Đọc truyện Phu Nhân Hào Môn Kẻ Thứ Ba Chết Đi! – Chương 11: Sự Hiểu Biết Bao Dung
Vừa rồi không chú ý tới, đầu giường trong phòng, ở cạnh cửa, thậm chí dưới bức tranh của cô ấy treo trên tường, đều đã được gắn lên.
Những bức tranh đã bị ố vàng có một kết cấu đầy lộn xộn, một màu đỏ tươi.
Lê Thị Liên hôm nay đường xa chạy đến đây chính là muốn làm những việc này sao?
Nữa ngày đầy rắc rối này, bà ấy rốt cuộc đã dùng không ít thủ đoạn!
Trần Tiểu Nghiên cắn chặt môi dưới.
Từng bước từng bước đi tới, từng chút từng chút xé từng bức vật chướng mắt xuống, xé rách từng mảnh là quăng ra ngoài cửa sổ, thì mới ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Tâm trạng hoang vắng, trống rỗng rất khó chịu.
Cô từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến, có một ngày cuộc sống của chính bản thân lại biến thành bộ dạng như thế này!
Là trách Hoàng Gia Vĩ, trách một người mẹ chồng mê tín? Hay là trách chính mình? Cô cũng không biết.
Cũng có lẽ, người đáng trách nhất chính là Ngô Thiến Thiến.
Không biết cô ta đã dùng thủ đoạn gì mà làm cho Hoàng Gia Vĩ bị mê hoặc, làm cho anh ta biến thành một người rất xa lạ, xa lạ đến nỗi làm cho cô cảm giác là chưa từng quen biết qua, mới làm nên tất cả như ngày hôm nay.
Cô ôm trán, thờ dài yếu ớt.
Trước đây, cô đã nói với Lý Du Du: “Tớ biết tớ nên làm như thế nào”, nhưng yên tĩnh lại, Trần Tiểu Nghiên phát hiện, cô ấy thậm chí không biết làm gì, nên làm gì.
Trong gương, chỉ có một khuôn mặt gầy xanh xao, trắng đến nổi không có một sắc máu.
Người chưa già, trong mắt đầy sự kiệt sức kiệt quệ, không có một chút động lực của trước đây, đó cũng là một sự thương cảm.
Nhìn vào gương ngơ ngác cả ngày, Trần Tiểu Nghiên cuối đầu, thì phát hiện bên tay của mình xuất hiện một vết máu.
Trong lòng bàn tay, không biết rằng có phải vừa rồi bị đâm phải do mấy mảnh vỡ, có một vết hở dài, máu vẫn chảy ra và rất đau.
Thời gian lâu như vậy, mà cô lại không cảm nhận được.
Cô tự chế giễu cười, tự mình đứng lên cầm túi.
Khi đi tìm dụng cụ y tế, thì một tấm thẻ không cẩn thận bị lấy ra và rơi xuống bàn.
Trần Tiểu Nghiên cầm chiếc thẻ màu đen đó lên, lật chiếc thẻ trong tay nhìn.
Trên tấm thẻ không có tên công ty, không có chức vụ.
Cô ấy nhận ra những chữ ký rồng ký phượng, cũng nhận ra chữ “Nguyễn”.
“Tiểu Nghiên.”
Phía sau, đột nhiên có người kêu một tiếng.
Trần Tiểu Nghiên hoảng loạn, thuận tay đem danh thiếp nhét vào ngăn kéo.
Ngẩng đầu lên, bóng dáng của Hoàng Gia Vĩ phản chiếu trong gương.
Lê Thị Liên bên ngoài có lẽ đã dừng lại, đã còn không nghe tiếng động nữa.
Cô âm thầm che vết thương trong lòng bàn tay, không quay đầu lại.
“Xin lỗi, vừa rồi anh đã nặng lời, em không tức giận chứ?” Hoàng Gia Vĩ đi đến, một tay đặt lên vai của cô, an ủi.
“Mẹ không sao chứ?” Cô lắc lắc đầu, bình tĩnh hỏi.
“Không sao.”
Hoàng Gia Vĩ muốn nói nhưng lại thôi, nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Mẹ nói, em đã cãi nhau với mẹ vào buổi sáng … nói em là không muốn có con, nói mẹ nếu muốn thì tự mình sinh?”
“Là mẹ ép em.” Trần Tiểu Nghiên trả lời ngắn gọn.
Cô ấy cảm thấy kì lạ, đem việc này không cáo trạng với con trai, đó không phải là tác phong của Lê Thị Liên.
Hoàng Gia Vĩ hắng giọng, ánh mắt có vẻ trốn tránh: “Mẹ anh em cũng biết, cả một đời đều như vậy, không thay đổi được.
Bà ấy nuôi anh lớn không cũng không dễ dàng, em có thể…”
“Em phải bao dung và thấu hiểu.” Trần Tiều Nghiên tiếp lời nói, ánh mắt không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.
Anh nắm chặt tay, đưa tay lên miệng và hắng giọng hai tiếng: “Anh cũng biết rõ, những ngày ngày thực sự là anh không quan tâm đến em.
Không cách nào, công việc bận rộn….
nhưng mà có vất vả, cũng là vì cái gia đình này, vì em? Em có còn nhớ anh đã từng nói với em, không biết có bao nhiêu khó khăn, anh đều sẽ nỗ lực để em có cuộc sống tốt…”
Trần Tiểu Nghiên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bóng hình phản chiếu trong gương.
Áo sơ mi trắng, cà vạt bằng gấm rất ngay ngắn, trên khuôn mặt gầy có một cặp kính bằng vàng, nhìn thấy điềm đạm và thông minh.
Đối với người đàn ông ba mươi tuổi, thân thề thì kể ra cũng duy trì rất tốt.
Cô chợt nhớ đến lần đâu tiên gặp dáng vẻ của Hoàng Gia Vĩ.
Lúc đó anh ấy là một người sống nội tâm, nói chuyện rất ít và càng không biết lãng mạn.
Nhưng cô lại thích anh, thích đến nổi không màng tất cả.
Thời gian đã trôi qua, bây giờ anh ta đã thay đổi không còn là hình ảnh của cậu nhóc quê mùa, cũng đã trở thành niềm ghen tị của tất cả mọi người trong giới ưu tú thượng lưu, chủ tịch công ty.
Nhưng trái tim của anh ta, rốt cuộc từ khi nào đã thay đổi?
“Làm sao lại không nhớ ra?”
Trần Tiểu Nghiên cười, cuối cùng cũng quay người lại, nhìn thẳng vào anh ta.
“Em vẫn còn nhớ, anh đã từng với ba mẹ em bảo đảm qua, cả cuộc đời này sẽ không để cho em chịu một chút ấm ức nào.”.