Đọc truyện Phu Nhân, Đừng Dùng Diễn Xuất Để Lừa Ta! – Chương 23: Mục Trình ức hiếp cô trợ lí nhỏ, quá mất mặt rồi
Cảm thấy tâm trí Vân Hi đang lơ lửng phương nào mặc cho thân già của mình thao thao bất tuyệt. Mục Trình cả giận uống hết ly trà đặt xuống bàn vang lên một tiếng leng keng hữu lực. Vân Hi hồn đang trên mây bị kéo về mặt đất. Mặt cô hơi hơi đỏ ngượng ngùng mà cười hề hề với hắn.
Mục Trình chân trái chéo lên chân phải nở nụ cười hiền hậu với Vân Hi.
“Xin hỏi Vân tiểu thư tôi nói tới đâu rồi?”
Vân Hi nuốc xuống một ngụm, sống lưng được dịp lạnh toát. Khụ, cái tên cáo già này uy áp cũng ghê gớm nhỉ.
Xấu hổ cười cười, Vân Hi rót trà dâng lên cho Mục Trình. Chờ hắn nhận lấy mới nói.
“Cái đó… Xin lỗi, tôi phân tâm. Không nghe rõ.”
Mục Trình thở dài. “Quen cô không bao lâu nhưng tôi nghĩ cô cũng không thường xuyên thất trách. Sau này đừng công tư lẫn lộn.”
Khóe miệng Vân Hi co rút, công tư lẫn lộn? Hắn cũng không có công tư lẫn lộn à. Khinh bỉ, khinh bỉ, khinh bỉ.
Trong lòng Vân Hi âm thầm mặc niệm. Có lẽ cô còn quá vương vấn với quá khứ rồi.
Lắc lắc đầu, Vân Hi à Vân Hi bây giờ mi là Vân Hi của một nơi hoàn toàn mới mẻ. Mi không phải ảnh hậu Vân Hi ở nơi đó nữa.
Biết Vân Hi không cố ý nghe không lọt tai lời của mình, nhưng thấy cô thất thần Mục Trình vẫn vô cùng khó chịu hừ hừ mũi. Dù sao thì từ khi thành danh đến giờ lời của hắn luôn là vàng là ngọc, nói ai cũng nghe. Vậy mà tới lượt cô thì hắn nói biết bao nhiêu là nói mà cô vẫn cứ ở phương nào.
Mục Trình không thể cho Vân Hi một gương mặt tốt được. Cau có nhìn chằm chằm cô vừa hoàn hồn. Hắn không khách khí trực tiếp ném tệp hồ sơ tới trên bàn.
Vân Hi khó hiểu nhìn hắn, cầm lên tệp giấy vàng trơn ngắn gọn bảy chữ “Kế hoạch debut loại hình mới” Vân Hi à một tiếng ngạc nhiên.
Tinh Việt là công ty giải trí số một số hai của Hoa Việt, lại mới mười năm đã lọt top 100 đầu tư và đào tạo diễn viên của thế giới, thế nên một khi muốn nâng đỡ ai thì sẽ sử dụng quy mô lớn ra sức tạo độ ảnh hưởng từ lúc đầu. Chuyện này không khó giải quyết nếu vào tay Mục Trình, nhưng hắn lại đưa cho cô thì hơi cần suy nghĩ.
Đột nhiên Vân Hi có một khuất mắc không hề nhỏ với lãnh đạo của Tinh Việt.
Vì sao lại chọn cô?
Nếu lấy việc Vân Hi biểu hiện trong lúc thử vai thì hoàn toàn không có căn cứ.
Hắn có thể đáp ứng tìm nơi ở cho Vân Hi vì sớm muộn cũng không tránh khỏi, làm sớm một chút cũng tốt. Hắn có thể để Mục Trình làm người đại diện của cô vì tiềm năng của cô tốt có thể bồi dưỡng.
Nhưng Vân Hi tuyệt đối không nghĩ đến cái công ty này lại dùng quy mô lớn để mình ra mắt công chúng. Không trách cô nổi lên nghi ngờ được, phía sau của việc quá nổi trội cũng không tốt lành gì. Phải biết ảnh hậu đại tỷ của Tinh Việt hiện giờ là Triệu Chân lúc mới ra mắt cũng không có kế hoạch debut nha. Nếu một con bé không có gia cảnh rõ ràng như mình lại giữa đường chen chân lên sân khấu sâm nghiêm của sự cạnh tranh thì lời tốt thì ít mà lời xấu thì nhiều. Căn cơ không vững nguy cơ càng cao.
Vân Hi nghĩ Mục Trình hẳn là biết tường tận. Vậy hắn đây là có ý gì?
Dấu chấm hỏi to đùng trong đầu Vân Hi đành phải hỏi Mục Trình mà thôi. Vân Hi không vội xem mà để lại trên bàn, thắc mắc hỏi Mục Trình.
“Công ty tại sao lại muốn làm lễ ra mắt cho tôi?”
Mục Trình uống trà một bên cũng chỉ nhún vai lắc đầu. Hắn cũng quả thật không hiểu nổi cái giới lãnh đạo này bị vấn đề gì về não nữa, chuyện này là Hoắc Định Ngôn tự thân phân phó cũng không phải là Hoắc Thiên Ân mà hắn có thể giải quyết. Tâm của Hoắc Định Ngôn có ai mà đoán được. Vì vậy đối với vấn đề của Vân Hi hắn cũng chỉ qua loa trả lời. “Biểu hiện tốt, muốn bồi dưỡng.”
Vân Hi nghi hoặc nhìn hắn, lại thấy trên mặt hắn là một mảng bình thản, hiển nhiên không có ý định giải thích rõ ràng vấn đề của mình. Vân Hi chỉ đành buông tha.
Ngoài cửa lúc này vang lên tiếng bước chân dồn dập càng ngày càng gần. Đến khi Vân Hi một lần nữa cầm lên hồ sơ kia mới có tiếng gõ cửa.
Mục Trình nhướng mày nói vọng ra. “Vào đi.”
Người ở ngoài cửa là một cô gái trẻ. Tầm hai mươi mấy tuổi, quần áo chỉnh tề vì chạy nhanh mà hơi xốc xết, gương mặt trang điểm nhè nhẹ phản phất nét dễ thương vốn có lại tăng thêm phần thành thục.
Cô ngại ngùng cúi thấp đầu bước vào trong.
“Chào Mục tiên sinh, cô Vân. Xin lỗi tôi tới trễ.”
Mục Trình hừ một tiếng. “Rất trễ thời gian, thiếu trách nhiệm.”
Có lẽ lúc nãy bị Vân Hi chọc tức lại không trút ra được nên Mục cáo già dựa vào lí do đi trễ mà khiển trách cô trợ lí mới, không cho cô ta một gương mặt tốt.
Cô trợ lí bị khiển trách cũng chỉ đứng chịu trận. Trong lòng âm thầm nhỏ nước mắt. Lúc nãy cô là gặp tai nạn giữa đường mới đến trễ đó.
Vân Hi phì cười, hành động giận cá chém thớt của Mục cáo già này đã không quang minh chính đại gì rồi. Thế mà còn là ức hiếp một cô gái nhỏ nhìn như chỉ mới vào nghề không bao lâu. Chậc chậc, mất hết mặt mũi.
Cô cũng không giống với Mục cáo già làm cao. Vân Hi đứng dậy đưa tay ra trước mặt cô trợ lí cười hiền. “Tôi là Vân Hi. Chắc chị là trợ lí mới tới nhỉ, rất với được hợp tác cùng chị.”
Cô trợ lí vôi vàng bắt tay với Vân Hi, trả lời cô. “Tôi là Trương Phỉ Phỉ, 25 tuổi. Rất vui được làm việc cho cô Vân.”
Vân Hi kéo tay Phỉ Phỉ ngồi xuống, đối với gương mặt cau có của Mục Trình làm như không thấy vui vẻ mở miệng. “Chị đừng gọi em là cô Vân nữa, em chỉ mới 20 tuổi thôi chị gọi là Vân Hi được rồi.”