Đọc truyện Phu Nhân Hào Môn Kẻ Thứ Ba Chết Đi! – Chương 51: Quản Lý Quá Nhiều
Trần Tiểu Nghiên sững sờ tại đó.
Cô thấy khó chịu hơn như ăn phải một con ruồi.
Lê Thị Liên lại làm ra chuyện gì nữa đây?
Khuôn mặt mưu mô của bà ta khiến cô cảm thấy mắc ói.
Ngô Thiến Thiến ở một bên, nhếch môi và nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng đắc ý.
“Mẹ à, câu này của mẹ là có ý gì vậy? Sao con chẳng hiểu gì cả?”
Lê Thị Liên nắm lấy tay Ngô Thiến Thiến, hai mắt bà ta lóe sáng.
Bà ta vừa nghe câu này, khuôn mặt đã thay đổi trở lại.
“Ha! Cô hỏi mà không biết ngại à! Để tôi nói thật cho cô nghe.
Đêm hôm đó, cô đóng cửa cãi nhau với Gia Vĩ, tôi đều nghe thấy hết.
Gia Vĩ là con trai tôi, tính tình của nó ra sao tôi còn không biết sao? Cô nghi ngờ nó ra ngoài làm bậy, vậy là tát vào mặt bà già này rồi!”
“May là thằng con trai khờ khạo của tôi ngăn không cho tôi nhắc lại… Mấy hôm nay, tôi cũng tới công ty của no, cũng để tâm xem xét.
Thư ký Ngô hiểu biết lễ nghĩa, tính cách lại dễ gần.
Mỗi lần gặp tôi, không rót trà thì cũng rót nước, còn mua điểm tâm đắt giá cho tôi! Một đứa trẻ ngoan như vậy, sao có thể làm ra chuyện như thế chứ!”
Nói đến đoạn kích động, Lê Thị Liên tức điên rống họng lên nói càng lúc càng lớn.
Thu hút những người ngồi bên bàn kế bên nhìn sang bên đây mãi không thôi.
Bà ta cũng chẳng mảy may để ý, tiếp tục nói mãi không ngưng.
Có những người thấy ồn ào là xúm lại, họ nghe được một lúc biết đại khái là chuyện gì rồi thì muốn thêm dầu vào lửa mà cười nói: “Bà cũng đừng có quản chặt quá.
Chuyện của hai đứa nó thì nên để cho chúng nó tự giải quyết.
Theo tôi thấy thì chuyện này cũng chẳng có gì to tát cả đâu…”
Vừa nói còn trộm đưa mắt đánh giá từ đầu tới chân Ngô Thiến Thiến.
Ánh mắt thể hiện ý tứ hoài nghi xem thường đều lộ rõ mồn một ra bên ngoài.
Lê Thị Liên cũng không ngốc, bị chất vấn trước bàn dân thiên hạ, bà ta sao nuốt trôi cơn giận này nên quát lại một câu: “Ăn no rửng mỡ rồi hả, đây là chuyện nhà mấy người à!”
Mấy người cạnh đó cũng chẳng phải ngồi không, nói lại hai câu, hai người xém chút đã lao vào đánh nhau bôm bốp.
Trần Tiểu Nghiên không nói nên lời, cảm thấy mất mặt, cô cũng không định lên tiếng cãi lại.
Lê Thị Liên đột nhiên duỗi tay ôm ngực, khuôn mặt tái nhợt dần.
Cô hoảng hồn mà nhanh chóng chạy tới đỡ.
Một người hơn năm mươi ký dựa lên vai nặng như cả một ngọn núi.
Cô thở không ra hơi cũng té nhào ra đất.
Lê Thị Liên đè chặt lên chân và cánh tay cô làm cô giống như đã mất đi cảm giác.
Trần Tiểu Nghiên ngẩng đầu lên và nhìn thấy Ngô Thiến Thiến vẫn sừng sững đứng trên nhìn xuống.
Cô không kìm được mà quát: “Còn ngơ người ra đó làm gì! Mau lấy điện thoại gọi xe cứu thương đi!”
Chân tay luống cuống đưa người đến bệnh viện, đẩy vào phòng cấp cứu.
Hoàng Gia Vĩ cũng nhanh chóng đến.
Trần Tiểu Nghiên không kịp thông báo cho anh ta, mà muốn anh ta đến thì nên là Ngô Thiến Thiến gọi điện chứ.
Bóng hình ấy xuất hiện, cũng là lần đầu anh ta được chào đón.
“Chuyện gì thế?” Hoàng Gia Vĩ hỏi.
Ngô Thiến Thiến dùng vẻ mặt đau lòng, giọng nói nghe như sắp khóc đến nơi: “Tôi không rõ… dì nói muốn mời tôi đi ăn, trùng hợp là phó giám đốc Trần cũng ở đó… Mọi người nói vài câu với nhau thì bệnh cũ của dì đột nhiên lại tái phát.”
Chuyện thật sự là như thế, chỉ là lời nói khi đến miệng cô ta thì nghe thấy không ổn.
“Vậy giờ sao rồi?”
“Vừa rồi đã đưa dì vào phòng cấp cứu rồi, có lẽ không sao đâu…”
Hoàng Gia Vĩ gật đầu, anh ta đưa ánh mắt nhìn ánh đèn của phòng cấp cứu rồi chỉ buông một lời: “Anh biết rồi, anh về trước đây.”
Ngô Thiến Thiến “Ừm” một tiếng, xoay người người định rời đi, thì anh lại gọi cô ta lại, đi tới cũng không rõ anh định nói gì.
Trần Tiểu Nghiên loáng thoáng nghe thấy mấy từ như “bữa tiệc xã giao”, “giám đốc” gì đó.
Nói xong hai câu, Ngô Thiến Thiến đã hiểu rõ và nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, giao cho em.”
Rồi cô ta mới xách túi lên rời đi.
Cô ngồi trên ghế nghỉ, không thèm đưa mắt nhìn lên.
Mãi đến khi đôi giày da sáng quắc xuất hiện dưới mắt, mới chầm chậm ngước đầu lên nhìn về phía người đang mặc nguyên bộ đồ tây.
“Cô lại cãi nhau với mẹ nữa à?” Hoàng Gia Vĩ nhướng mày, ngữ điệu gượng gạo hơn khi nói chuyện với Ngô Thiến Thiến.
Ánh đèn hành lang không quá sáng, dưới ánh sáng, đôi mắt ấy lạnh lẽo đến đáng sợ.
Trần Tiểu Nghiên bèn ngoảnh đầu không đáp tiếng nào.
“Cô rốt cuộc muốn tôi phải làm sao hả!” Hoàng Gia Vĩ đột nhiên trầm giọng quát một câu, đấm một cú vào bức tường phía sau cô..