Phu Nhân Ngươi Hảo Bình Tĩnh!

Chương 37: Ngẫm lại xem nên giải quyết hậu quả thế nào cho tốt


Diệp Lâm nghe nói Thập Tam bị Hoàng đế lưu lại trong cung dùng cơm, gấp đến độ phi như bay về Mục quốc phủ, bẩm báo việc này với lão thái thái. Lão thái thái thầm kêu không ổn, tôn tử của mình hiện giờ không có ở nhà, tính tình của Mai Úc lại cương liệt. Nếu chẳng may đắc tội Hoàng đế, Mai Úc xảy ra chuyện gì, bà thật không biết phải giải thích thế nào với Diệp Bùi Thanh.

Lão thái thái lo lắng chờ đợi, sắc trời đã tối đen như mực, sắp tới canh hai rồi mà vẫn chưa thấy Thập Tam trở về. Lão thái thái thầm nghĩ, không thể chờ đợi thêm nữa, bèn phân phó Diệp Lâm đến quý phủ của Cửu Vương gia, đem chuyện này nói cho bọn họ biết. Cửu Vương gia và Vương phi sắp sửa đi ngủ, vừa nghe nói Mai Úc bị Hoàng đế lưu lại trong cung, đến nay chưa về, cũng bị doạ tỉnh cả ngủ. Tính nết Hoàng đế nhà bọn họ, bọn họ còn không rõ ư? Nếu thật sự coi trọng ai đó, nhất định tìm đủ mọi cách đoạt người vào tay.

Cửu Vương gia và Vương phi thương lượng một lát, quyết định ngay đêm tiến cung dò xét tình hình. Các Vương gia đều có thủ dụ của Thái hậu, ban đêm cũng có thể xuất nhập hoàng cung, vì thế Cửu Vương gia ra roi thúc ngựa, chạy thẳng đến trước Ngọc Hoa Điện tẩm cung của Hoàng đế, trước nhìn xem Hoàng đế có ở trong đó hay không.

Thái giám Khánh Tường bên cạnh Hoàng đế vừa thấy Cửu Vương gia thở hồng hộc chạy tới, vội vàng tiếp đón ông vào thiên thính, nói: “Sao Cửu Vương gia lại vào cung lúc này? Hoàng Thượng sắp đi ngủ rồi nha.”

Cửu Vương gia sốt ruột hỏi: “Ngủ một mình, hay có người hầu hạ?”

Khánh Tường cười đáp: “Chúng ta làm nô tài, nào dám loạn bàn chuyện của chủ tử? Cửu Vương gia sao lại quan tâm đến chuyện phòng the của Hoàng Thượng vậy?”

Cửu Vương gia nói: “Cái thân già này của ta, nào dám quản chuyện phòng the của Hoàng Thượng. Có điều Mai Úc cùng dùng bữa với Hoàng Thượng tối nay, giờ không biết ở đâu?”

Khánh Tường vừa định trả lời, đúng lúc ấy một tiểu thái giám chạy tới nói: “Hoàng Thượng bảo nghe thấy thanh âm, hỏi công công ai tới.”

Khánh Tường vội vàng đi mất, lưu lại Cửu Vương gia sốt ruột xoay quanh như kiến bò chảo nóng, trong miệng còn ảo não thì thầm: “Tướng quân còn ở bên ngoài, ngàn vạn lần đừng có mà động tới lão bà của người ta.”

Một lát sau Khánh Tường trở lại cười nói: “Hoàng Thượng nói không đem sự tình giải thích rõ ràng, chỉ sợ Cửu Vương gia đêm nay mất ngủ, bảo Cửu Vương gia qua nói chuyện đó.”

Cửu Vương gia chỉnh trang y quan, vội vàng tới gặp Hoàng Thượng.

Hoàng đế đang mặc y phục, Cửu Vương gia cúi đầu không nhìn, cẩn thận cười nói: “Hoàng Thượng tối nay bình an?”

Hoàng đế nói: “Bình an cái gì? Vừa muốn ngủ, ngươi lại đến quấy rối. Đừng nhiều lời vô nghĩa, Mai Úc không có ở đây, vừa đuổi y về rồi.”


Cửu Vương gia vui mừng quá đỗi, thậm chí còn hô: “Hoàng Thượng thánh minh.”

Hoàng đế tức giận nói: “Nếu thật sự nghĩ trẫm thánh minh, sẽ không nửa đêm nửa hôm chạy đến tẩm cung của trẫm đòi người. Các ngươi đều cho rằng trẫm ngu ngốc đến cái tình trạng danh bất chính ngôn bất thuận cường bạo con nhà người ta. Cút đi.”

Cửu Vương gia cười cười, vội vàng tạ lỗi lui xuống.

Vừa đến Mục quốc phủ, trong viện của lão thái thái đèn đuốc sáng trưng, Mai Úc quả nhiên đã trở lại. Cửu Vương gia cùng lão thái thái đồng loạt nhìn y: “Ban nãy Hoàng Thượng đã làm những gì với ngươi?”

Thập Tam cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bèn đáp: “Hoàng Thượng cùng ta cười nói vui vẻ ăn cơm, toàn là chuyện về Bùi Thanh. Sau đó Hoàng Thượng bảo ta về.”

Sự tình đương nhiên không đơn giản như vậy, còn có một việc mà y chưa nói. Sau khi cơm nước xong xuôi Hoàng đế bảo y múa kiếm cho hắn xem, Thập Tam trong lòng không vui, quỳ xuống nói: “Vi thần múa kiếm không giỏi, chỉ sợ bẩn mắt Hoàng Thượng, mong Hoàng Thượng thứ tội.” Hoàng đế cười nói: “Chẳng qua là thêm phần náo nhiệt, đẹp xấu không sao cả, sẽ không trách tội ngươi.” Thập Tam cảm thấy đích xác có hơi ghê tởm, cúi đầu nói: “Tướng quân xuất chinh bên ngoài, ra sức vì nước, vi thần múa kiếm cho Hoàng Thượng xem có phần mất trang nghiêm. Xin Hoàng Thượng thu hồi ý định, đừng khiến tướng quân thất vọng.” Nói đến mức Hoàng đế mất hết cả mặt mũi, muốn nổi giận mà lại đuối lý, rốt cuộc nín nhịn, bảo y quay về.

Việc này dù thế nào cũng khiến y cảm thấy không được tự nhiên, nên không nói cho lão thái thái và Cửu Vương gia biết.

Lão thái thái dặn: “Sau này nếu Hoàng Thượng lại chiêu ngươi tiến cung, phải nhanh chóng phái người tới nói cho ta và Cửu Vương gia biết.”

Thập Tam nghĩ thầm: nếu Hoàng đế gọi y tiến cung lần nữa, y ngay tại trên mã xa làm chút chuyện gọi là ngoài ý muốn, gãy chân gãy tay, giả bệnh không gặp.

Cửu Vương gia cũng nói: “Bùi Thanh xuất chinh bên ngoài, phải chuyên tâm đối phó với địch, chuyện này đừng nói cho nó biết.”

Thập Tam nhất nhất đáp ứng.

Vón cứ tưởng Hoàng đế lòng dạ hẹp hòi, sau khi bị cự tuyệt sẽ tìm cơ hội khác, vài ngày tiếp theo Thập Tam đều cực kỳ cảnh giác. Không ngờ Hoàng đế dường như đã quên đi chuyện này, không xuất hiện trước mặt Thập Tam nữa.

Vì thế Thập Tam cũng dần dần không để tâm tới hắn nữa, chuyên chú tra án.


Vụ án này đủ để y lo lắng đề phòng.

Dương Uẩn bảo mọi người khai thông tư tưởng, ai nấy đều có suy nghĩ riêng về vụ án này. Dương Uẩn còn nói: “Phương hướng hiện tại của chúng ta, một lần nữa phải đến Tấn Vương phủ thu thập chứng cứ. Mọi người đừng bỏ qua bất cứ một chi tiết nào, mỗi một chi tiết nhỏ đều có thể trở thành mấu chốt phá án.”

Hai mươi người đi vào Tấn Vương phủ, cẩn thận đặt nghi vấn, làm rõ mọi việc. Trên yến tiệc khi mọi người đang cao hứng uống rượu, Tấn Vương bất cẩn làm vỡ chén rượu “Ngọc trúc”. Hắn giận dữ, muốn đánh chửi thị nữ cho hả giận, Vương phì vì hoà giải, sai người đổi chén rượu thành “Lam băng.” Việc này động tĩnh rất lớn, ai nấy đều nhớ rõ ràng, cũng hiểu tính tình của Tấn Vương thật sự nóng nảy. Lúc ấy Tấn Vương uống rượu xong, thị nữ lại dâng lên một bình nữa, Vương Hoán liền uống một chút thử độc cho Tấn Vương. Sau đó hắn bị người khác gọi ra ngoài, nói có chuyện gấp, cho đến khi Tấn Vương chết cũng không quay lại.

Căn cứ vào tình hình lúc đó, nếu Vương Hoán là hung thủ, như vậy sau khi thị nữ dâng rượu lên, hắn mới hạ độc. Nếu Vương Hoán không phải hung thủ, như vậy trong rượu sẽ không có độc.

Dương Uẩn hỏi: “Nếu Vương Hoán không phải hung thủ, vậy độc được hạ bằng cách nào?”

Thập Tam ngơ ngác: thì ra Diệp Bùi Thanh hạ độc trong chén rượu.

Lúc ấy cũng có vài người nghĩ tới, sốt ruột nói: “Chẳng lẽ hạ độc trong chén rượu?”

Lý Tần nói: “Hung thủ trông thấy Tấn Vương làm vỡ “Ngọc trúc”, Vương phi sai người đi lấy “Lam băng”, khi đó mới nhanh chóng hạ độc trong “Lam băng””.

Dương Uẩn cười nói: “Nếu Vương Hoán không phải hung thủ, vậy cách mà Lý đại nhân nói cũng có thể.”

Một người lên tiếng: “Ngọc trúc là vật Tấn Vương thường dùng để uống rượu, vô giá, bình thường đều đặt trong phòng Tấn Vương, bảo quản thích đáng, không dễ dàng cầm ra ngoài. “Lam băng” là của hồi môn của Vương phi, bởi vì hình dạng đẹp, Vương phi cũng đem nó để trong thư phòng của Vương gia.”

Lý Tần nói: “Chắc chắc trước đó hung thủ không thể biết được Tấn Vương sẽ làm vỡ “Ngọc trúc”, cho nên chuyện này là ngoài ý muốn. Sau khi Vương phi sai người đi lấy “Lam băng”, hai thị nữ cũng đi nhanh về nhanh. Nếu hung thủ muốn hạ độc, phải biết rõ “Lam băng” để ở đâu, trước khi thị nữ tới mới có thể hạ độc.”

Tất cả mọi người lầm vào trầm mặc. Gặp vấn đề nan giải rồi…


Dương Uẩn nhíu mày nói: “Nếu hung thủ biết Tấn Vương sẽ làm vỡ “Ngọc trúc” thì sao?”

Thập Tam yên lặng nhìn hắn: sao lại biết? Biết trước? Diệp Bùi Thanh nhà y cũng không có bản lĩnh lớn như vậy.

Thập Tam nhỏ giọng nói: “Hạ độc cũng có thể là hai thị nữ đi lấy “Lam băng””.

Dương Uẩn cười nói: “Ta tuỳ tiện nói vậy thôi, các ngươi chắc chắn không phục. Như vậy đi, chi bằng chúng ta phân công nhau tra án. Một phần đi điều tra hai thị nữ kia, một phần tiếp tục điều tra Vương Hoán, còn lại cùng ta điều tra tân khách hôm đó.”

Lý Tần nói thầm với Thập Tam: “Vụ án này thật kỳ quái. Hướng đi nào cũng không thích hợp, khiến người ta không thể lựa chọn. Giờ ngươi muốn điều tra ai?”

Thập Tam nghĩ thầm: y đương nhiên muốn đi theo Dương Uẩn. Chỉ e Diệp Bùi Thanh không đoán trước được có sự xuất hiện của Dương Uẩn, bằng không dựa vào đám quan lại tầm thường của Đại Lý Tự và Hình bộ, vụ án này đã kết thúc từ lâu. Y nói: “Đi theo Dương đại nhân học hỏi.”

Vì thế Thập Tam cùng Lý Tần liền nói: “Nguyện đi theo đại nhân điều tra tân khách.”

Dương Uẩn mang theo bọn họ, mỗi ngày ở Tẫn Vương phủ hỏi lúc ấy có tân khách nào ra ra vào vào, tựa như mò kim đáy biển. Hắn cũng không nôn nóng, tính tình đúng là hoàn hảo, cả ngày cười hì hì.

Việc đã qua từ lâu, hạ nhân trong Tấn Vương phủ đều không nhớ rõ chuyện xảy ra ở yến tiệc, có điều một hạ nhân còn nhớ, khi hắn đi ngang qua thư phòng của Tấn Vương, nơi ấy truyền ra thanh âm.

Tiểu tư kia nói: “Ta lúc ấy không để ý, chỉ nghĩ có người đang quét tước. Sau khi đi xa ngoảnh lại nhìn, tựa hồ chợt loé mà qua thân ảnh một vị công tử.”

Thập Tam: “…Không nhìn lầm đấy chứ? Mặc y phục gì? Bộ dáng thế nào?”

Tên tiểu tư đáp: “Chỉ nhớ vóc dáng cao cao, bộ dáng rất dễ nhìn, có điều không thấy rõ lắm. Y phục là màu lam…hay là màu tím nhỉ? Không đúng…là màu xanh? Lúc ấy đèn hơi tối, không thấy rõ a.”

Diệp Bùi Thanh hôm đó mặc y phục màu lam.

Người tên tiểu tư đang nói đến rất có thể là hắn.

Lời này nếu để Dương Uẩn nghe được sẽ hỏng mất, chỉ e nếu tìm hiểu nguồn gốc, tra ra càng nhiều vụ án.


Có điều may mắn là: tên tiểu tư này do mình Thập Tam đặt câu hỏi.

Thập Tam hỏi dồn: “Bộ dáng không thấy rõ, màu sắc y phục cũng không nhớ, ngươi đang giỡn mặt ta phải không! Nói, rốt cuộc lúc ấy ngươi thấy ai? Đợi đến lúc lên công đường làm chứng, nếu không nói rõ ràng, sẽ phải chịu phạt đánh bản tử đó!”

Bị đánh bản tử còn sống nổi sao? Tên tiểu tư nghe vậy sợ hãi, lập tức ôm đầu cười nói: “Đại nhân tha mạng, ta không nhớ rõ. Lúc ấy chả trông thấy gì cả, quên hết mất rồi. Đại nhân ngàn vạn lần đừng kêu ta đi làm chứng a!”

Thập Tam lúc này mới ôn hoà dặn dò đôi câu, rời đi.

Lại qua vài ngày, cái gì có thể tra đều tra hết cả rồi, rốt cuộc Dương Uẩn cũng tập hợp mọi người: “Mấy hôm nay cẩn thận điều tra nghe ngóng, phỏng chừng sau khi Tấn Vương chết Vương Hoán mới tự sát. Nếu Vương Hoán bị một trong những tân khách giết, như vậy sau khi Tấn Vương chết, hung thủ nhất định sẽ không có mặt tại yến tiệc một khoảng thời gian. Lúc ấy cực kỳ hỗn loạn, mọi người về nhà ngẫm lại xem, rốt cuộc có ai biến mất?”

Lý Tần nói: “Hung thủ cũng có thể sai hạ nhân của mình chú ý tới Vương Hoán, không nhất định tự tay giết hắn.”

Dương Uẩn nói: “Không sai, cái đó cũng phải tra. Manh mối nào cũng không được bỏ qua.”

Một tiểu quan để lộ thần sắc cổ quái, cúi đầu không nói một lời.

Dương Uẩn mãn cảm hỏi han: “Chuyện gì? Ngươi nhớ tới cái gì?”

Người nọ nhìn Thập Tam, như cũ không lên tiếng.

Dương Uẩn nói với mọi người: “Các ngươi lui xuống trước đi, ta nói chuyện riêng với hắn.”

Sau khi mọi ngườ hành lễ xong liền nuối đuôi nhau đi ra, Thập Tam khi đến cửa, gắt gao nhìn chằm chằm tiểu quan kia. Thanh âm của bọn họ quá nhỏ, y không nghe được gì, nhưng có thể trông thấy rõ ràng. Tiểu quan viên kia nói: “Sau khi Tấn Vương chết, Mai Bình sự và Diệp tướng quân đều biến mất khoảng nửa canh giờ. Bọn họ ngồi chung một bàn, đều biến mất, lát sau cùng xuất hiện.”

Thập Tam nghĩ thầm: trong nửa canh giờ đó, mình đang tự hỏi chuyện Quý thị. Diệp Bùi Thanh hẳn đã giết chết Vương Hoán trước khi Tấn Vương chết, lúc ấy hắn lại đi đâu?

Y cúi đầu đi ra ngoài, hứng một cơn gió lạnh mới bình tĩnh lại.

Diệp Bùi Thanh đi đánh giặc, còn mình thì phải thay hắn ngẫm xem nên giải quyết hậu quả thế nào cho tốt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.