Trăng sáng sao thưa, một bóng đen lặng yên không tiếng động chạy như bay trên con đường mòn ở trong rừng cây tối mịt.
Thập Tam thi triển khinh công, diện vô biểu tình nhìn thẳng phía trước, như có như không chú ý động tĩnh xung quanh.
Dọc theo đường đi, y phát hiện có mấy thi thể nằm rải rác, nhưng chưa thấy người y muốn tìm. Giữa đống đất đá có vết máu loang lổ, khắp nơi đều là dấu vết đánh nhau, Thập Tam ngồi xổm xuống xem xét, nhắm lại hai mắt hít sâu. Mười năm huấn luyện đã mang lại cho y khứu giác linh mẫn còn hơn cả chó.
Cuối cùng, dựa vào vết tích và mùi máu người bị thương lưu lại, y chạy về phía hồ.
Từ lúc tám tuổi bị bắt vào tổ chức, đến giờ đã mười hai năm. Vốn là một tên khất cái cơm ăn không đủ no, thường xuyên bị người ta đánh đập, hiện tại có thể khoẻ mạnh lớn lên, còn học được một thân bản lĩnh, Thập Tâm đối với tổ chức cực kỳ cảm kích.
Thập Tam tư chất rất tốt, võ công cao cường, hành sự cẩn thận lại bình tĩnh, chưa bao giờ vì cảm xúc dao động mà ảnh hưởng nhiệm vụ, thượng cấp đối với y thập phần tán thưởng, nhiệm vụ giao cho y càng ngày càng khó khăn.
Vì thế, một năm trước, y chính thức được thu nạp vào trung tâm của tổ chức.
Giữa núi rừng nổi lên sương đêm, dưới ánh trăng hết thảy đều trở nên mông lung như khói, khiến người ta có cảm giác không quá chân thật. Cước bộ của Thập Tam chậm lại, từ từ xem xét đám lá khô đầy đất bên hồ, như cũ giống mèo vô thanh vô tức.
Nhiệm vụ lần này có hơi đặc biệt.
Mục tiêu tên là Diệp Bùi Thanh, mười chín tuổi, là trưởng tử của Thiên Quốc Nhất Phẩm Mục Quốc công- Diệp Chính Cần, địa vị cao quý.
Tổ chức tựa hồ đối với người này cực kỳ không có chủ ý xác định.
Bốn tháng trước, Thập Tam nhận được nhiệm vụ là ám sát hắn.
Khi ấy y không quản ngày đêm chạy tới kinh thành của Thiên Quốc, ai ngờ tới nửa đường lại nhận được mệnh lệnh: nhiệm vụ huỷ bỏ, không giết.
Thập Tam thoáng sửng sốt, quay về.
Qua nửa tháng, khi y đang ngủ ngon thì bị người gọi dậy, nhiệm vụ lại một lần nữa truyền xuống: ám sát Diệp Bùi Thanh, cấp bách.
Vì vậy, y lại một lần nữa liều mạng chạy suốt đêm đến kinh thành, kết quả vừa mới tới nơi, nhiệm vụ lại huỷ bỏ.
Cho dù tình tình có tốt như y, cũng không chịu được bị gây sức ép như thế. Vì vậy y lặng lẽ dò hỏi từ bên trong: rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người phụ trách truyền tin nhỏ giọng đáp: “Còn không phải do Tam Nhẫn và Nhị Nhẫn ý kiến bất đồng sao? Tam Nhẫn muốn hắn chết, Nhị Nhẫn muốn hắn sống, hai người đang tranh cao thấp đó.”
Thập Tam: “À.”
Người truyền tin nói: “Diệp Bùi Thanh võ công cao cường, Tam Nhẫn đang ở Duệ Quốc không tiện tự mình giải quyết, nên mới để ngươi ra mặt.”
Được rồi.
Y liền cắm cọc ở biên giới giữa Thiên Quốc và Duệ Quốc, ai sai phái gì cũng được.
Tam Nhẫn ở trong tổ chức đứng thứ ba, phụ trách sự vụ của Duệ Quốc. Nhị Nhẫn đứng thứ hai, phụ trách sự vụ Thiên Quốc. Diệp Bùi Thanh là người của Thiên Quốc, như vậy trận phân tranh cao thấp này cuối cùng ai thắng, trong lòng Thập Tam đã có kết quả.
Nửa tháng sau, nhiệm vụ ám sát lại một lần nữa truyền xuống. Lúc này y đã khôn ra, chậm rãi dắt ngựa đi trên đường, không sốt ruột như trước. Quả nhiên, nhiệm vụ lại bị huỷ.
Y không hiểu tại sao Tam Nhẫn lại dám vượt quyền can thiệp vào sự vụ của Thiên Quốc, cũng không hiểu tại sao Nhị Nhẫn rõ ràng giao hảo với Tam Nhẫn, lại nháo loạn đến mức này. Từ đó về sau, Tam Nhẫn và Nhị Nhẫn tựa hồ rốt cuộc đạt thành hiệp nghĩ nào đó, tranh chấp trong việc ám sát Diệp Bùi Thanh cứ như vậy chấm dứt.
Thế nhưng, lăn qua lộn lại vài lần, cái tên Diệp Bùi Thanh đã cắm rễ trong lòng Thập Tam.
Rốt cuộc là người như thế nào, mà được cả hai đại nhân vật trong tổ chức xem trọng?
Một ngày trước, Thập Tam lại một lần nữa nghe thấy tên hắn.
Lúc này đây trên phong thư dùng bút đỏ viết hai chữ “Khẩn cấp”:gấp rút chạy tới phụ cận hồ Đình Bi, cứu tính mạng Diệp Bùi Thanh.
….Cứu, không phải giết.
Được rồi.
Nhiệm vụ do Nhị Nhẫn an bài, Thập Tam cách hồ Đình Bi chỉ có nửa ngày đi đường, vì thế y không mang theo nhiều đồ, trang bị gọn nhẹ ra trận.
Thập Tam đừng ở bở hồ nhắm mắt lại, chăm chú lắng nghe tiếng động trong hồ. Ban đêm yên tĩnh gió lạnh thổi qua, âm thầm truyền tới tiếng hít thở suy yếu của một người. Y chậm rãi giương mắt, thân hình như báo đen nhanh nhẹn, dọc theo bên hồ bay về phía phát ra thanh âm.
Trong đám cỏ sậy, mấy thi thể lẳng lặng di động, ánh trăng phản chiếu xa xa hỗn loạn. Thập Tam ở trong hồ tìm hồi lâu, rốt cuộc kéo một nam nhân cả người là máu, hôn mê bất tỉnh lên bờ.
Thập Tam đặt hắn bên hồ, gạt mớ tóc ẩm ướt trên đầu hắn ra, dưới ánh trăng sắc mặt của nam nhân trắng bệch như tờ giấy, tướng mạo lại tinh điêu tế khắc, đúng là Diệp Bùi Thanh mấy tháng trước y âm thầm theo dõi ở kinh thành.
Chỉ tiếc, khi ấy hắn hăm hở, thần thái phi dương, hiện tại so với một khối tử thi không tốt hơn là bao.
Y dò xét hô hấp mỏng manh của Diệp Bùi Thanh, xoay người vác hắn lên lưng.
Cho dù thân phận hắn cao quý thế nào, giở cũng chỉ là một tên lâm vào hiểm cảnh.
….
Vất vả chạy như bay cả một đêm, Thập Tâm nhân lúc tối trời đi vào một gian nhà trệt ở trấn nhỏ gần đó.
Y đặt Diệp Bùi Thanh lên giường, vì hắn lau chùi thân thể, rửa sạch miệng vết thương, bôi kim sang dược.
Diệp Bùi Thanh sắc mặt trắng bệch, mồ hôi tuôn như mưa, thần chí mơ hồ không rõ. Vết thương chằng chịt trên người có xâm nhập cốt tuỷ, có tổn hại nội tạng, mỗi một vết thương đều là minh chứng cho trận ác chiến đêm hôm đó. Nhân gia phú quý lắm thị phi, Diệp Bùi Thanh là quốc công thế tử, nói vậy rất nhiều người muốn cái mạng của hắn.
Thập Tam thầm nghĩ: Nhị Nhẫn lệnh y cứu Diệp Bùi Thanh, hiện tại người này có chết hay không, có sống hay không, y phải phúc đáp cho Nhị Nhẫn.
Vì thế, y ngồi ở đầu giường cẩn thận hầu hạ người bệnh bị trọng thương, chán đến chết.
Diệp Bùi Thanh có thể sống đến giờ quả thực là kỳ tích, kế tiếp chỉ có thể trông cậy vào ý chí muốn sống của hắn. Thập Tam nghĩ: hắn có thể sống được là tốt nhất, không gắng được thì cũng mau mau mà chấm dứt đi, ai nấy đều bận rộn cả, vậy mới không chậm trễ thời gian.
Hôn mê một ngày một đêm, khi Thập Tam đang uy hắn uống nước, ngón tay khớp xương rõ ràng đột nhiên cầm lấy cổ tay của y, Diệp Bùi Thanh ra một thân mồ hôi lạnh, nghiến răng nghiến lợi: “Ta giết ngươi…”
Nước trong bát sánh ra ngoài, Thập Tam lặng yên không lên tiếng theo dõi hắn.
Y hiểu Diệp Bùi Thanh nhất định đang mơ thấy người hắn hận nhất, chỉ sợ có liên quan đến lần ám sát này, y không nói gì, tiếp tục uy hắn uống nước.
Qua hồi lâu, vẻ bi ai trên mặt Diệp Bùi Thanh vẫn không giảm, ngược lại càng trở nên kích động, trong miệng thì thào “giết ngươi” “đồ bất hiếu”, thần chí mơ hồ khó kiềm chế.
Bàn tay nắm lấy tay y siết chặt, Thập Tam chỉ sợ miệng vết thương của Diệp Bùi Thanh sẽ nứt ra, không muốn dùng sức mạnh, đơn giản ngồi ở đầu giường điều chỉnh tốt tư thế, để hắn siết cho thống khoái.
Tới nửa đêm, một đôi tay đột nhiên ôm chặt lấy y. Diệp Bùi Thanh thống khổ vùi mặt vào trong lòng Thập Tam, nước mắt thấm ướt quần áo của y. Cảm xúc của hắn không quá ổn định, đến tận đêm khuya vẫn chẳng chịu buông ra, cọ loạn không ngừng.
Thập Tam chưa từng trải qua việc này. Y muốn đập cho Diệp Bùi Thanh tỉnh lại, nhưng sợ mạnh tay toi mạng hắn, đành để Diệp Bùi Thanh cứ thế ôm mình, cả người ướt đẫm mồ hôi, mở to hai mắt thẳng đến bình minh.
Cái tên này rốt cuộc làm sao vậy?
Sáng hôm sau, Thập Tâm duỗi thân thể tê cứng, nam nhân trên giường đột nhiên động đậy, thở hồng hộc xoay người ngồi dậy.
Động tác chuẩn bị xuống giường của Thập Tam khựng lại, một lần nữa câm lặng: thế mà…có thể ngồi dậy.
….Khôi phục nhanh quá rồi đấy.
Y theo bản năng sờ sờ nhân bì diện cụ trên mặt, đưa cho Diệp Bùi Thanh một chén nước trong.
Diệp Bùi Thanh tóc tai tán loạn, chật vật bất kham, tựa hồ mới vừa trải qua một chuyện cực kỳ đáng sợ, nhưng vẫn mạnh mẽ duy trì trấn định. Hắn nhìn thoáng qua Thập Tam, đột nhiên có chút mờ mịt: “….Là ngươi?”
Mí mắt Thập Tam khẽ giật: “…”
Y cực kỳ chắc chắn, cho dù mang mặt nạ, bản thân chưa từng xuất hiện trước mặt Diệp Bùi Thanh lần nào.
Chẳng lẽ người này có quen biết mình.
Diệp Bùi Thanh cúi đầu nhìn thân thể của hắn, tựa hồ rất khó hiểu. Hắn lại nhìn bốn phía xung quanh trong chốc lát, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Hắn lập tức gục đầu xuống, biểu tình phức tạp không biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên thấp giọng chậm rãi nói: “…Giờ là năm đầu Đức Chính?”
….Đầu óc có vấn đề à? Chưa từng nghe nói đến niên hiệu này.
Thập Tâm diện vô biểu tình trả lời: “Kính Chiêu năm thứ mười sáu.”
Diệp Bùi Thanh khẽ nhíu mày, cũng không lên tiếng.
Thập Tam đẩy chén nước vào trong tay hắn.
“Tháng chín?”
“Ừm.”
Diệp Bùi Thanh híp mắt, cảm xúc tựa hồ có phần kích động, lại cắn răng áp chế: “…Đa tạ ân cứu mạng.”
Tên này hình như quên mất thời gian.
Thập Tam quan sát vẻ mặt của Diệp Bùi Thanh, trong lòng chậm rãi lựa chọn từ ngữ hồi đáp cho Nhị Nhẫn: khởi bẩm Nhị Nhẫn, tính mạng của Diệp Bùi Thanh đã được bảo toàn, đáng tiếc đầu bị thương, không biết liệu có gây trở ngại hay chăng.
Diệp Bùi Thanh trầm mặc uống chén nước mà Thập Tam đưa cho, rốt cuộc tỉnh táo lại, khôi phục thái độ nho nhã lúc bình thường, ngồi trên người suy nghĩ không nói câu nào.
Một ngày cứ thế trôi qua, hai người ngoại trừ những chuyện tất yếu phải nói, còn thì không mấy mở miệng. Tới buổi tối, lại đến giờ Thập Tam đổi dược cho hắn.
Im lặng nhìn Thập Tam vì hắn chuẩn bị nước ấm, vừa định giúp hắn cởi áo, khuôn mặt tuấn dật của Diệp Bùi Thanh có nét xấu hổ: “Ta tự mình làm là được.”
Thập Tam: “…”
Là đang ngượng đấy à?
Thập Tam lơ đễnh, đưa kim sang dược cho hắn, xoay người rời khỏi phòng đi mua cơm chiều.
Thân thể của Diệp Bùi Thanh hồi phục nhanh hơn so với dự kiến, đã gần như hoàn hảo, ngày mai là y có thể báo cáo lại với Nhị Nhẫn.
Khi trở lại phòng đã là nửa canh giờ sau, ngoài cửa sổ tà dương như lửa, trong phòng đã thắp sáng nến, giữa bóng tối tạo nên một vùng ánh sáng ấm áp, hắt lên cơ thể đầy vết thương của Diệp Bùi Thanh.
Diệp Bùi Thanh ngồi trên giường, cánh tay để trần định bôi dược lên vết thương sau lưng, lại chạm đến miệng vết thương, đau đến mức môi trắng bệch, không rên một tiếng.
Thập Tam trầm tĩnh đưa cho hắn một cái bánh bao còn nóng hổi, tiếp nhận lấy kim sang dược, ngồi sau lưng Diệp Bùi Thanh, dùng khăn bố thấm nước ấm rửa sạch miệng vết thương cho hắn.
Tay Diệp Bùi Thanh cầm cái bánh bao, yên lặng ăn mấy miếng, đột nhiên cười nhẹ hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Động tác trên tay của Thập Tam khựng lại.
Y không có tên. Tổ chức cũng không cho phép bọn họ nói.
Vì thế y tiếp tục trầm mặc.
“Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, dù sao ngươi cũng đã cứu ta một mạng.” Giọng nói của Diệp Bùi Thanh trầm thấp, “Nói cho ta biết tên của ngươi, để ta tương lai có cơ hội báo ân.”
Thập Tam trầm ngâm. Y cứu hắn là vì hoàn thành nhiệm vụ, không cần hắn báo ân.
Nhưng việc ấy cũng không thể nói.
Diệp Bùi Thanh im lặng đợi hồi lâu, lại nhẹ nhàng nói: “Không nói cho ta biết tên cũng được, đi đâu có thể tìm được ngươi?”
Thập Tam cúi đầu bôi thuốc cho hắn, không trả lời.
Diệp Bùi Thanh cười, trong tiếng cười đã có một tia cô đơn: “…Ngươi quả nhiên vẫn là không chịu nói cho ta biết.”
Thập Tam không nhịn được ngẩng đầu liếc hắn một cái: tên này nói chuyện rất kỳ quái, vì sao luôn trưng ra dáng vẻ như từng gặp mình trước đây? Dù nói thế nào, đây vẫn là lần đầu tiên gặp mặt.
Cả đêm, Thập Tam nhìn chằm chằm khuôn mặt lúc ngủ của Diệp Bùi Thanh, trong đầu có vài ý nghĩ kỳ lạ xẹt qua, nhưng không nắm bắt được rõ ràng.
Sáng sớm hôm sau, Thập Tham thu dọn đồ đạc của mình, cáo từ với Diệp Bùi Thanh: “Ngươi đã tốt lên nhiều, ta phải đi.”
Diệp Bùi Thanh ngồi ở trên giường cười, tựa hồ sớm đã đoán trước: “Ngươi bảo trọng.”
Thập Tam bước chân ra ngoài, chỉ nghe Diệp Bùi Thanh ở phía sau nhẹ nhàng nói: “Ân cứu mạng, suốt đời khó quên, người có thể tuỳ thời đến Mục Quốc phủ ở kinh thành tìm ta, đến lúc đó nhất định sẽ báo đáp ân tình của ngươi ngày hôm nay.”
Thập Tam: “…”
Báo ân thì miễn cho, nghe thôi đã thấy phiền, dù sao y cũng chỉ phụng mệnh hành sự.
Diệp Bùi Thanh thấy y sắp đi, cười nói: “Nếu có thời gian, một tháng sau ta sẽ thành thân, mời ngươi đến uống chén rượu mừng, coi như biểu đạt tâm ý.”
Thập Tam im lặng không nói.
Diệp Bùi Thanh lấy là nam thê, nếu mình lúc ấy đúng lúc có nhiệm vụ ở Thiên Quốc, vậy đứng ngoài cửa lớn xem náo nhiệt cũng không tồi.
Y gật gật đầu với Diệp Bùi Thanh, nói một câu “Chúc mừng”, rồi cất bước rời khỏi.
UDn