Phu Nhân Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa

Chương 17: Cộng Gối


Đọc truyện Phu Nhân Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa – Chương 17: Cộng Gối


Rạng sáng 2h, vạn vật đều yên tĩnh, thỉnh thoảng có ngọn gió phất qua đầu ngọn cây phát ra tiếng sàn sạt.
Lục Uyển Đình ngồi xuống mép giường, hai chân thon dài nhẹ nhàng nâng lên, xoay người nằm ở trên giường, cô quay sang nhìn Kỳ Thanh mà Kỳ Thanh cũng quay sang nhìn cô.
Trên giường chỉ có duy nhất một cái chăn tơ tằm, hiện tại đang bị Kỳ Thanh chiếm.
Ngủ chung…vấn đề thứ nhất là làm sao tiến vào trong chăn? Lục uyển Đình nắm chặt tay lại nói “Em có thể đem ít chăn chia cho tôi được không, cái chăn khác đặt ở phòng kho, tôi không muốn đi lấy.”
Kỳ Thanh nghe vậy, nắm góc chăn phủ lên người Lục Uyển Đình, cái tay rất tự nhiên chạm vào ngực Lục Uyển Đình, ngọn lửa lại bén lên…tay không run không được.
Cô vừa mới đụng phải nơi mềm mại của Lục Uyển Đình, tuy rằng chỉ chạm lướt qua như chuồn chuồn.

Thời gian chỉ trong nháy mắt, nhngw cái loại cảm giác này làm toàn thân khó chịu.
Có một cảm giác nói không nên lời như là uống say lại phiêu lãng dục tiên.
Lục Uyển Đình nhận được chăn liền kéo kéo lên.

Chỗ ngực vừa mới bị Kỳ Thanh chạm phải, cơ thể sinh ra một cảm giác rất kỳ quái chưa từng có, cô ổn định lại hô hấp, từ từ nằm xuống, nằm yên vị nói với Kỳ Thanh “Khuya rồi, em mau ngủ đi.”
Sau duỗi tay tắt đèn.
Phòng lập tức rơi vào trong bóng tối.
Một tiếng sột sột soạt soạt, Kỳ Thanh cũng nằm xuống.
Hai người cùng đắp một cái chăn, gối cùng một cái gối nhưng lại không có bất cứ tiếp xúc thân mật nào.
Thân thể mẫn cảm đến cực độ, trên người mỗi cái lỗ chân lông đều cảm thấu độ ấm của nhau.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ cần vươn tay ra một chút là có thể chạm đến đối phương.
Nhưng ai cũng không động.
Khẩn trương quá mức.

Thân thể cứng ngắc có chút tê dại.
Mắc nghẹn lâu lắm rồi, hai người đồng thời thở dài.
“Ngủ không được sao?” Lục Uyển Đình nghiêng đầu, thân hướng về Kỳ Thanh, hai mắt đã thích ứng được với bóng đêm, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng của Kỳ Thanh.
Tình yêu đã bị ẩn giấu vào tận đáy lòng, thừa dịp đêm khuya lại lặng lẽ đi ra.

Lục Uyển Đình cầm lòng không được mà nuốt nước miếng.
“Ân” Kỳ Thanh trầm mặc một hồi lâu mới trả liền.
Người yêu ở kế bên nói ngủ làm sao có thể liền ngủ được.
Cô muốn ôm lấy Lục Uyển Đình, cùng dính sát vào người…muốn nếm thử cái cảm giác hôn là như thế nào.


Có phải hay không làm cho người ta vui sướng mà quên lối về, trong mắt chỉ còn đối phương.

Chỉ nghĩ đến đem cơ thể hoà vào nhau, hợp thành một thể
“Có muốn nói chuyện một chút không?” Lục Uyển Đình xoay thân mình, mặt trìu mến nhìn Kỳ Thanh.
Đêm đến, làm cho người ta dễ dàng cởi bỏ lớp phòng vệ, dễ nói ra những điều giấu ở trong lòng.

Cô luôn chú ý đến Kỳ Thanh, biết Kỳ Thanh ngày nào đi xã giao, biết được hạng mục cô đang làm là gì nhưng lại không thể nào biết được…trong lòng Kỳ Thanh đang nghĩ cái gì.
Cô muốn biết, Kỳ Thanh thích kiểu người như thế nào…muốn biết trong lòng em ấy đã có người thích hay chưa…muốn biết trong lòng em ấy đối với việc ở bên cạnh cô có suy nghĩ gì.
Kỳ Thanh phát hiện ra động tác xoay người của Lục Uyển Đình, tay giấu trong chăn lập tức nắm lấy góc áo “Nói cái gì?”
Cô nỗ lực làm cho giọng nói mình bình thường, nhưng lúc này ban đêm an tĩnh…vẫn là tiếng được tiếng mất.
“Chị sẽ không phải nói chuyện hợp tác chứ?” Dùng tiếng cười che đi sự khác thường vừa rồi.
“Chuyện hợp tác, ngày mai lại nói.” Lục Uyển Đình ánh mắt nhu nhu mà nhìn chăm chú Kỳ Thanh, nhích gần lại Kỳ Thanh một chút “Tôi muốn cùng em tâm sự chuyện kết hôn.

Em có cảm thấy chúng ta đi Cục Dân Chính lãnh chứng.

Chuyện này có quá mức xúc động không?”
Xúc động? Đích thực xác thực quá xúc động.

Hai người bỏ qua bước hẹn hò, tỏ tình…một loạt khúc nhạc dạo.

Trực tiếp đi lãnh giấy kết hôn
Kỳ Thanh ừ một tiếng, quay sang nhìn Lục Uyển Đình “Chị có phải thấy hối hận không?”
Trong đêm, đôi mắt của Lục Uyển Đình lộng lẫy như là ánh sao trời, phiếm quang sáng ngời, Kỳ Thanh thích nhất là đôi mắt của cô.

Nhìn đôi mắt của cô mà không khỏi say mê.
“Chưa bao giờ hối hận.” Lục Uyển Đình từng câu từng chữ khẳng định hỏi lại Kỳ Thanh “Còn em, em có hối hận không? Vì công ty, cứ như vậy đem cả đời giao cho tôi?”
“Chị không phải cũng mang cả đời giao cho tôi sao?” Kỳ Thanh cũng xoay người, tay nâng lên gối đầu gối lên tay “Có bao nhiêu người có thể kết thân cả đời, chúng ta như vậy cũng khá tốt.”
Nếu Lục Uyển Đình có thể thích cô thì càng tốt hơn.
“Kết thân cả đời…” Lục Uyển Đình non nỉ lặp lại lời nói của Kỳ Thanh “Em không có người mình thích sao?”
Yết hầu phát khẩn, chờ mong đáp án từ Kỳ Thanh, lại sợ Kỳ Thanh nói ra đáp án mình không muốn.
Kỳ Thanh liếc mắt đưa tình nhìn Lục Uyển Đình, người cô thích đang trước mặt cô nè…còn hỏi cô có người thích hay không.
Suy tư vài giây, Kỳ Thanh lại nói ra một câu có nghĩa khác “Chúng ta đã kết hôn.”

Lục Uyển Đình nghe xong trầm ngâm không nói.
Kỳ Thanh là đang nhắc nhở cô.

Hai người đã kết hôn, đừng hỏi loại vấn đề khiến hôn nhân ngột ngạt này hay ý là người Kỳ Thanh thích chính là cô, người cùng Kỳ Thanh kết hôn?
Nhớ tới lời Kỳ Thanh đã nói với cô, Lục Uyển Đình nhắm mắt lại…xoay người nằm thẳng.

Đáp án chắc là vế trước.
“Tôi mệt rồi, ngủ ngon.”
Kỳ Thanh không thấy được phản ứng của Lục Uyển Đình như mong muốn, trong lòng cô lại mất mát, cô đã nói ái muội vậy rồi.

Lục Uyển Đình thế nhưng chỉ nói cây tôi mệt rồi, ngủ ngon.

Xem ra đúng như lời chị ấy nói…kết hôn là vì cha mẹ giục hôn nên mới cho cha mẹ một công đạo.
Nhưng như vậy thì sao, cô sớm hay muộn sẽ làm cho hôn nhân này chân thật hơn hết.
“Uyển Đình” Kỳ Thanh chủ động tiến công mà dịch tới bên người Lục Uyển Đình, duỗi tay ôm lấy em cô, ở bên tai cô mà nhẹ nhàng thở ra nói “Tôi có thể ôm chị ngủ sao?”
Ở trên pháp luật, hai người là quan hệ hợp pháp, đừng nói ôm…cởi hết đồ làm mấy cái chuyện khiến tinh thần suиɠ sướиɠ mà cơ thể mệt mỏi trong hưng phấn cũng là chuyện danh chính ngôn thuận.
Bụng nhỏ của Lục Uyển Đình căng lên, Kỳ Thành đột nhiên tới làm ngực cô tê tê dại dại, máu trong cơ thể sôi trào lên đại nào.

Lục Uyển Đình cắn môi nói “Tôi không có thói quen ôm ngủ.”
Lời vừa dứt, tay Kỳ Thanh cũng rời đi…mang theo sự ấm áp đi luôn.
Kỳ Thanh xoay người đưa lưng về phía Lục Uyển Đình nói “Ngủ ngon” Ngữ điệu bằng phẳng không nghe ra cảm xúc.
Bỗng nhiên, sau lưng lại có một hơi ấm dán lên…lại mềm mại.

Kỳ Thanh hô hấp cứng lại.

Lục Uyển Đình vậy mà từ sau lưng ôm lấy cô a.
Lục Uyển Đình ôn nhu đem Kỳ Thanh ôm vào trong ngực, môi đặt trên mấy ngọn tóc ngửi mùi hương phất qua.

Không thèm hỏi có thể hay không, ở bên tai nói “Tôi ôm em ngủ, ngủ ngon.”
Giống như lúc kết hôn, ôn nhu lại cường thế, không cho Kỳ Thanh có cơ hội cự tuyệt.

Phía sau lưng là Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh cho rằng cô sẽ hưng phấn tới mất ngủ nhưng lại không ngờ cơn buồn ngủ vây lấy cô.

Chưa bao giờ cô lại có cảm giác an toàn như bây giờ, Lục Uyển Đình ôm ấp làm cho lòng cô thoải mái không thôi.
Mí mắt nặng nề, không biết từ khi nào ngủ rồi.
Nghe Kỳ Thanh thở dần đều, Lục Uyển Đình mới động tay, điều chỉnh tư thế.
Hai người mặc áo ngủ chất liệu mỏng như nhau, Kỳ Thanh áo ngủ lơi lả, lộ ra một mảnh da thịt.
Lục Uyển Đình không nghĩ tới vừa động tay đã đụng tới da thịt…như bị giật điện vội vàng lấy tay ra.

Mấy giây sau, cái tiểu tâm tư nổi dậy, cẩn thận chạm.
Làn da bóng loáng như ngọc, làm cho tay yêu thích chạm không thôi.

Lý trí nói cho Lục Uyển Đình biết nên dừng lại nhưng tâm lại có một âm thanh khác nói…mày không phải muốn như vậy sao, thừa cơ Kỳ Thanh ngủ rồi, muốn làm gì thì làm đi a!
Lục Uyển Đình di chuyển ngón tay đi vào bên trong áo ngủ Kỳ Thanh, hướng xuống đến cái bụng nhỏ.
Tay chạm đến được viền qυầи ɭóŧ…lại luống cuống rút ra.
Mình đang làm cái gì vậy! Lục Uyển Đình thầm mắm trong lòng mình là cầm thú.

Đem tay thoát ra, cách một lớp áo ôm lấy Kỳ Thanh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lục Uyển Đình không biết được khi nào có thể ngủ được, trong đầu nàng suy nghĩ rất nhiều.
Có chuyện phát sinh lúc đi học đại học, có chuyện phát sinh trong hai ngày nay, còn có tương lai của cô và Kỳ Thanh.
Nhất kiến chung tình, yêu thầm toại nguyện.
Với tính cách của cô, cô đối với Kỳ Thanh thích giống như ngôi sao trong bầu trời đêm, chỉ có ở bóng đêm đen tối mới có thể thấy được mà ban ngày lại tàng không thấy bóng dáng tăm hơi.
Nhìn thấy mấy sợi tóc rối trên gối, lộ ra cái cổ trắng nõn.

Lục Uyển Đình khắc chế chính mình, nhẹ đặt một nụ hôn nhẹ như lông hồng lên cổ Kỳ Thanh.

Cuối cùng, cơ thể không chống nổi sự mệt mỏi cũng đi vào giấc ngủ.
Nửa mộng nửa tỉnh, Kỳ Thanh đột nhiên tỉnh lại, cô vừa mơ thấy Lục Uyển Đình hôn cô, tay phiêu du khắp nơi trên cơ thể cô mà phóng hoả, môi theo hoả mà một đường đi xuống dưới…mỗi nơi đi qua làm cho quân lính rã rời.
Mộng chỉ là mộng, Kỳ Thanh nghe tiếng hít thở trầm ổn phía sau, xác định Lục Uyển Đình đã ngủ say, căn bản sẽ không giống trong mộng làm chuyện vậy với mình.
Tay xoa mu bàn tay của Lục Uyển Đình, nhẹ nhàng vuốt.

Lục Uyển Đình ngón tay mảnh khảnh, thon dài, móng tay được cắt gọn sạch sẽ.

Kỳ Thanh dùng lòng bàn tay sờ sờ đầu ngón tay cô, da mặt nóng lên.
Cô chậm rãi xoay người đối mặt với Lục Uyển Đình.
Phía chân trời nổi lên những mảnh mây trắng, ánh sáng nhạt xuyên thấu qua bức màn, chiếu sáng vào phòng ngủ.
Nhìn Lục Uyển Đình điềm tĩnh ngủ, Kỳ Thanh giơ tay chạm lấy gương mặt Lục Uyển Đình, lòng bàn tay dán lên gò má, mắt từ từ nhắm hai mắt, từng chút từng chút một…cuối cùng hôn nhẹ lên môi Lục Uyển Đình.
Khó mà khống chế được…hôn trộm một cái.

Lục Uyển Đình không có tỉnh, Kỳ Thanh nhịn không được lại hôn một cái nữa.

Tim đập kịch liệt a.
Nhắm mắt lại không nhịn được mà nhếch miệng cười trộm, giống như ăn trộm được một viên kẹo.

Kỳ Thanh mỹ mãn chui vào trong lòng Lục Uyển Đình, rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ…đi mộng tiếp.
Lần đầu tiên, đồng hồ sinh học của Lục Uyển Đình bị hư…7h không có reo mà mà hẳn một tiếng rưỡi sau gần 9h reo.
Vừa mới tỉnh, phát hiện trong ngực còn có một người, nhớ tới là Kỳ Thanh tối hôm qua ngủ lại nhà cô.
Tối hôm qua, Kỳ Thanh đưa lưng về phía cô ngủ, làm sao bây giờ lại trong lòng ngực cô? Tay còn gắt gao ôm lấy eo cô.
“Kỳ Thanh?” Lục Uyển Đình nhẹ nhàng gọi tên cô, Kỳ Thanh không có phản ứng.
Đẩy mấy sợi tóc rơi loạn trên mặt Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình chăm chú mà nhìn gương mặt cô, da thịt trắng gò má hồng hồng, không trang điểm nhưng lại thanh tú mỹ lệ, làm cho người ta muốn âu yếm.
Nhưng hiện tại là ban ngày.
Lục Uyển Đình rút tay ra khỏi người Kỳ Thanh, rồi lấy tay Kỳ Thanh đang ôm cô ra.

Rón ra rón rén xuống giường.
Điện thoại vẫn luôn yên lặng, Lục Uyển Đình theo thói quen xuống giường cầm lấy điện thoại, vừa thấy thời gian đã 9 giờ.
Trên màn hình có rất nhiều tin tức, Lục Uyển Đình xem tin nhắn…đa số là trợ lý Tô và thư ký Phó gửi cho cô.

Trong một đống tin nhắn công việc, thì lại thấy tin từ dì Trương.

Con dâu của bà sáng nay 5h chuyển dạ sinh con cho nên muốn xin nghỉ mấy tháng.
Trách không được sáng nay không có ai gõ cửa.
Trả lời lại tin nhắn của dì Trương, Lục Uyển Đình buông điện thoại xuống, nhìn người ngủ ở trên giường lại nhớ tới việc tối qua lén lút làm chuyện mờ ám, chột dạ.

Cho nên trước khi Kỳ Thanh thức dậy cô đã bỏ người đẹp chạy lấy người rời khỏi phòng ngủ.
Cửa vừa đóng, người trên giường lập tức mở mắt.

Ánh mắt tỉnh táo hẳn là đã tỉnh lại từ sớm.
Kỳ Thanh nhìn đông nhìn tây rồi lại điên cuồng nằm lên vị trí của Lục Uyển Đình, ôm chặt lấy dư âm của người kia, khẽ thờ dài.
Cô là một đại mỹ nhân sống sờ sờ ngủ bên cạnh, Lục Uyển Đình một chút động tâm cũng không có sao?
Thời điểm Lục Uyển Đình đẩy mấy sợi tóc ra, cô đã rằng Lục Uyển Đình sẽ tiến tới mà hôn trộm cô một cái.

Không nghĩ đến là lấy tay ra rồi rời giường.
Một chút lưu luyến cũng không có.
Sờ sờ cánh môi mình…là cô không có chút hấp dẫn nào với Lục Uyển Đình hay Lục Uyển Đình là người chính trực, tâm trong lửa mà không loạn?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.