Phu Nhân Hào Môn Kẻ Thứ Ba Chết Đi!

Chương 57: Cô Quá Tinh Ranh


Đọc truyện Phu Nhân Hào Môn Kẻ Thứ Ba Chết Đi! – Chương 57: Cô Quá Tinh Ranh


Theo bản năng, Trần Tiểu Nghiên ngẩng đầu lên, cô nhìn về phía trước.
Dù là người đang lái xe hay là người ngồi cạnh ghế lái xe, cả hai người đều không có động tĩnh gì.
“Tớ và bọn họ thực sự không phải là bạn bè thân thiết.” Cô gõ ra một dòng chữ.
Lý Du Du không tin: “Người kia chủ động tới cứu cậu?”
“Đừng hiểu lầm, tớ thực sự không quen.

Hôm nay là lần đầu tiên tớ nhìn thấy người đang lái xe kia, tớ thậm chí còn không biết anh ta tên là gì.”
Khi nói những thông tin này ra, Lý Du Du ngước nhìn cô một cái, không biết nên biểu cảm gì.
Cuối cùng chiếc xe cũng rẽ vào một khu phố có rất nhiều quán bar và dừng lại trước một cửa hàng có vẻ không đông khách là mấy.
Đã hơn nửa đêm, quả thật cũng không thể xác định được nơi này là ở đâu.
Bên ngoài cửa hàng trông vắng vẻ, nhưng khi vừa bước vào, bên trong thậm chí còn vắng vẻ hơn.

Chỉ có một ca sĩ đang hát trên sân khấu, hát một cách rất yếu ớt.

Trên sàn nhảy, có ba cặp đang ôm nhau, lắc lư như sắp chìm vào giấc ngủ.
Nhưng hai anh chàng này có vẻ khá hài lòng: “Nơi này tốt, yên tĩnh.”
Sau khi mở thực đơn ra, anh ta gọi món, mở một chai bia và anh ta tự giới thiệu về mình.
“Tôi họ là Phạm, Phạm Chí Thành.

Sau ngày hôm nay, từ nay mọi người sẽ là bạn của nhau, khi gặp mặt đừng giả vờ như không quen biết nhau nha.” Anh ta cầm chai bia lên nhấp một ngụm, khá là nghiêm túc.
Lý Du Du mỉm cười lắc lắc đôi vai và nói: “Vậy xin hỏi, anh làm gì?”
“Làm gì?” Phạm Chí Thành suy nghĩ một chút, híp mắt cười vô cùng lưu manh: “Kẻ lang thang không nghề nghiệp.”
“Nói dối! Một kẻ lang thang không nghề nghiệp thì tại sao ông chủ Trần lại sợ anh như vậy?”
“Sợ tôi? Ông ta không phải sợ tôi, mà là sợ đại ca của tôi.”
Lý Du Du “Oa” một tiếng, sau đó thu lại tiếng ngay rồi nghiêm túc cười nói: “Vậy anh là con cái của nhà giàu có? Hay là con ông cháu cha?”
Phạm Chí Thành ho khan hai tiếng, anh ta lại uống thêm một ngụm bia lạnh rồi mới nói tiếp mấy chữ: “Cô thật là ấn tượng.”
Lý Du Du cười thành tiếng.
Cô ấy có vẻ hứng thú với Phạm Chí Thành.

Nhưng cũng có thể là do Nguyễn Chi Dập không chịu nói lời nào, bầu không khí quá căng thẳng, cho nên anh ta đang cố gắng làm cho bầu không khí trở nên sôi nổi hơn.
Trần Tiểu Nghiên mặc dù có rất nhiều thứ để hỏi nhưng cô không biết bắt đầu từ đâu, vì vậy cô chỉ có thể ngồi lắng nghe.
Cả hai nói về những việc họ thường làm.


Phạm Chí Thành nghiêm túc suy nghĩ một hồi, rồi sau đó chỉ nói duy nhất về việc chơi game.
Lý Du Du lập tức lấy điện thoại di động ra: “Làm một trận?”
“Tới tới tới! Ông đây mang cô lên top.”
“Dừng, anh cấp lớn hay là tôi cấp lớn? Không biết ai hơn ai…”
Hai người chúi mắt về điện thoại di động, rất nhanh trở nên thân thiết, và không quan tâm tới ai nữa.
Trần Tiểu Nghiên ngồi ở bên cạnh, càng ngày càng cảm thấy bứt rứt.
Ngồi một hồi, cô uống hai ngụm nước nhưng cũng không thấy ngon miệng, thấy Nguyễn Chi Dập đang châm thêm điếu thuốc, cô lặng lẽ đẩy gạt tàn thuốc ra giữa bàn.
“Cảm ơn.” Nguyễn Chi Dập phả ra một vòng khói, nói rất tự nhiên.
Không biết tại sao, Trần Tiểu Nghiên chỉ cảm thấy bầu không khí căng thẳng cuối cùng cũng trở nên thoải mái hơn.
“Vì vậy lần này, chắc hẳn không phải là một sự trùng hợp phải không?” Cô vuốt những sợi tóc quanh tai mình.
“Cô nói gì?”
“Anh đều nói đi nói lại nhiều lần, nếu như vẫn tin đây là trùng hợp, thì đó chính là tôi thật ngu ngốc…”
“Cô không ngốc.” Nguyễn Chi Dập đi về phía trước, nghiêng người cười: “Cô quá tinh ranh.”
Trần Tiểu Nghiên sững sờ, không biết tại sao mà lòng cô như hẫng đi một nhịp.
“Tôi không hiểu lắm…”

“Sợ bị người khác khống chế hay lo lắng về việc phải trả ơn, nên dứt khoát từ chối lòng tốt của bất kỳ ai.

Cô quả thực không phải là con mèo ở vệ đường, cô có quyền từ chối.”
Cô mím môi không nói gì.
Nguyễn Chi Dập đã nhìn ra rất thấu đáo, nhưng có lẽ thứ mà cô đang trốn tránh không phải là cảm giác mắc nợ, mà là một thứ khác.
“Anh…”
“Đừng cứ gọi anh như vậy, tôi cảm thấy kỳ lạ.

Cứ gọi tôi là Nguyễn Chi Dập.

Nếu như cô muốn, cô cũng có thể gọi là A Dập.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.