho chính mình, phần còn lại là sợ bản thân sẽ tổn thương khi nhắc đến nó.

Lễ đính hôn tổ chức không thành công, Lệ Mạc Tây phải đến cho nhà họ Lệ một lời giải đáp là chuyện bình thường.

Chỉ là vì sao hắn phải giấu cô? Chẳng nhẽ bữa ăn này không chỉ là một lời giải đáp?
Kiều Xảo nhìn dáng vẻ của Giang Noãn Chanh, lại nhớ tới dáng vẻ của mình khi mới phát hiện mang thai Kiều Trọng nên rất đau xót.

Tuy tình huống của hai người không giống nhau, nhưng chung quy không phải vẫn đau khổ vì tình sao?  Kiều Xảo nắm lấy tay Giang Noãn Chanh, nói: “Tôi có một căn hộ nhỏ không dùng.

Nếu cô muốn thuê thì cứ đến đó.

Tôi không lấy tiền đâu.

Coi như cô trông nhà giúp tôi, bảo quản luôn đồ đạc.

Đồ đạc trong nhà không sử dụng một thời gian cũng hỏng, phí lắm!”
“Vậy thì cảm ơn cô nhé!” Giang Noãn Chanh từ tận đáy lòng luôn biết ơn Kiều Xảo.
Thực ra, nhà họ Giang vẫn còn một căn hộ nằm trong tiểu khu tồi tàn.

Giang Noãn Chanh hoàn toàn có thể dọn về đó.

Nhưng cô đã nói dọn ra ngoài vì công việc với Kiều Xảo, nếu dọn về, Tống Hân Lộ sẽ nghi ngờ.


Tạm thời cứ quyết định dọn tới căn hộ này của Kiều Xảo trước đã.
“Được rồi, mau chọn đồ thôi!” Kiều Xảo quay trở lại bên cạnh Kiều Trọng, thúc giục Giang Noãn Chanh chọn đồ ăn.
Giang Noãn Chanh ái ngại nhìn cậu nhóc: “Trọng Trọng, làm em để lâu rồi đúng không?”
Kiều Trọng lắc đầu: “Trọng Trọng là siêu nhân, không lo đói!”
[…!]
Ăn cơm với Kiều Xảo và Kiều Trọng xong, Giang Noãn Chanh xin phép về luôn.

Trở về nhà, Lệ Mạc Tây còn chưa về, cô nhanh chóng thu dọn đồ.

Cũng may khi Giang Noãn Chanh dọn tới đây cũng không mang nhiều đồ lắm nên khi dọn đi không tốn thời gian và sức lực.
Không phải cô không từng hy vọng vào đoạn tình cảm này, chỉ là hiện thực quá tàn khốc.

Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây là hai người sống ở hai thái cực khác nhau.

Cuộc sống của hắn thuận lợi giống như thiên sứ trên thiên đường.

Còn cuộc sống của Giang Noãn Chanh chật vật giống như kẻ bị tù đày ở 18 tầng địa ngục.
Trước khi đi, Kiều Xảo đã đưa chìa khoá căn hộ cho Giang Noãn Chanh.

Cô gọi xe, để tài xế chở cô đến địa chỉ mà Kiều Xảo đưa.

Căn hộ của Kiều Xảo nằm trong tiểu khu cỡ trung, tuy không rộng lớn nhưng rất đầy đủ tiện nghi.
Giang Noãn Chanh vừa bước xuống xe đã nghe thấy có tiếng gọi mình: “Noãn Chanh?”
Giang Noãn Chanh thu dọn đồ đạc và đến căn hộ của Kiều Xảo thì cũng khoảng 7 giờ tối.


Bóng đêm đã phủ xuống cả thành phố Thương Hoa rộng lớn, lại thêm vị trí cô đang đứng không có đèn đường nên không nhìn rõ người gọi tên cô.

Phải đến khi người đó lại gần Giang Noãn Chanh, xuất hiện trước mặt cô, cô mới phát hiện đó là Thẩm Dịch.
“Đạo diễn Thẩm!” Giang Noãn Chanh đã quen miệng gọi hắn là đạo diễn Thẩm.

Cũng đã lâu cô chưa gặp lại hắn, hôm nay lại có duyên phận gặp tại đây.
Thẩm Dịch nhìn thấy Giang Noãn Chanh vali lớn vali nhỏ bên người, tò mò hỏi: “Cô mới dọn đến đây à?”
Giang Noãn Chanh gật đầu: “Kiều Xảo có một căn hộ ở đây, là tầng thứ năm, phòng 508 thì phải.

Cô ấy cho tôi mượn một thời gian!”
Thẩm Dịch bật cười: “Trùng hợp thật, nếu đúng là phòng 508 thì phòng của tôi ở 509!”.
Giang Noãn Chanh tỏ ra bất ngờ: “Thật vậy ư?”
“Thật.

Dù sao cũng phải lên tầng, để tôi giúp cô mang đồ vào nhé!”.

Chính‎ chủ,‎.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.