Sáng sớm mới về đến nhà, Thập Tam chỉ ngủ một lát rồi thức dậy, thay y phục nghênh đón Diệp Bùi Thanh hồi phủ. Quan quân thắng trận, Hoàng đế vì biểu dương công tích lớn lao của hắn, lệnh tất cả cư dân trong kinh thành ngừng làm việc một ngày, đến cửa thành nghênh đón quân tây chinh trở về. Kinh thành người người chen chúc, Diệp Lâm và mấy tên tiểu tư thay nhau chạy ra bên ngoài, tuỳ thời báo cáo với lão thái thái tình huống náo nhiệt trên phố. Cuối cùng, Diệp Bùi Thanh và Thái tử duyệt binh ở cửa thành xong, bái kiến Hoàng đế, khi về đến nhà đã là chạng vạng. Lúc hắn gần tới phủ, phố lớn ngõ nhỏ người tới xem náo nhiệt vây quanh chật như nêm cối.
Trong viện đã bày sẵn tiệc tối, vì Diệp Bùi Thanh đón gió tẩy trần. Trên dưới cả nhà theo lão thái thái, tất cả chủ tử đều có mặt ở đây.
Đánh giặc là phải có bản lĩnh thực sự, bình thường ở trước mặt Hoàng đế cưỡi ngựa xem hoa, thật giả lẫn lộn, ở trên chiến trường một mực vô dụng, cho nên quân công khó thành. Mục Quốc công năm nay ba mươi chín, mang binh vài lần, nhưng chưa từng gặp kẻ địch như Cố Hoài Băng. Thổ phỉ bình thường đều không ra hồn, cho năm sáu vạn quân, dùng chiến thuật xa luân, một trận là chết sạch chẳng phải sao? Mục Quốc công mặc dù trong lòng cảm thấy Diệp Bùi Thanh bản lĩnh không nhỏ, nhưng ông không thể nâng cao chí khí thằng con mà diệt uy phong của lão tử a, bèn vuốt râu nói: “Lần này kỳ khai đắc thắng, tất cả là nhờ có tổ tông che chở. Tôi luyện thêm vài năm nữa, có thể trò giỏi hơn thầy, tự mình đảm đương một phương. Có điều phải tránh tự cao tự đại, hiểu được nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.”
Diệp Bùi Thanh khiêm tốn cung kính nói: “Đa tạ phụ thân khích lệ. Cho dù con có tôi luyện thêm hai mươi năm, so ra vẫn kém một nửa so với phụ thân.”
Thập Tam thiếu chút nữa phun đồ ăn ra ngoài.
Là ai tối hôm qua dõng dạc nói “Cho dù cha ta ra chiến trường, cũng không giết được Cố Hoài Băng? Là ai nghiêm túc bình luận “Cha ta chưa từng gặp kẻ địch mạnh, chỉ lý luận suông”?
Mục Quốc công nghe xong đương nhiên cực kỳ hưởng thụ, nghĩ thầm: đứa con này địch ý đối với mình không tính quá lớn. Trên yến tiệc phụ tử từ hiếu, đúng là khiến người ta vui mừng.
Vừa mới bắt đầu động đũa, Mục Quốc công đột nhiên hỏi: “Mục Thanh đâu? Sao không thấy nó?”
Lão thái thái nói: “Bảo là thân thể không tốt, đêm nay không thể dự tiệc.”
Diệp Tấn Thanh vội vàng đứng dậy: “Con đi gọi Nhị ca tới đây?”
Mục Quốc công nhíu mày: “Không cần, Đại ca đắc thắng trở về, cho dù thân thể không thoải mái cũng phải lộ cái mặt chứ, nghĩ cái gì thế không biết?” Suy tư một lát lại nói với Diệp Bùi Thanh: “Tấn Thanh năm nay đã mười sáu, cũng nên vào quân doanh tôi luyện, đi theo ngươi đi, từ từ bồi dưỡng nó.”
Diệp Bùi Thanh đáp ứng: “Vâng.”
Minh phu nhân vui mừng quá đỗi, vội vàng lôi kéo Diệp Tấn Thanh cảm tạ. Từ đó về sau Diệp Tấn Thanh trở thành một viên tiểu tướng dưới trướng Diệp Bùi Thanh, chuyên xem sắc mặt của Diệp Bùi Thanh mà làm việc.
Yến tiệc chấm dứt, lão thái thái nhớ thương Diệp Bùi Thanh đến nóng ruột, lôi kéo hắn hỏi han hồi lâu. Tới tận khi canh ba, Diệp Bùi Thanh mới cười nói: “Sắc trời không còn sớm, lão thái thái đừng chậm trễ nghỉ ngơi, ngày mai con lại tới nói chuyện phiếm với người.”
Lão thái thái nhìn Thập Tam đứng bên cạnh, thở dài nói: “Đi đi, bà già ta đây không muốn bị người ta ghét. Nhanh cùng tức phụ ngươi tâm sự đi.”
Mặt Thập Tam không chút thay đổi. Gần đây lão thái thái có hơi bất hoà với y, không biết vì nguyên nhân gì, quan hệ không thân thiết như trước nữa.
Diệp Bùi Thanh lại khuyên giải an ủi lão thái thái vài câu, cùng Thập Tam lui ra.
Hôm nay Diệp Bùi Thanh dọc theo đường đi đều ra vẻ bí hiểm, chắng nói chẳng rằng, cực kỳ có khí thế.
Thập Tam hỏi: “Đêm nay thế tử ngủ trong phòng?”
Diệp Bùi Thanh chậm rãi nói: “Ngươi nói xem?”
Ta thấy ngươi ngủ chuồng heo là tốt nhất.
Thập Tam thấy vết máu trên đầu vai của Diệp Bùi Thanh, nói với Chu ma ma: “Ngươi về trước chuẩn bị nước ấm, khăn vải sạch, tìm một lọ kim sang dược trong phòng của thế tử mang tới.”
“Vâng, phu nhân.” Cẩn thận nhanh chân chạy đi.
Hai người chậm rãi đi trên đường, bốn phía yên tĩnh không người, Diệp Bùi Thanh lạnh lùng mở miệng: “Tính cách lãnh đạm như thế, khi tự mình sờ còn không có cảm giác, chẳng phải ta giúp người sờ mới cảm giác sao. Vậy mà còn muốn ở trên?”
Đề tài xoay chuyển thật nhanh. Thập Tam híp mắt: “Thứ ngươi có ta cũng có.”
“Ta đương nhiên biết ngươi cũng có. Đêm qua ta còn chơi với nó hai canh giờ.”
Trên đầu Thập Tam nổi đầy gân xanh.
“Việc này rất tốn sức, còn cần tiền diễn, ngươi có đủ kỹ xảo?”
“Ta có thể học.”
Diệp Bùi Thanh lạnh lùng nói: “Ngươi học kiểu gì? Học với ai? Còn không phải theo ta học? Đúng là cố tình gây sự.”
Hai người đều yên lặng.
Thập Tam thật ra không so đo ai trên ai dưới, nhưng chưa đấu tranh chút nào đã thần phục, chung quy vẫn thất nghẹn khuất.
Hai người trở lại phòng, Diệp Bùi Thanh ngồi trên giường, để Thập Tam cởi y phục giúp hắn. Trên vai là hai vết thương bị đao chém nứt ra sâu hoắm có thể thấy xương, máu tươi chảy ra, thoạt nhìn có chút ghê người.
Chu ma ma bưng nước tiến vào, bị doạ đến mức mặt trắng bệch, nhỏ giọng hỏi: “Mời đại phu đến xem?”
Thập Tam nói: “Không cần. Chỉ bị thương ngoài da, đại phu cũng hết cách. Ngươi ra ngoài đi, canh ở cửa.”
Y ngồi phía sau Diệp Bùi Thanh, cẩn thận rửa sạch miệng vết thương, bôi kim sang dược.
Tình cảnh này, tựa như đã từng diễn ra.
Thời gian như quay ngược lại, nhớ đến ngày đầu tiên quen biết.
Là trước lúc bắt đầu tất cả mọi việc.
Trong lòng hai người đều nhớ đến căn phòng nhỏ ven hồ Đình Bi. Tâm tư giống nhau, nhưng không ai mở miệng, sợ phá vỡ sự yên tĩnh này.
Bọn họ trầm mặc thật lâu, Diệp Bùi Thanh chậm rãi nói: “Mai Úc, ngươi từng đến hồ Đình Bi chưa?”
Thập Tam trầm tĩnh không trả lời, chỉ chuyên chú chữa thương.
Diệp Bùi Thanh thấp giọng hỏi: “Đã đến chưa?”
“Chưa. Sao vậy?”
“Không có gì. Ta nghĩ đến một người.”
“Ai?”
“Người ấy đã cứu ta, không thích nói chuyện, rất lãnh đạm, khí chất có phần giống với ngươi.”
Thập Tam nghĩ thầm: ân nhân của ngươi chính là ta. Y thuận miệng hỏi: “Hửm?Diện mạo và dáng người cũng giống sao?”
Diệp Bùi Thanh nói: “Diện mạo thì không biết. Dáng người và và giọng nói không giống.”
Thập Tam thuận miệng ứng một tiếng: “Thế tử hồng phúc tề thiên, nơi nơi đều có người tương trợ.”
Diệp Bùi Thanh nghiêng đầu, tựa hồ có phần khó mở lời, qua thật lâu mới nói: “Nếu ta nói với ngươi, y là người đầu tiên ta thích. Ngươi sẽ nói gì?”
Tay Thập Tam run lên, lọ kim sang dược rơi xuống đất, tạo ra tiếng vỡ nát thanh thuý.
Hở?
Mình có nghe lầm không?
Diệp Bùi Thanh vừa nghe thấy tiếng lọ rơi vỡ xuống đất, vội vàng xoay ngươi ôm y trấn an nói: “Đừng vội, hiện tại ta không thích y nữa. Đã là quá khứ rồi.”
Thập Tam ngơ ngác trừng hắn.
Không phải chuyện đó.
Diệp Bùi Thanh lại vội vàng dỗ dành y: “Ta với y chưa có gì cả, ngay cả chạm vào nhau cũng không. Ngươi xem bị doạ thành cái dạng này.”
Sao lại thích? Chữa thương cho hắn một lần, thế là thích?
Gương mặt của Diệp Bùi Thanh phóng đại, nhìn y thật sâu, nhẹ nhàng chạm vào bờ môi của y. Thập Tam bất đắc dĩ hôn hắn, chỉ nghe Diệp Bùi Thanh nhẹ giọng nói: “Ngươi tức giận?”
“Không.”
Diệp Bùi Thanh đặt y xuống giường, hai tay mò vào y phục của y sờ loạn: “Ta cam đoan với ngươi, ta và y trước đó chẳng có gì hết, sau này cũng vậy.”
Thập Tam nhỏ giọng nói: “Đừng nói quá sớm.”
Diệp Bùi Thanh đã tiến sẵn sàng lâm trận, hai ba lượt cởi y phục của Thập Tam, cười nói: “Chuyện này đã ở trong lòng ta rất lâu. Nói bừa một câu, thế mà ngươi lại ghen tỵ. Coi như có thu hoạch.”
Thập Tam phục hồi lại tinh thần, nhíu mày nói: “Còn muốn chữa thương cho ngươi, mau ngồi dậy.”
Diệp Bùi Thanh ngồi dậy, yên lặng nhìn Thập Tam chuyên chú bôi dược trị thương, nhẹ nhàng cười: “Thấy thế nào ngươi cũng ở dưới. Hiền lành như vậy, nên có phần thưởng.”
Thập Tam trấn định nói: “Thế tử, chữa thương quan trọng hơn.”
Diệp Bùi Thanh im lặng chờ y giúp mình băng bó xong, bán nằm trên giường, lấy tay chống đầu: “Trong nhà hết thảy đều mạnh khoẻ? Không ai bắt nạt ngươi?”
Thập Tam nhỏ giọng nói: “Không ai bắt nạt ta.”
Cửu Vương gia và lão thái thái bảo y đừng nhắc đến việc Hoàng đế triệu kiến, lo lắng Diệp Bùi Thanh sẽ không chịu được, xúc động làm việc đắc tội Hoàng đế. Dựa theo cách nói của lão thái thái thì là: “Tìm một cơ hội, ta và ngoại công sẽ cùng nhau nói với nó.”
Diệp Bùi Thanh lại hỏi: “Quen biết bằng hữu mới nào không? Gần đây điều tra vụ án gì?”
Thập Tam như báo cáo công tác nhất nhất nói ra.
Diệp Bùi Thanh rốt cuộc nói: “Ba ngày sau Thái tử thiết yến ở Đông cung, bảo chúng ta tới ăn cơm.” Còn nói: “Ngươi mặc bộ y phục màu trắng kia đi, nó hợp với ngươi nhất.”
Thập Tam cúi đầu: “Được.”
Diệp Bùi Thanh không nói gì nữa, kéo y vào trong ngực. Tiểu biệt thắng tân hôn, hai canh giờ đêm qua đương nhiên không đủ. Diệp Bùi Thanh định tối nay sẽ ôn nhu một chút, nhưng vừa mới nhắc đến mối tình đầu với y, chỉ ôm Thập Tam vừa hôn vừa cắn, còn oán giận vết thương của mình, không thể dùng lực quá độ. Cuối cùng Thập Tam buồn ngủ nói: “Thế tử, ngươi trên người bị thương, hai ngày liên tiếp không ngủ cũng được sao?”
Trả lời y chính là: “Nếu có thể ngủ cùng ngươi, sợ gì không ngủ được?”
Dây dưa cả một đêm, sáng sớm mới mệt mỏi thiếp đi.