Phu Nhân Ngươi Hảo Bình Tĩnh!

Chương 53: Hộ bộ dương thị lang


Cảm giác quái dị trong lòng không sao xua đi được, Thập Tam quyết định phải tìm hiểu rõ ràng. Dương Uẩn là người của Hoàng đế, tuy rằng ủng hộ Thái tử kế vị, nhưng vì tị hiềm, chưa bao giờ dám cùng Thái tử lén tiếp xúc, tối nay tại sao đột nhiên đến Đông cung của Thái tử ăn cơm?

Nhưng thân phận của Mai Úc rất bất tiện, muốn hỏi thăm Dương Uẩn sự tình năm đó cũng không có lý do, chi bằng trên đường bắt hắn đi, sau khi hỏi rõ ràng lại thả hắn về phủ.

Vì thế, Thập Tam về nhà thay một một bộ y phục dạ hành, đeo mặt nạ da người, thừa dịp bóng đêm núp ven đường Dương Uẩn hồi phủ.

Chạng vạng trời đổ một cơn mưa thu, đến tối mới ngừng, gió thu thổi qua, rét lạnh thấu xương. Người đi đường vì cơn mưa mà đã hối hả chạy hết về nhà, con đường yên tĩnh có vẻ tiêu điều, trăng tròn trên bầu trời mông mông lung lung, chiếu ánh sáng lên mặt đất.

Đợi một lát, đầu đường xuất hiện một cỗ kiệu nhỏ, hai đèn lồng được treo phía trước theo kiệu mà lắc lư, mặt trên rõ ràng viết hai chữ “Dương phủ”.

Cỗ kiệu đi vừa nhanh vừa vội vàng, y nghe thấy thanh âm lo lắng của tiểu tư: “Nhanh lên! Nhanh nữa lên!”

Thập Tam nằm sấp trên nóc nhà ven đường nhìn xuống. Đã xảy ra chuyện gì?

Kiệu nhỏ từ thiên môn vào Dương phủ, Thập Tam thi triển khinh công, chạy trên nóc nhà đi theo, rồi trông thấy Dương Uẩn được đỡ xuống kiệu.

Sắc mặt Dương Uẩn tái nhợt, khoé miệng chảy máu, nghiêng ngả lảo đảo đứng cũng không vững. Nha hoàn tiểu tư vừa thấy vậy đều luống cuống, không biết làm sao đứng ngây như phỗng. Một người trung niên có vẻ là quản gia hổn hển kêu lên: “Mau mời đại phu! Còn thất thần làm gì!”

Trong phủ đèn đuốc sáng trưng, bọn hạ nhân hoảng hốt, thầy thuốc ra ra vào vào, lúc thì nấu thuốc lúc thì phân phó, ước chừng náo loạn tới tận nửa đêm, trong viện mới im lặng.

Hai tiểu nha hoàn bưng chậu rửa mặt từ trong phòng ngủ của Dương Uẩn đi ra, một người nhỏ giọng nói: “Chảy nhiều máu như vậy, e là..”

Người còn lại vội vàng cắt ngang: “Đừng nói lung tung, nhanh đi múc nước.”

Thập Tam đợi các nàng đi xa, im lặng từ trên nóc nhà nhảy xuống, đứng ở bên ngoài cửa sổ phòng Dương Uẩn cẩn thận lắng nghe.

Trong phòng là tiếng thở rất nhẹ của Dương Uẩn.

Thập Tam nhẹ nhàng mở cửa ra, trong phòng ánh sàng mờ ảo, tiếng thở dốc và rên rỉ phá lệ rõ ràng. Y lướt đến bên cạnh Dương Uẩn, nương theo ánh nến nhìn sắc mặt của hắn, rồi nhẹ nhàng cạy mở miệng hắn.

Trong trắng có đen, bựa lưỡi khác thường, hẳn là trúng độc, đã xâm nhập vào cốt tuỷ.

Thập Tam vội vàng nâng hắn dậy, đưa một cỗ chân khí vào trong cơ thể của hắn.

Thân thể hai người đều đổ mồ hôi, đột nhiên, Dương Uẩn rên một tiếng, phun mạnh ra một búng máu đen kịt. Hắn bán mở mắt hỏi: “…Là ai?”

Thập Tam nhẹ giọng gọi: “Dương thúc thúc.”

Bàn tay gầy gò của Dương Uẩn nắm lấy cổ tay Thập Tam: “Ngươi là ai? Sao giọng nói nghe giống…”

Thập Tam càng đè thấp thanh âm: “Dương thúc thúc, ngươi còn nhớ ta không?”


Dương Uẩn mê man nhìn gương mặt xa lạ trước mắt, cẩn thận phân biệt một lúc lâu: “Ta thật sự không nhận ra…”Chưa nói hết, một dòng chất lỏng ngọt tinh tràn ra từ sâu trong yết hầu, hắn lại nôn ra máu.

Sắc mặt của Dương Uẩn trắng bệch như xác chết, thân thể run rẩy thở dốc.

Thập Tam vội vàng giúp hắn lau máu bên khoé miệng. Mặc dù y đã bảo vệ tâm mạch cho Dương Uẩn, đáng tiếc hắn trúng độc quá nặng, đã muộn mất rồi.

Thập Tam thấp gọng nói: “Dương thúc thúc còn nhớ Tùng Hoài Linh Tùng đại nhâ? Năm đó người thường đến nhà hắn uống rượu.”

Dương Uẩn khiếp sợ ngồi dậy, tỉ mỉ nhìn Thập Tam: “Ngươi là…”

“Ta là Tiểu An, năm ấy Dương thúc thúc thường xuyên véo mặt của ta, còn thích gọi ta là “Tiểu An Tử””. Dứt lời lấy ra khối ngọc bội. Ngọc bội là y mượn từ chỗ Quý thị, mặt trên điêu khắc cây tùng và cây bách, giống y như đúc khối ngọc bội năm ấy y mang theo bên người.

Dương Uẩn kinh ngạc nhìn ngọc bội, hồi lâu không có phản ứng. Cuối cùng, hắn bình tĩnh trở lại, nhẹ giọng cười: “Vậy mà lại là Tiểu An. Nhiều năm không gặp, ngươi sống tốt chứ?”

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, từ xa tới gần, Dương Uẩn vội vàng hét lên: “Đều lui xuống cả đi, không cần hầu hạ.”

Nha hoàn bên ngoải ứng tiếng, tức khắc đi mất.

Dương Uẩn nhẹ giọng cười nói: “Năm đó ngươi mất tích, phụ thân ngươi mất rất nhiều công sức tìm ngươi, xem ra ngươi sống cũng tốt, còn học được một thân võ nghệ. Hôm nay ngươi đến tìm ta, là để hỏi thăm chuyện phụ thân ngươi bị giết năm ấy?”

Thập Tam gật gật đầu.

Dương Uẩn lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau mới lên tiếng, nghe ra có phần thê lương: “Chuyện của phụ thân ngươi đã chất chứa trong lòng ta chục năm, mỗi lần nhớ tới đều áy náy không chịu nổi. Hiện tại đại nạn buông xuống, thế nhưng ngươi lại tới tìm ta, coi như ông trời đối xử với ta không tệ.”

Thập Tam bình tĩnh chờ.

Dương Uẩn thoáng ngừng trong chốc lát, mới mở miệng nói tiếp: “Chuyện này kể ra có chút khó nói, liên quan đến việc riêng của ta, nhưng chuyện tới nước này cũng không thể không nói.”

Dứt lời, hắn nhẹ giọng nói: “Chắc hẳn ngươi đã biết, năm đó sau khi ta và phụ thân ngươi quen biết nhau, có lui tới thân cận với một nam nhân. Người đó, chính là đương kim Thánh Thượng.”

Thập Tam thiếu chút nữa thổ huyết. Tình nhân của Dương Uẩn chính là Hoàng Thượng, là cái tên hôn quân không có nguyên tắc kia?

Dương Uẩn đỏ mặt: “Năm đó hắn không giống như bây giờ, tuy rằng phong lưu, nhưng rất cầu tiến. Hậu cung có phi tử, trước nay chưa từng xuống tay với thần tử. Năm ấy hắn lệnh cho ta sửa trị tham quan ô lại, bắt mấy người ra răn đe. Ta trong lòng cao hứng, nghĩ mình phụng dưỡng chính là minh quân, qua lại với hắn càng ngày càng nhiều, có mấy lần mệt mỏi còn ngủ luôn ở tẩm cung của hắn.”

Còn dám ngủ lại ở tẩm cung của Hoàng đế phong lưu, Dương Uẩn này ngu ngốc tới cỡ nào?

“Sau đó, thái độ của hắn đối với ta càng ngày càng khác thường. Hắn hai lần ba lượt gây sự với ta, xoi mói nói ta xấu xí, giao cho ta rất nhiều nan đề, còn thường xuyên gọi ta tiến cung giáo huấn, nói: “bộ dạng xấu như vậy, sau này cưới vợ kiều gì?” ta bị hắn làm chó nóng nảy, trốn lại trốn không thoát, rốt cuộc bất chấp tất cả, liều mạng tranh cãi với hắn.”

Thập Tam: “Kết quả?”


Dương Uẩn đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng lảng sang chuyện khác: “Sau lần ấy, hắn bắt đầu bảo ta tiến cung hầu hạ hắn. Ta không chịu, hắn khuyên nhủ: “Chiêu Nghĩa Đế lập chính là nam hậu, cuối cùng chẳng phải là nhất thế minh quân? Hay là ngươi sợ mình xấu xí? Lấy cái đẹp của ta bổ khuyết vào là được.”

Dương Uẩn si ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, như lâm vào hồi ức xa xưa, thật lâu sau mới hoàn hồn: “Chí hướng của ta là chỉnh đốn tác phong và uy tín của quan lại, bởi vậy vẫn do dự không muốn tiến cung. Hoàng đế tâm ghen tỵ rất nặng, nghe nói phụ thân ngươi qua lại thân thiết với ta, hoài nghi phụ thân ngươi chính là nguyên nhân khiến ta không đáp ứng. Hắn nổi giận lôi đình, liền gọi y tiến cung.”

“Phụ thân chính bởi vậy mà chết?”

Đôi mắt của Dương Uẩn khẽ ảm đạm: “Lúc ấy ta nghe nói Hoàng đế tuyên gọi phụ thân ngươi tiến cung, lập tức phi ngựa tới cầu kiến Hoàng Thượng, đáng tiếc đã chậm một bước. Phụ thân ngươi bị hắn một kiếm đâm chết, máu tươi ba thước, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.”

Thập Tam im lặng không nói gì.

Dương Uẩn nửa tựa vào đầu giường nằm xuống: “Đây chính là nguyên nhân cái chết của phụ thân ngươi. Từ đó ta và Hoàng đế chỉ làm quân thần, không lén lút qua lại nữa. Không biết hắn làm sao, dần dần trở nên ngu ngốc háo sắc, vài ba lần xuống tay với thần tử. Ta thật sự xem không vừa mắt, sẽ khuyên nhủ vài câu. Hắn có lúc nghe, có lúc không nghe.”

Hai người đều lâm vào trầm mặc.

Thập Tam chắp tay nói: “Đa tạ Dương thúc thúc.”

Dương Uẩn suy yếu nói: “Bên người Hoàng đế phòng vệ sâm nghiêm, ngươi ngàn vạn lần đừng làm chuyện lỗ mãng, bằng không chỉ có mất mạng mà thôi.”

Thập Tam trầm mặc không đáp.

Dương Uẩn khẽ cắn môi cuối cùng nói: “Nếu ngươi thật sự muốn ám sát Hoàng đế, ta dạy cho ngươi một câu, lúc nguy cấp nói ra, nếu Hoàng đế còn nhớ tình cũ giữa ta và hắn, chưa biết chừng có thể có chút tác dụng.”

Dứt lời, Dương Uản nhẹ giọng thì thầm vào tai Thập Tam.

Thập Tam nói: “Hoàng Thượng là tình nhân cũ của Dương thúc thúc, tại sao Dương thúc thúc lại giúp ta?”

Khoé mắt của Dương Uẩn ướt át: “Ngươi đáng nhẽ nên hận ta, càng nên hận Hoàng đế. Phụ thân ngươi quen biết với ta, là ta liên luỵ cả nhà các ngươi. Kẻ đáng chết là chúng ta mới đúng.”

Thập Tam trầm mặc.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn dồn dập, chỉ nghe thấy một tôi tớ nói: “Khởi bẩm đại nhân, ngoài cửa có một vị Tiếu viên ngoại cầu kiến, nô tài nói đại nhân thân mình không thoải mái, vị Tiếu viên ngoại kia chẳng thèm quan tâm, vọt vào đây.”

Dương Uẩn lắp bắp kinh hãi, vội vàng nói: “Biết rồi!Không được ngăn cản, để hắn tiến vào!”

Thập Tam còn chưa hỏi nguyên nhân trúng độc của Dương Uẩn, nhưng đã không kịp nữa. Dương Uẩn thúc giục: “Ngươi đi trước đi, Mai Úc.”

Thập Tam sửng sốt: hắn ngay từ đầu đã biết mình là ai?


Dương Uẩn nhẹ nhàng nói: “Ta không biết lý do ngươi giả bộ thành Tiểu An, nhưng ngươi biết nhiều chuyện về Tiểu An như vậy, hẳn là bằng hữu của hắn. Đi nhanh đi, nếu không sẽ muộn mất.”

Tiếng bước chân dồn dập từ xa đã đến gần, Thập Tam không kịp do dự, cuối cùng phá cửa sổ mà đi.

Ánh nến lay lắt chiếu lên khuôn mặt gầy yếu của Dương Uẩn, Thập Tam đứng trên cây nhìn hắn hồi lâu.

Đây cũng là lần cuối cùng y trông thấy Dương Uẩn.

….

Sáng hôm sau truyền đến tin tức, Hộ Bộ Thị lang Dương Uẩn trúng độc bỏ mình. Chuyện cực kỳ đáng ngờ, nhưng Hoàng đế lại không có phản ứng gì, như trước ở trong cung tầm hoan mua vui, còn lệnh Đại Lý Tự khanh không điều tra án này.

Thập Tam nghĩ thầm: tình cảm Hoàng đế dành cho Dương Uẩn, chỉ sợ đã không còn từ lâu.

Y đích xác muốn tự tay ám sát hôn quân, nhưng không thể tự mình quyết định. Ám sát Hoàng đế là việc lớn, lành ít dữ nhiều, Thập Tam phải thương nghị với Diệp Bùi Thanh.

Buổi chiều hai ngày sau, Thập Tam đang ở Đại Lý Tự điều tra nguyên nhân cái chết của Dương Uẩn. Tình cảnh mấy tháng trước cùng tra án với Dương uẩn hiện ra trước mắt, Thập Tam khó có thể tập trung tinh thần, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện lên khuôn mặt gầy yếu cùng cặp mắt hữu thần của Dương Uẩn. Y tâm phiền ý loạn, nhặt bừa một cuốn sổ bìa xanh từ trong đám sổ sách lên xem.

Sổ bìa xanh có mấy chục cuốn, đều được lấy từ thư phòng của Dương Uẩn, bên trong viết những suy nghĩ của Dương Uẩn khi phá án hơn mười năm qua. Tất cả điểm đáng ngờ cùng manh mối đều được liệt kê rõ ràng, có cả nhân vật liên quan cùng bản vẽ các vật chứng. Thập Tam mơ hồ lậy xem một chút, quyển gần đây nhất viết chính là vụ án thế tử của Tứ Vương gia bị giết ở kỹ viện.

Dương Uẩn tựa hồ đối với vụ án này cực kỳ hứng thú, lặp đi lặp lại hai chữ “Tình sát”. Hắn còn tìm thấy một cây thang bên ngoài phố, đã bị ai đó chém đứt vứt bỏ, bên trên có vết máu. Cái tên “Uông Chí” cũng được lặp lại nhiều lần, Dương Uẩn dùng bút đỏ khoanh tròn: Uông Chí, tình sát, gây án vội vàng.

Cuối cùng chốt lại: “Nếu vội vàng gây án, tại sau không có lấy một bằng chứng lưu lại? Giả như hung thủ có hai người, Uông Chí giết người, người còn lại bình tĩnh giúp hắn giải quyết tốt hậu quả. Là ai?”

Viết tới đây thì dừng lại, Thập Tam lật sang trang khác, là án Hoàng đế ăn đan dược trúng độc.

Cái tên Uông Chí lại một lần nữa xuất hiện. Trong sổ ghi: “Lại là Uông Chí, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Vụ án thế tử của Tứ Vương gia-người giúp Uông Chí giải quyết tốt hậu quả đến tột cùng là ai? Kẻ giở trò với đan dược đích thực là Hoàng Hậu? Nàng sẽ dùng giấy viết thư mình thường dùng, sai sử Ngọc Thanh gian lận?”

Rõ ràng Dương Uẩn có lòng nghi ngờ với vụ án này, cũng không tin Hoàng hậu là kẻ chủ mưu đằng sau.

Thập Tam xem đến nhập thần, lật tiếp sang trang, nhưng mấy tờ sau đó đã bị ai đó xé đi.

Y buông sổ bìa lam xuống, đang muốn tìm một bằng chứng khác, thì có một tiểu quan viên đến tìm y nói: “Mai Bình sự, Thái tử đang ở ngoài tìm ngươi, nói sự tình khẩn cấp, bảo ngươi chạy nhanh qua đó.”

Thập Tam vội vàng ra khỏi Đại Lý Tự.

Thái tử mặc hoa phục màu nguyệt sắc, đầu đội kim quan mà tím, đang lo lắng đi qua đi lại. Trên đỉnh đầu chợt có tiếng sấm, Thập Tam ngẩng đầu nhìn sắc trời, âm u giống như sắp mưa.

Thái tửu vừa trông thấy Thập Tam, vội vàng lau mồ hôi trên trán nghênh đón: “Mai Bình sự đã đến rồi, phụ hoàng có chỉ, tuyên ngươi nhanh tiến cùng.”

Thập Tam trước bái kiến hắn, rồi mới đứng dậy nhíu mày nói: “Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì? Sao lại gấp như vậy?”

Thái tử tựa hồ có chuyện muốn giấu, lấp liếm nói: “Thánh Thượng đột nhiên triệu kiến, không đi không được. Mai Bình sự vẫn nên nhanh chân đi thôi.”

Thập Tam trong lòng cực kỳ nghi ngờ. Hoàng đế đã nhiều ngày chưa từng nhớ tới mình, sao hôm nay lại đột nhiên triệu kiến?

Nhưng việc đã đến nước này, Thập Tam không thể không đi. Y suy nghĩ nói: “Thái tử đợi một lát, để Mai Úc thông báo với người nhà một tiếng, đêm nay không về ăn cơm.”


Dứt lời liên gọi Diệp Lâm đến trước mặt, nhẹ giọng phân phó: ” Mau chóng phải người đến quân doanh thông báo với Tướng quân, rồi đến bẩm với lão thái thái, nói “Mai Úc đang gặp nguy hiểm, lão thái thái hãy nhớ đến cốt nhục của Diệp Tướng quân”.”

Diệp Lâm tuy không hiểu câu cuối cùng có ý gì, nhưng cũng biết sự tình khẩn cấp, vội vàng đáp ứng chạy đi.

Thập Tam lúc này mới theo Thái tử lên liễn xa, trấn định hỏi han: “Chẳng hay tại sao hôm nay Thánh Thượng lại nhắc tới hạ quan?”

Thái tử cũng không trả lời, thấp giọng hỏi: “Trên người ngươi có mang theo độc châm?”

Sao Thái tử biết y có độc châm?!

Thập Tam thoáng thấy không ổn, nhưng vẫn phải trả lời: “Tuỳ thân mang theo hai cái.”

Thái tử lấy ra một viên thuốc màu đỏ, nhẹ giọng nói: “Ngươi thân có võ công, trước khi thị tẩm, Hoàng đế sẽ để ngươi uống mê dược. Ngươi hãy ăn viên thuốc này trước đã, mới có thể duy trì tỉnh táo.”

Thập Tam trong lòng tức giận, nhưng vẫn cẩn thận ngửi viên thuốc kia, tin tưởng không lầm, nuốt nó vào bụng.

Thái tử còn nói: “Sau khi uống mê dược, bọn thái giám sẽ cởi sạch quần áo của ngươi kiểm tra một lượt, bảo đảm trên người ngươi không có vũ khí. Hai độc châm kia ngươi giấu ở đâu?”

Thập Tam híp mắt nói: “Thái tử hẵng khoan, theo ý của Thái tử, là muốn Mai Úc ám sát Hoàng Thượng?”

Thái tử nhíu mày: “Diệp Tướng quân hắn đã sớm nói rõ ràng với Mai Bình sự rồi chứ. Sao giờ còn hỏi vậy?”

Thập Tam trầm mặc, trong lúc đó chỉ nghe thấy tiếng bánh xe chuyển động.

Thập Tam rốt cuộc nói: “Độc châm ta có cách, Thái tử không cần lo lắng.”

Thái tử tiếp tục giải thích: “Lúc thị tẩm, ảnh vệ của phụ hoàng sẽ tự động tránh đi, trong phòng chỉ còn lại mình ngươi. Cơ hội chỉ có môt lần, ngươi hãy tự lo thân.”

Thập Tam bình tĩnh nói: “Ám sát xong, Thái tử sẽ tiếp ứng thế nào?”

Trên mặt Thái tử lộ ra thần sắc nghi hoặc, chậm rãi nói: “Nếu ngươi ám sát thành công, ta đương nhiên sẽ phái người tiếp ứng, ngươi không cần lo lắng.”

Căn bản không có người tiếp ứng.

Lúc giết hoàng đế tất nhiên sẽ có tiếng động, cho dù đắc thử, đám ảnh vệ sẽ xông lên giết mình.

Đây là lần ám sát có đi mà không có về.

Thập Tam thấp giọng hỏi: “Mai Úc có chuyện muốn hỏi, sao Thái tử biết trên người Mai Úc có độc châm?”

Thái tử nhìn y đáp: “Chính mồm Diệp Tướng quân nói cho ta biết. Ngươi không cần lo lắng, ta ngay tại bên ngoài tẩm cung của Hoàng Thượng tiếp ứng, nhất định bảo vệ tính mạng cho ngươi.”

Thập Tam ngẩng đầu lên trấn định nói: “Mai Úc đã biết.”

Xe ngựa lao đi như bay, khiến vũng nước trên đường bắn tung toé.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.