Bạn đang đọc Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào – Chương 100: Đau Lòng
Ngày hôm sau vốn dĩ đã sắp xếp sẽ đưa Giang Noãn Chanh đến trải nghiệm nhà hàng mới mở trong khách sạn gần Lệ thị, thế nhưng hắn lại thất hứa, đây cũng lần đầu tiên Lệ Mạc Tây chủ động huỷ kèo với Giang Noãn Chanh.
Cô biết Lệ Mạc Tây rất bận nên cũng không nói gì, qua điện thoại chỉ dặn dò hắn nhớ ăn uống đầy đủ.
Trùng hợp vừa cúp điện thoại với Lệ Mạc Tây, Kiều Xảo hẹn cô đến chơi, nói rằng Kiều Trọng rất nhớ cô, muốn được gặp cô.
Giang Noãn Chanh thấy bản thân không có lịch trình nên rất nhanh đã đồng ý.
Cô sửa soạn một chút, đến cửa hàng đồ chơi của trẻ nhỏ, mua tặng Kiều Trọng vài món.
Chính Giang Noãn Chanh cũng rất thích cậu nhóc này.
Bên này, xe của Lệ Mạc Tây đã đến khách sạn A.
Thực tế, hắn huỷ hẹn với Giang Noãn Chanh không phải vì chuyện công việc mà vì hắn đến gặp nhà họ Hàn.
Hàn Thiên Nhã nói rằng ba mẹ cô ta đã về nước, muốn được gặp hắn.
Cũng coi như nhân cuộc gặp gỡ này, Lệ Mạc Tây đưa ra lời giải đáp vì sao hắn lại không đến lễ đính hôn, cũng bóc trần cảm giác hắn đối với con gái của bọn họ.
Nguyên Bảo dừng xe trước cổng khách sạn.
Hắn biết cuộc gặp gỡ này Lệ Mạc Tây không nói với Giang Noãn Chanh.
Chỉ là trong lòng Nguyên Bảo thấy làm vậy không đúng lắm.
Dù hắn không có kinh nghiệm yêu đương như Nguyên Bảo biết, che giấu người phụ nữ mình yêu là chuyện không đúng.
“Lệ tổng, anh thật sự không tính nói chuyện này với Giang tiểu thư sao?” Thông qua kính chiếu hậu, Nguyên Bảo nhìn thấy gương mặt trầm ngâm của Lệ Mạc Tây, dường như hắn cũng đang tính toán có nên nói với Giang Noãn Chanh hay không.
Lệ Mạc Tây nhìn hắn, lắc đầu: “Không nói.
Cậu cũng đừng nhiều lời!”
Chuyện bên trường học của cô, Lệ Mạc Tây đã đứng ra giải quyết.
Nhưng hắn không muốn cô biết chuyện này nên đã bảo trường hợp cứ theo quy định mà công bố kết quả với Giang Noãn Chanh.
Nên hiện tại tâm trạng cô rất rối, hắn không nên làm phiền cô.
Quan trọng hơn, Lệ Mạc Tây không muốn cô hiểu nhầm quan hệ của hắn và Hàn Thiên Nhã.
Hắn biết cô không có thiện cảm với cô ta.
Nói xong, Lệ Mạc Tây xuống xe, đi thẳng vào trong khách sạn.
Mà đúng lúc này, xe của Kiều Xảo cũng dừng trước cửa.
[…!]
Lệ Mạc Tây đi người không đến gặp người nhà họ Hàn.
Hắn tới, ba mẹ Hàn Thiên Nhã đã tới đủ, họ đang trò chuyện với Hàn Thiên Nhã.
Nhà hàng này là không gian mở, nên không có phòng riêng.
Bọn họ ngồi ngay bàn gần với cửa sổ sát sàn, cũng là bàn có view đẹp nhất trong khách sạn.
Khách sạn A không chỉ nổi tiếng là khách sạn có thiết kế phòng nổi tiếng nhất thành phố Thương Hoa mà còn là khách sạn với gu ẩm thực tuyệt mĩ.
Trong khách sạn có tổng cộng năm nhà hàng với sáu gu ẩm thực khác nhau: Trung, Việt, Anh, Pháp, Mỹ, Nhật.
Nhà hàng bọn họ đang vào là nhà hàng thuần Việt.
“Tiểu Tây đã đến rồi!” Ba Hàn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lệ Mạc Tây.
Nhớ tới việc hắn không xuất hiện trong lễ đính hôn, hại con gái ông mất mặt, ba Hàn lại không vui.
Tuy rằng Lệ Mạc Tây đã là con rể mà ông nhắm trúng từ lâu nhưng hành động này của hắn khiến ông rất thất vọng.
“Bác trai, bác gái, hai người mới về nước ạ!” Trên bàn ăn chỉ còn duy nhất một chiếc ghế trống bên cạnh Hàn Thiên Nhã.
Lệ Mạc Tây hơi nhíu mày, sau đó vẫn ngồi ngay bên cạnh cô ta.
Hắn không trốn tránh, nhìn thẳng vào ánh mắt ba Hàn và mẹ Hàn.
“Bữa cơm này vì sao lại được tổ chức, bác nghĩ cháu cũng biết rồi!” Ba Hàn bắt đầu dò hỏi Lệ Mạc Tây.
Lễ đính hôn là việc lớn của hai nhà, không thể bỏ qua.
Hàn gia vì công việc nên không kịp trở về nước, mọi công việc đều giao cho Phương Mạn Hà, cũng là mẹ của Lệ Mạc Tây.
Thế nhưng tất cả đều không được như ý.
Lệ Mạc Tây lấy giấy lau cốc, sau đó rót rượu cho ba Hàn trước: “Cháu biết bản thân nên cho Hàn gia một lời giải đáp.
Ngay từ đầu, cảm tình cháu đối với Thiên Nhã đã không phải tình cảm nam nữ.
Bác cũng biết tính cách mẹ cháu cố chấp, ngoại trừ cách này, cháu không biết làm cách nào khác!”
Ba Hàn nhận lấy rượu từ tay Lệ Mạc Tây.
Thực ra, hắn có tình cảm với con gái mình không, Hàn Thiên Nhã có thể không rõ nhưng ba Hàn lại cực kỳ rõ ràng.
Ông biết Lệ Mạc Tây không thích, cũng không muốn trở thành con rể nhà họ Hàn, nhưng ông lại muốn.
Đây cũng là lý do ông dung túng cho hành động cố chấp của Phương Mạn Hà.
“Tiểu Tây, quan hệ của hai nhà Lệ – Hàn không cần bác phải nói nhiều nữa, đúng không? Còn về tình cảm nam nữ, sau này bồi đắp không phải cũng được sao?” Từ đầu đến cuối người nói chuyện và duy trì cuộc trò chuyện này chỉ có ba Hàn.
Mẹ Hàn ngồi bên cạnh rất yên lặng, ánh mắt đôi lúc còn lơ đễnh, không biết đang nghĩ gì nữa.
Ý của ba Hàn là muốn Lệ Mạc Tây vì quan hệ của hai gia đình mà chấp nhận Hàn Thiên Nhã.
Cuộc hôn nhân này quan trọng nằm ở lợi ích, không phải nằm ở tình cảm cá nhân.
Lệ Mạc Tây là người thông minh, tất nhiên nghe hiểu hàm ý ba Hàn muốn truyền tải, chỉ là hắn không thích.
Lệ Mạc Tây nâng cốc với ba Hàn, hắn uống một ngụm rượu, từ từ đáp: “Cháu không muốn vì sự ích kỷ của bản thân mà làm lỡ tuổi thanh xuân của Thiên Nhã.
Bác trai, cháu đã có người phụ nữ mình thích!”
Sau khi nghe xong câu nói này, sắc mặt ba Hàn không khá khẩm là bao.
Sắc mặt Hàn Thiên Nhã thì tối sầm lại.
Cô ta biết Lệ Mạc Tây đang nói đến Giang Noãn Chanh, người phụ nữ mà hắn thích ngoài Giang Noãn Chanh ra còn có ai khác?
Đúng lúc này, điện thoại Lệ Mạc Tây đổ chuông.
Hắn nhìn dòng chữ nhấp nháy trên màn hình, vô thức mỉm cười.
Hắn xin phép mọi người ra ngoài nghe điện thoại.
Lệ Mạc Tây đi thẳng xuống bàn trống phía dưới, vội vàng bắt máy: “Sao lại gọi điện rồi? Nhớ giọng nói của anh à?”
Lúc này, Giang Noãn Chanh đang đứng sau lưng Lệ Mạc Tây.
Kiều Trọng nói muốn ăn đồ kiểu Nhật nên Kiều Xảo đã đưa họ tới đây.
Muốn đến nhà hàng đó, bắt buộc phải đi qua nhà hàng thuần Việt, cũng là nhà hàng Lệ Mạc Tây đang ở.
Nhìn thấy hắn ngồi cùng ba Hàn và Hàn Thiên Nhã, Giang Noãn Chanh hoàn toàn đứng hình.
Nhưng cô đã kể thiếu một nhân vật, lúc Giang Noãn Chanh tới, mẹ Hàn đã vào nhà vệ sinh.
“Anh đang làm gì thế?” Giang Noãn Chanh khống chế tâm tình của bản thân, không để lộ một chút bất thường.
Cô hỏi Lệ Mạc Tây, ngữ khí như ngày thường.
Lệ Mạc Tây nói: “Đang ở Lệ thị giải quyết công việc.
Em đang làm gì? Đã ăn trưa chưa?”
Giang Noãn Chanh cứng họng, không biết nói gì hơn.
Chẳng biết từ khi nào nhà hàng thuần Việt tại khách sạn A lại là Lệ thị của Lệ Mạc Tây.
Công việc mà hắn muốn giải quyết hoá ra là lấy lòng nhà họ Hàn.
Giang Noãn Chanh biết bản thân cô không thể so bì với nhà họ Hàn, nhưng không phải hắn đã quyết tâm ở bên cô sao? Chính hắn nói hắn lựa chọn cô…!Cuộc trò chuyện lần trước của hắn và Hàn Thiên Nhã đã khiến Giang Noãn Chanh thất vọng.
Lời nói dối lần này, hoàn toàn chạm đến giới hạn của cô.
“Đang ăn đây, ăn rất ngon miệng là đằng khác!” Giang Noãn Chanh hời hợt đáp.
Lệ Mạc Tây dường như vẫn chưa nhận ra điểm bất thường qua giọng nói của cô.
Hắn ngọt ngào nói: “Noãn Chanh, anh rất nhớ em!”
Giang Noãn Chanh xoay người rời đi, trước khi cúp điện thoại, cô nói: “Đừng nhớ nữa.
Chúc anh giải quyết công việc ngon miệng!”.