Đọc truyện Phu Nhân, Đừng Dùng Diễn Xuất Để Lừa Ta! – Chương 28: Cảnh đầu tiên. Qua
Cũng chính vì tạo hình này mà Mục Trình đã lăn quay ra cười cô không biết bao nhiêu lần. Hắn chép chép miệng cười khì khì bảo: “Khụ, Vân Hi cô trả giá với tôi đi nào. Xem cô diễn vai đầu tiên là ăn mày thì sau này lấy vốn đâu mà huênh hoan với tôi.”
Vân Hi chỉ biết vuốt vuốt mi mắt âm thầm khinh bỉ. Cái tên cáo già này rảnh rỗi tới nỗi hạ uy phong của gà nhà mình mà cũng vui vẻ được cơ đấy.
Vân Hi nhẹ nhàng cười trìu mến hỏi Mục Trình.
“Đây chẳng phải do anh?”
“Chính là do tôi nên mới có thể hạ uy phong của cô a.”
“Ồ anh sợ tôi vậy sao?”
“Cái này gọi là chuẩn bị cho tương lai.”
“…”
Trương Phỉ Phỉ một bên cầm kịch bản nhìn vẻ mặt hạn hán lời của diễn viên nhà mình chỉ đành lắc đầu. Cô cũng không hiểu sao mà Mục quản lí lại thích châm chọc người khác như vậy nha. Cái tính này thật là không tốt đâu.
Ấy vậy mà vừa nghĩ xong chắc Vân Hi định ăn trả lại mà Vân Hi lại bỏ mặt Mục Trình một bên quay qua vỗ vai Trương Phỉ Phỉ làm cô giật nảy, kéo dài hơi thủ thỉ nhỏ vào tai Trương trợ lí:
“Hắn ta là tên miệng thối, không mở miệng ra khích người khác là ăn không ngon ngủ không yên.”
Cô bé trợ lí ngơ ngơ ngác ngác gật gù Mục Trình quát lên.
“Vân Hi cô đừng hủy hình tượng của tôi trước mặt một cô bé.”
Vân Hi cười xua xua tay bước vào khu chuẩn bị của diễn viên. Bên này Trương Phỉ Phỉ hé mắt nhìn mặt Mục Trình cảm thấy anh ta không tức giận mới thở phào.
Vân Hi muội muội à, nếu tên gia hoả này mà thật sự bị chọc tức thì người khổ nhất chính là Trương Phỉ Phỉ này đấy. Hắn ta mà ra tay với cấp dưới thì không chỉ đơn giản chỉ là địa ngục đâu.
Khụ, không nên nói xấu không nên nói xấu.
Mục Trình nhìn vẻ mặt cô trợ lí biến hóa như tắc kè hoa thì sầm mặt. Cô nghĩ tui không biết cô nghĩ gì sao nhân viên bé nhỏ kia? Ha hả, tôi đây cho cô trùm mền mà không ấm luôn.
Bất giác lưng Trương Phỉ Phỉ lành lạnh khiến cô xoa xoa hai bên tay.
“Sao lại lạnh thế này nhỉ?”
Bên này Vân Hi vừa làm quen được hai vị nam chính đại nhân của bộ phim đó là Minh Nhạn cùng Julie. Tuy cả hai đều là minh tinh có tiếng trong giới, nhưng Minh Nhạn lại là một ca sĩ trong nhóm 2T8 đang làm mưa làm gió hiện giờ.
Julie là một người ngoại quốc, anh ta là một người con chính thống của nước Anh nhưng lại sinh sống và làm diễn viên tại Hoa Việt. Cũng chính nhờ điều đó mà anh ta nổi bật hơn hẳn những người ở đây kể cả ngoại hình lẫn cách diễn xuất. Fan truyền hình ở đất nước này có một phần lớn là fan cứng của Julie.
Còn về Minh Nhạn thì bộ phim này chỉ là một trong những dự án nhỏ để quảng bá cho ca sĩ của Tinh Việt mà thôi. Cái tên đam mê âm nhạc này thì làm gì có hứng thứ với việc đóng phim chứ.
Đối với Vân Hi, cô cũng không định quá để ý tới việc hợp tác với một ca sĩ. Cơ mà cái con người này không thể tránh khỏi tầm mắt nha, cái đầu xanh xanh đỏ đỏ chối loà kia cứ lắc lư qua lại trước mặt thật sự rất chướng mắt. Nhìn vào mà không nhịn được suy nghĩ muốn cạo đi cái đầu đó không bằng.
Đến lúc vào vai lần đầu tiên Trương Phỉ Phỉ huých vai Vân Hi cho cô một nụ cười. Trương trợ lí biết đây là vai diễn đầu tiên của Vân Hi nên đơn thuần là cho cô một cười động viên không khỏi làm Vân Hi ấm lòng.
Vân Hi không biểu tình nhìn chân người đi qua đi lại trên đường phố. Mắt cô liếc nhìn về phía máy quay, nơi đó đạo diễn đang cầm kịch bản đếm ngược.
“3 2 1 action.” Giọng ông vang lên cũng là lúc đoàn người dần chuyển động. Vân Hi ngồi bên vệ đường cầm cái bát bể một nửa, ngồi đó la oai oái, cầu người qua đường cho chút tiền. Máy quay ngay lập tức lia tới đôi mắt đang không ngừng quan sát của cô. Bên kia Julie trong vai Joen bước đi chầm chậm.
Mục tiêu là một người áo đen vội vã đi sượt qua, Vân Hi nháy mắt đứng lên đuổi theo qua mấy con phố. Lúc sắp mất dấu làm cô hoang mang lại va phải Joen, cả hai cùng ngã xuống. Cú ngã không nhẹ làm Vân Hi nhíu may chưa nhìn kĩ người đụng mình là ai đã chửi toán lên.
“Ây dô, cái tên trời đánh nào đụng bà vậy hả.”
“Cut, qua.”
Hử? Qua rồi? Omg. Vân Hi tương đối bất ngờ không ngờ lại qua nhanh như thế. Không thể nói quá đơn giản bởi vì bây giờ cô mới phát hiện chất lượng diễn được yêu cầu tương đối không cao. Nói thẳng ra là bộ phim này dành cho địa vị của tên ca sĩ kia đấy.
Cô cảm thấy có chút khó thích ứng mà nhu nhu mày. Lúc trước là mình vẫn luôn làm tâm điểm của đoàn phim, đối với những đạo diễn xuất sắc từng tiếp xúc đều yêu cầu gay gắt. Bây giờ lại thục lùi về con số không đi làm nền cho người khác. Quả thật làm khó cho cô.
Không chờ Vân Hi suy nghĩ nhiều, Trương Phỉ Phỉ bên kia ngay lập tức chạy đến, một tay cầm khăn lại một tay cầm nước đối Vân Hi hỏi han.
“Thế nào? Tốt chứ?”
Vân Hi đi đến ghế hậu cần chậm rãi ngồi xuống nhận chai nước gật đầu.
“Không vấn đề gì, rất tốt.”
Trương Phỉ Phỉ nghe vậy tươi cười đầy mặt.
“Em thật có năng khiếu làm diễn viên mà.”
Nghe lời cảm thán của Trương Phỉ Phỉ Vân Hi cười trừ.
“Làm gì có chứ. Em cũng không tài giỏi như chị nghĩ đâu.”
“Chị lại thấy em giỏi nha.”
Đôi ba câu qua lại với Trương Phỉ Phỉ, Vân Hi có chút cảm giác tội lỗi. Có phải mình dụ dỗ thiếu nữ hay không nhỉ? Cô cũng không phải là đi diễn lầm đầu tiên nha, Phỉ Phỉ cư nhiên dùng ánh mắt sùng bái hâm mộ đó nhìn cô, chậc làm cô chột dạ phếch.