Phu Nhân Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa

Chương 27: Khách Sạn


Đọc truyện Phu Nhân Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa – Chương 27: Khách Sạn


Chuyến đi công tác lần này, Lục Uyển Đình còn mang theo trợ lý Tô, ba người xuống máy bay vừa đi ra sân bay, giám đốc bên công ty Trương Hổ đã tươi cười đến đón.
“Lục tổng, trợ lý Tô, nhị tiểu thư.” Tổng tài đến đây, công ty con nào dám chậm trễ, phái ngay giám đốc tài chính đến tiếp.
Phía sau Trương Hổ còn có vài nhân viên hành chính đi theo, một đám người rất thức thời, không cần giám đốc Trương phân phó liền chủ động nhận hành lý mang ra xe.
Xe ngừng ở bãi đỗ bên ngoài, đi qua chỉ có một đoạn.

Trương Hổ đón được người liền nhắn cho tài xe chạy xe đến cửa.
Ban đầu sắp xếp, Lục tổng cùng với trợ lý Tô đi cùng một chiếc xe, nhị tiểu thư một xe, Lục Uyển Đình lên xe, Lục Vân Tạ đứng cạnh cửa nói “Chị, em muốn ngồi cùng hai người.”
Lục Uyển Đình cười quay sang nói trợ lý Tô “Em lên ghế phụ ngồi đi.”
“Vâng.” Trợ lý Tô rất nhanh nhẹ xuống xe.
Lục Uyển Đình dịch vị trí vào bên trong ngồi vào chỗ trợ lý Tô mới ngồi.

Lục Vân Tạ lên xe yên ổn, Lục Uyển Đình nhìn đồng hồ bảo tài xế “Đi khách sạn đi.”
Trợ lý Tô ngồi ghế phụ báo tên khách sạn “Khách sạn Danh Bằng.”
Khách sạn Danh Bằng là khách sạn năm sao cao cấp xa hoa nhất ở Tấn Thiên.

Mỗi lần đến đây, Lục Uyển Đình luôn ở đó.
Trợ lý Tô nói xong quay đầu lại hỏi “Hôm nay, không đến công ty sao ạ?”
“Không đi, sáng mai 9h qua đó.” Lục Uyển Đình mở điện thoại ra, nhìn lịch sử trò chuyện của cô và Kỳ Thanh, tin nhắn vẫn là tin nhắn lúc cô lên máy bay.

Kỳ Thanh vẫn chưa hồi phục tin nhắn cho cô.
Lục Uyển Đình nhíu mày, vội vậy sao? Buổi sáng vội vàng rời khỏi nhà, cô chủ động nhắn tin, cũng không thèm trả lời.
Lục Vân Tạ ngồi ở bên cạnh nhìn xem điện thoại của chị mình chọc ghẹo “Chị, chị dâu không để ý tới chị a?” Giọng nói có chút cao hứng.

Tài xế nghe được hai chữ chị dâu, ngẩng đầu nhìn qua kính chiếu hậu.

Người cùng kết hôn với Lục tổng, hoá ra là nữ!
Từ lúc Lục tổng thông báo kết hôn, tất cả mọi người đều đoán ai cùng Lục tổng kết hôn, hắn nghe người ta nói người kia chính là phó tổng Cận của tập đoàn Thêm Phong.

Nếu nghe như vậy, khẳng định không phải là phó tổng Cận rồi.
Tài xế một bên lái xe một bên dựng tai lên nghe lén.
“Em ấy đang vội.” Lục Uyển Đình tặng cho Lục Vân Tạ một cái liếc, u oán lại nhắn tiếp cho Kỳ Thanh [Tôi đến Tấn Thiên rồi.]
Nhắn xong đóng giao diện trò chuyện lại, mở weibo lên xem.
Cô mới không thèm chờ Kỳ Thanh trả lời lại đâu.
Lướt Weibo được hai người, Lục Uyển Đình lại mở wechat.

Kỳ Thanh như thế nào không trả lời cô?
Lục Vân Tạ vẫn luôn nhìn chị mình, bỗng cười lên xong tay vòng lấy cánh tay Lục Uyển Đình, cầm lấy điện thoại cô “Chị, em cùng với chị dâu còn chưa kết bạn với nhau, em có thể kết bạn với chị dâu không a?” Cô nói liền xem lịch sử trò chuyện của chị cô và Kỳ Thanh.
Lục Uyển Đình lấy lại điện thoại “Không cần làm loạn lên.”
Hành động này của cô làm cho em gái không cao hứng.
Hai ngày nay, Lục Vân Tạ đối với Kỳ Thanh cũng đã giảm bớt địch ý rất nhiều.

Nhưng nói thật, cô vẫn không nghĩ là chị mình đã kết hôn, không nghĩ chị mình thích người khác.
Cô dựa vào người Lục Uyển Đình, hạ giọng xuống nói “Chị, trước kia điện thoại của chị em có thể tuỳ tiện xem.”
Từ từ, có cái gì không đúng! Lục Vân Tạ bỗng chốc ngồi thẳng dậy, trong bụng đầy băn khoăn nhìn Lục Uyển Đình.


Nếu như hai người đã quen nhau nhiều năm như vậy, sao trước kia điện thoại của chị mình cô có thể xem?
Nhiều năm như vậy, cô chưa từng thấy lịch sử trò chuyện của chị mình cùng với Kỳ Thanh.

Nếu như chị cô mỗi lần nói chuyện với Kỳ Thanh xong liền xoá thì cũng không có khả năng một lần cô cũng không thấy được.
Lục Uyển Đình chú ý đến ánh mắt nghi hoặc của em gái, liếc mắt một cái “Lại suy nghĩ cái gì?”
Lục Vân Tạ híp mắt “Suy nghĩ lời nói của chị và chị dâu có bao nhiêu phần thật, cảm tình của chị dâu đối với chị có bao nhiêu.”
Vị trợ lý đang ngồi phía trước rất ngoan ngoãn nhìn đường bỗng quayđầu lại, nhưng cô rất muốn nói cho Lục Vân Tạ biết, Lục tổng là xúc động mà kết hôn, hai người đó không có tình cảm gì hết!
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Uyển Đình liếc trợ lý Tô một cái, trợ lý Tô nhanh chóng quay đầu nhìn về phía trước tiếp, một chữ cũng không dám hó hé.
Thấy chị mình không nói gì, Lục Vân Tạ thấy thế mà lấn tới, đang định chất vấn thì mới nhớ còn tài xế ở trong xe, lại thôi.
Cầm lấy điện thoại mà nhắn cho chị cô một cái [Chị, hai người lừa em, có phải hay không?]
Trong xe thập phần an tĩnh, Lục Uyển Đình nhìn tin nhắn nói một câu “Không có.”
Hai người ngồi ở phía trước không rõ vì cái gì mà lại nghe câu đó, Lục tổng với nhị tiểu thư nói chuyện kiểu gì vậy? Nghe không hiểu.
Không có? Lục Vân Tạ vẫn không tin, hạt giống hoài nghi trong lòng cô đã được gieo.

Chị cô phủ nhận nhưng thật sự không đáng tin.
Cô phải đi tìm chân tướng.
Xe chạy đến khách sạn, Lục Uyển Đình nói Trương Hổ để lại một chiếc xe rồi cho bọn họ về công ty,
Phòng đã được đặt trước, ba người mỗi người một phòng.
Trợ lý Tô đi xử lý thủ tục, Lục Uyển Đình và Lục Vân Tạ đứng bên cạnh.

Trong chốc lát, thủ tục đã làm xong, trợ lý Tô giao thẻ phòng cho hai người “Lục tổng, nhị tiểu thư.”
Lục Vân Tạ nhận lấy thẻ phòng mắt nhìn số phòng của cô rồi nhìn Lục Uyển Đình “Chị, chị ở phòng nào?”

“1806.” Lục Uyển Đình đẩy hành lý tới hướng thang máy, Lục Vân Tạ đi theo sau cô “Em ở 1808, không ở chung với chị?”
Nghe được giọng điệu của Vân Tạ không vui, trợ lý ở phía sau cười…nhị tiểu thư thật là ỷ lại Lục tổng của các cô a “Phòng hai người ở cùng một tầng, 1806 và 1808 sát vách nhau.”
Lục Vân Tạ nghe vậy quay đầu nhìn trợ lý Tô, trợ lý Tô giơ thẻ phòng trong tay cô lên nói “Tôi ở 1813, cũng không xa hai người lắm.”
Ba người đang đứng trước cửa chờ thang máy, điện thoại Lục Uyển Đình vang lên, cô vừa giơ điện thoại lên xem thì tên Kỳ Thanh đã xuất hiện trên màn hình.

Tim đột nhiên đập nhanh lên.
Đứng bên phải cô là Lục Vân Tạ và trợ lý Tô, nên cô dịch sang một bên tí.
“Tôi nghe, Kỳ Thanh.” Ngữ khí Lục Uyển Đình bình tĩnh mà nghe điện thoại.
“Mọi người đã đến Tấn Thiên? Hiện tại, đang ở đâu?” Kỳ Thanh ngồi ở trên sofa gọi điện thoại cho Lục Uyển Đình.
Tôi hôm qua, nhìn thấy lịch trình công tác của Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh đã lén đặt vé máy bay đi Tấn Thiên.

Lúc Lục Uyển Đình nhắn tin cho cô thì cô đang ở trên máy không nhận được tin nhắn.
Ngủ một giấc đã đến Tấn Thiên, điện thoại không biết tắt máy khi nào, vừa tới khách sạn cô mới sạc điện thoại.
Mở điện thoại lên thì thấy Lục Uyển Đình đã nhắn cho hai tin nhắn cho nên cô mới vội vàng gọi cho Lục Uyển Đình.
“Vừa đến khách sạn.”
Đinh…tiến thang máy vang lên.
Lục Uyển Đình đi vào thang máy nói tiếp “Mới vào thang máy, hiện tại đi lên phòng.”
Cô nói giọng thật bình tĩnh, Kỳ Thanh không đoán ra được cảm xúc của Lục Uyển Đình.

Chỉ có người đứng bên cạnh nhìn cô là Lục Vân Tạ, nhìn thấy đôi mắt ôn nhu thêm ý cười của chị mình, cô mím môi…như vậy xem ra…tình cảm của hai người không giống như giả.
“Mọi người ở khách sạn nào?” Kỳ Thanh nhớ rõ mỗi lần đến đây, đều sẽ ở khách sạn Danh Bằng, lúc này chắc cũng không ngoại lệ.
Lục Uyển Đình nói “Khách sạn Danh Bằng.”
Quả nhiên a, đoán không sai là nơi này.
Thang máy chậm chậm đi lên trên, Lục Uyển Đình nhìn số tầng nhảy lên màn hình, nghe điện thoại bên kia có tiếng hít thở rất nhỏ, không có cắt đứt điện thoại.
Kỳ Thanh nắm nắm lấy cái gối ôm ở trên sofa, đẩy điện thoại ra xa một cái hít thật sâu.


Sau đó lại đem điện thoại về bên tai nói “Uyển Đình, năm ngày không gặp nhau.

Chị sẽ nhớ tôi hay không nhớ tôi?”
Trái tim đập bùm bùm mãnh liệt, Kỳ Thanh cảm nhận được tiếng tim đập liên hồi.
Điện thoại bên kia một hồi sau mới nghe Lục Uyển Đình trả lời, Lục Uyển Đình nói với cô là “Sẽ.”
Mặc kệ là trả lời thật hay cho có lệ, Kỳ Thanh đã nghe được câu trả lời mà cô muốn.
Cô nâng khoá môi lên, trên mặt bày ra nụ cười vui vẻ “Tôi cũng ở khách sạn Danh Bằng, chị có thời gian đến gặp tôi sao?”
Có thời gian…có thời gian chứ.
Lục Uyển Đình rũ mắt, khoé đuôi lông mày không che dấu được khẽ nhếch lên, cô cho là cười trộm sẽ không ai thấy nhưng mà ai nào ngờ trợ lý Tô ở phía sau nhìn cửa thang máy đã thấy được hình ảnh sếp mình cười tươi.
Phu nhân cùng với Lục tổng nói gì mà làm Lục tổng vui như vậy?
“Tôi ở 1806.” Giọng nói của Lục Uyển Đình nhiễm ý cười, giọng nói không còn bình tĩnh như lúc vừa mới tiếp điện thoại.
Nghe được tiếng cười của Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh che ngực lại, không ổn rồi…tim đập nhanh quá…muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi “Thật trùng hợp, tôi cũng ở lầu 18, là 1815.”
Ở đây phòng đơn ở một bên còn phòng đôi một bên, Lục Uyển Đình nhớ số phòng của trợ lý Tô là 1813, chuẩn bị cùng trợ lý Tô đổi phòng nghĩ lại quá đột ngột nên từ bỏ.
Thang máy lúc này đã đến tầng 18, Lục Uyển Đình cười đi ra thang máy “Tôi đi ra khỏi thang máy, hiện tại đang đến phòng.”
Trợ lý Tô không biết nên nói gì, có cần phải bẩm báo lại với phu nhân như vậy không? Vào thang máy cũng báo, ở phòng nào cũng báo, đi ra thang máy cũng vẫn còn báo!
Rõ ràng chỉ là một đoạn hôn nhân không tình yêu mà Lục Tổng a!
Hay là kết hôn rồi sẽ có tình cảm?
Cái người độc thân lâu năm như trợ lý Tô đẩy vali nhìn bóng dáng Lục tổng mà suy tư, cô có nên tìm một đối tượng, sau đó mới nói chuyện yêu đương?
Đi ra khỏi thang máy, rất nhanh đã đến phòng.
Lục Uyển Đình vẫn không có tắt điện thoại, nghe Kỳ Thanh bên kia nói “Chị vào phòng sao, tôi khi nào qua tìm chị được?”
Lục Uyển Đình mở cửa, quay sang nhìn em gái ở phòng kế bên, trợ lý Tô vừa mới đến cửa phòng, đang chuẩn bị mở cửa.
Lục Uyển Đình đi vào trong phòng, khép hờ cánh cửa.

Có cảm giác như đang yêu đương vụn trộm “Hiện tại, em lại đây đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.