Diệp Bùi Thanh như thế khẳng định mình chính là vị ân nhân từng cứu hắn, Thập Tam thoáng kinh ngạc, chẳng lẽ đã để lộ điều gì? Y trăm điều không có lời giải.
Lại qua vài ngày, Tần phu nhân rốt cuộc không nhịn được nữa, tự mình ra tay. Bà ta ở trong phủ tìm mọi cách cầu xin Mai Thượng thư cứu Quân Mai, nhưng Mai Thượng thư không phải sủng thần của Thánh Thượng, Quân Mai dám to gan đắc tội công chúa, coi rẻ Hoàng Thượng, tội danh nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Người làm phụ thân như ông không biết cách dạy con, thỉnh chỉ giáng tội còn không kịp, nào dám cầu tình?
Hoàng Thượng hạ chỉ khích lệ Uông Chí, ban thưởng mỹ nhân cho hắn, vô luận rơi vào ai đều là thiên đại ban ân. Hắn là Hoàng Thượng, có thể sai sao? Trừng trị một Quân Mai, Thánh Dương công chúa hài lòng, Uông Chí có thể tái thú, Mai Thượng thư vẫn giữ nguyên chức vị, ảnh hưởng không quá lớn tới những người xung quanh. Bởi vậy, Tần phu nhân cùng đường, đã nhiều ngày khóc hết nước mắt. Chỉ cần mặc kệ không quan tâm là được, nhưng dù sao cũng là con ruột mình, há có thể từ bỏ. Vì thế Tần phu nhân buông xuống tự tôn, đến cầu xin Thập Tam.
Khi Thập Tam lại trông thấy Tần phu nhân, nữ nhân này trên mặt không trát phấn, sắc mặt vàng như nến, già đi hơn chục tuổi.
Từ nhỏ Thập Tam đã được huấn luyện không có tình cảm thương hại, nhưng gần đây y biết được mình có mẫu thân, hiện giờ trông thấy dáng vẻ này của Tần phu nhân, thật ra cũng có phần không đành lòng. Y rót một chén trà cho Tần phu nhân: “Chuyện này đã nói rồi, Quân Mai mạo phạm thiên uy, cho dù thế tử tìm các hoàng tử biện hộ cho, cũng chẳng ăn thua gì.”
Tần phu nhân lấy một tờ giấy ra, thấp giọng nói: “Ta trước đây đối với huynh đệ các người không được tốt, hối tiếc không kịp, không còn mặt mũi nào gặp ngươi. Đây là danh sách của hồi môn của mẫu thân ngươi, năm đó lúc nàng mất, ta cắt xén ít nhiều. Hiện tại đủ số xin trả, cộng thêm tài sản ta tích góp từng tí một. Ngươi hãy nể tình Quân Mai là tỷ tỷ của ngươi, hãy giúp nó một lần này thôi – chốn lao ngục đâu phải nơi dành cho cô nương gia chứ?”
Nói xong lại rơi nước mắt.
Thập Tam trầm mặc. Xem ra mấy năm nay Tần phu nhân đối xử với huynh đệ Mai Úc chẳng ra gì, việc này chẳng phải càng không thể giúp sao?
Tần phu nhân nghĩ thầm bản thân đã đi chuyến này, hôm nay chính là cơ hội cuối cùng. Nếu cầu xin không được, mình biết phải đi nơi nào nữa đây? Dù sao đã trưng cái bộ mặt già nua này ra rồi, vì con gái sẽ bất chấp tất cả. Bèn khóc nói: “Nếu thế tử không đáp ứng, ta hôm nay không về. Mong rằng thương hại cho bà già này, cứu Quân Mai một mạng.”
Thập Tam đợi bà ta khóc đủ rồi, rốt cuộc nói: “Thế tử ban nãy thấy ngươi đến liền tránh mặt, ta đi vào hỏi hắn một chút.”
Dứt lời cầm của hồi môn đi vào.
Diệp Bùi Thanh đang nằm trên giường ngước mắt nhìn lên. Thập Tam nói: “Ngươi nghe thấy hết rồi chứ, bà ta không cầu được sẽ không đi.”
Diệp Bùi Thanh nói: “Thôi vậy. Ta đi hỏi bà ấy mấy câu.”
Diệp Bùi Thanh ra gian ngoài, phất tay cho lui đám nha hoàn bà tử. Cửa phòng mở rộng, trong phòng chỉ còn lại Thập Tam, Tần phu nhân cùng Diệp Bùi Thanh.
Tần phu nhân lại cầu xin: “Việc này mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Chỉ cần thế tử chịu ra tay giúp Quân Mai, cho dù thành công hay không, ta đều mang ơn, khắc trong tâm khảm.”
Diệp Bùi Thanh tựa tiếu phi tiếu nói: “Chuyện của Quân Mai tuy không nhỏ, nhưng cũng không phải không thể giải quyết. Ta chỉ hỏi ngươi một việc: trước đây Mai Úc bị người hạ độc dược mãn tính, thân thể gầy yếu, dễ ngất xỉu, có phải do người giở trò quỷ hay không?”
Tần phu nhân vừa nghe nói việc này có thể giải quyết, ánh mắt phát sáng. Nhưng sau khí nghe xong câu cuối, sắc mặt bà ta trắng bệch, mím môi không nói gì.
Diệp Bùi Thanh chậm rãi nói: “Ngươi không nói cũng không sao. Ta một ngày còn chưa biết cách chữa khỏi cho Mai Úc, chúng ta cứ kéo dài như vậy. Để xem Quân Mai của ngươi có thể chịu đựng được bao lâu.”
Một lát sau, Tần phu nhân rốt cuộc khóc mở miệng: “Năm đó trước khi phu nhân mất, đã an bài xong hôn sự cho Mai Thiên và Mai Úc. Mai Úc mới có chín tuổi, được gả cho thế tử của Mục quốc ông, tốt số biết bao, cả đời vô lo. Quân Mai của ta rõ ràng là một mỹ nhân, nhưng sinh ra là thứ nữ, không giành được chuyện tốt như vậy. Sau khi phu nhân qua đời, ta vừa thấy Mai Úc liền sinh lòng oán hận, ghen tỵ muốn chết. Vì thế ta bị ma xui quỷ ám, cho y ăn một loại dược tên là “An dược” gì đó vài năm liền, không gây nguy hiểm đến tính mạng, chỉ khiến thân thể suy yếu.”
Diệp Bùi Thanh lạnh lùng nói: “Làm ra việc này, còn dám mặt dày đến cầu tình. Độc dược này giải thế nào?”
Tần phu nhân ngấn lệ: “Đều do một tay ta làm, không liên quan gì đến Quân Mai. Xin thế tử hãy cứu Quân Mai! Trở về ta sẽ đưa giải dược qua ngay.”
Thập Tam cúi đầu không nói gì.
Diệp Bùi Thanh chậm rãi nói: “Lời vô dụng ngươi nói nhiều rồi, giờ ngươi làm giúp ta một việc. Nếu làm tốt, còn mang giải dược của Mai Úc sang đây, ta giúp ngươi giải quyết chuyện Quân Mai. Thượng bất chính hạ tắc loạn, Quân Mai lâm vào hoàn cảnh này ngươi cũng có một phần trách nhiệm, trở về từ từ ngẫm lại mình đã làm sai những gì.”
Dứt lời phân phó vài câu với Tần phu nhân. Tần phu nhân không chút nghĩ ngợi luôn miệng đáp ứng, như bay quay về, hôm sau sai người mang tới một bao giải dược nói: “Mỗi ngày uống một lần, uống liên tục trong ba tháng, có thể giải độc hoàn toàn.”
Diệp Bùi Thanh lại quan tâm đến chuyện của mình như vậy, Thập Tam thật sự thấy xấu hổ. Diệp Bùi Thanh cho y ăn giải dược xong, vận công giúp y hoá dược, hai người yên lặng nhìn nhau, màn đêm buông xuống khó hiểu mà hôn môi.
Không khí vốn rất tốt, Diệp Bùi Thanh đã có phần mất khống chế. Ngay sau đó tình huống chuyển biến đột ngột.
Diệp Bùi Thanh xé quần áo của y muốn làm, Thập Tam sắc mặt lạnh như băng bóp cổ hắn, Diệp Bùi Thanh tức giận lại không có chỗ phát tiết, hung hăng gặm cắn y một phen, dỗi ra gian ngoài ngủ.
Vài ngày sau, Diệp Bùi Thanh chuẩn bị tốt một gốc cây bạch diệp hương mai cực kỳ hiếm thấy, đến thăm bà ngoại của mình.
Cửu Vương phi xuất thân từ sĩ tộc, dáng vẻ mập mạp giống như Phật Di Lặc, cười lên một cái thì híp cả mắt. Trong nữ quyến của hoàng tộc bà nổi tiếng là người có duyên, bình thường thích nói đùa, vừa hào phóng vừa thú vị, từ Hoàng Thái hậu tới tiểu quận chúa, không ai không bảo bà tốt, không ai không thích bà. Chính bởi vậy, Hoàng Thái hậu cứ cách vài ngày lại gọi bà tiến cung nói chuyện phiếm.
Diệp Bùi Thanh nghĩ, chuyện của Quân Mai, cầu đám hoàng tử chắc chắn không được, chi bằng xuống tay từ chỗ Hoàng Thái hậu. Diệp Bùi Thanh đặc biệt được lòng người già, Cửu Vương phi cũng rất thích hắn, thường xuyên gọi hắn sang phủ ăn cơm. Vì thế, Diệp Bùi Thanh nhân tiện đem chuyện Quân Mai ra nói.
Cửu Vương phi đương nhiên không muốn rước hoạ vào thân, nghĩ cách khác, cho con hát Hoàng Thái hậu thường xuyên triệu kiến diễn tập, thuật lại chuyện của Quân Mai bằng hình thức nghệ thuật hát nói. Cốt truyện đương nhiên không dám nói thẳng Hoàng đế sai trái, bối cảnh đổi thành Thiên đình, nữ chính hiền lành lại hiểu chuyện, còn con hát thì thành người không ra gì. Hoàng Thái hậu dù sao cũng là nữ nhân, bình thường oán hận nhất là việc lấy sắc thị quân, nghe xong câu chuyện liền tức giận, nói: “Ngọc Đế cũng thật quá đáng, sao lại vô duyên vô cớ phá hư cảm tình phu thê người ta?”
Người bên cạnh chẳng ai dám lên tiếng.
Hoàng Thái hậu tròng mắt vừa chuyển, biết đây là có người muốn kêu oan với mình, gọi thái giám tới kể rõ sự tình. Thái giám không dám giấu diếm, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn. Thương tiếc thay cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ, Hoàng Thái hậu cũng đồng tình với Tần phu nhân, gọi Hoàng đế đến trước mặt nói: “Thứ mình từng dùng, không nên đưa cho thân tử. Lão bà người ta tức giận đánh đập nó, ngươi còn muốn trị tội lão bà người ta! Ngươi mau thả cô nương kia ra.”
Hoàng Thái hậu năm nay sắp bảy mươi, Hoàng đế kham không nổi cái danh bất hiếu. Hơn nữa chuyện này vì con gái yêu của mình, cho Thánh Dương công chúa trút giận. Quân Mai bị nhốt trong ngục đã hơn mười ngày, đã đủ sợ chết khiếp rồi, chắc sau này không dám xằng bậy nữa.
Rốt cuộc, Quân Mai được tha cho về Uông gia.
Nàng đến trước mặt cha mẹ chồng quỳ xuống tạ tội, rồi đến giải thích với Thánh Dương công chúa, cuối cùng mới đến trước mặt Uông Chí, gục đầu, cầu xin Uông Chí hưu nàng. Uông Chí lúc này ngược lại có điểm không nỡ, muốn an ủi nàng, Quân Mai chỉ cúi đầu không nói lời nào.
Toàn bộ việc này vô tội nhất chính là đào kép nọ. Y bị Quân Mai đánh đập, đùi bị thương, đi đường không đẹp bằng trước kia nữa, trên giường cũng mất linh hoạt. Uông Chí trong lòng có chút ghét bỏ, một lần nữa đặt chú ý lên người Quân Mai, đào kép kia bị quên lãng. Một tháng sau, y cô độc mắc bệnh mà chết.
Lúc sắp chết, y còn hát “Nguyện một lòng với người, bạch đầu chẳng phân ly.”
Sau khi Tần phu nhân đưa giải dược cho Thập Tam, bí mật phái người ra ngoại thành, tìm một trai một gái của Quý thị. Bà ta cho đại cữu và vợ đại cữu của Nghiên Kỳ một trăm lượng bạc, bảo bọn hắn không được để lộ, đón hai đứa trẻ vào trong thành. Trước đó bà ta đã thu mua một tiểu viện, đem hai đứa trẻ an trí trong đó, hơn nữa còn bảo đại cữu báo cho Quý thị biết.
Đại cữu và vợ hắn vốn chẳng hiểu gì cả, nhưng một trăm lượng bạc trắng bóng này còn có thể là giả sao? Bán hai thằng con nhà mình đi cũng chưa được ba mươi lượng. Có tiền thì sai được cả ma quỷ, vợ đại cữu ngoài miệng nói chuyện này phải hỏi ý kiến của mẹ bọn nhỏ, cơ thể lại rất thành thật, vươn tay nhận lấy bạc.
Vốn phụ thân của Tần phu nhân từng là đồng liêu với Tùng Hoài Linh, giao tình tương đối tốt. Tùng Hoài Linh là phạm quan, Diệp Bùi Thanh không muốn trước khi hiểu rõ dụng ý của Thập Tam lộ diện, cũng không có lý do thích hợp đón bọn nhỏ vào thành, mới nhớ ra Tần phu nhân còn có tác dụng này. Tần phu nhân miệng lưỡi trơn tru, nói phụ thân mình lúc sắp chết không nhắm được mắt, nhớ thương con gái của Tùng đại nhân, bảo bà ta nhất định phải tìm thấy bọn nhỏ, chăm sóc cẩn thận, bằng không chết cũng không nhắm mắt. Lý do này coi như hợp lẽ, Tần phu nhân gia đại thế đại, nhà nghèo như họ không thể trêu vào, liền làm theo.
Diệp Bùi Thanh đổi người trong viện thành người của mình, mua lại tiểu viện từ tay Tần phu nhân, cũng không cần đến Tần phu nhân nữa. Từ nay về sau Thập Tam có gia đình nho nhỏ của chính mình, tâm tình cực kỳ kích động, nhưng không dám đến thăm.
Quý thị ở trong Tấn Vương phủ không dễ ra ngoài, nửa tin nửa ngờ, cực kỳ lo lắng. Nhưng đại ca đã đến viện đó xem thử, ba lần bốn lượt cam đoan bọn nhỏ được chiếu cố rất tốt, gặp quý nhân. Quý thị sốt ruột cũng không có biện pháp, chỉ đành đợi cơ hội ra khỏi phủ tự mình đi xem, tạ ơn Tần phu nhân.
Hôn sự giữa Nghiên Kì và thổ tài chủ kia, đương nhiên cũng thất bại. Thập Tam lo lắng Nghiên Kỳ lớn tuổi rồi sẽ không tìm được tấm chồng tốt, bèn nhờ cậy Diệp Bùi Thanh lưu ý xung quanh có nam tử thích hợp nào không. Diệp Bùi Thanh vốn chẳng quan tâm, nhưng không chịu được Thập Tam cầu xin hắn, híp mắt nói: “Cả ngày sai phái ta, trên giường thì làm cho có lệ. Lại đây cho ta!”
Màn đêm buông xuống hai người đánh một trận, tức giận phẫn nộ ôm nhau ngủ.
Một hôm, Diệp Bùi Thanh cười dài nói với Thập Tam: “Ta đã chọn được cho Nghiên Kỳ một tướng công, ngươi nghĩ xem là ai?”