Phu Nhân, Đừng Dùng Diễn Xuất Để Lừa Ta!

Chương 17: Hoắc Định Ngôn tôi tình nguyện đánh cược


Đọc truyện Phu Nhân, Đừng Dùng Diễn Xuất Để Lừa Ta! – Chương 17: Hoắc Định Ngôn tôi tình nguyện đánh cược

Tập đoàn kinh tế Tây Huy.

Mục Trình sau khi đưa Vân Hi về liền đến Tây Huy. Đại sảnh đông người qua lại nhưng đa số đều gật đầu chào hắn một cái rồi mới rời đi. Có thể thấy địa vị của tên cáo già này không thấp.

Theo lối vip của thang máy đi lên tầng trên cùng. Mục Trình nhẩm nhẩm đếm đếm thời gian làm việc. Thang máy đing một tiếng mở ra hắn mới dừng lại.

Tinh Huy có tổng cộng 75 tầng đều đông đúc nhân viên. Chỉ riêng tầng cuối cùng là yên tĩnh nhất, chỉ có duy nhất một phòng chủ tịch. Bình thường nếu tên ác bá kia (boss đại nhân ớ) không ở đây thì tầng này cũng coi như bỏ trống.

Mục Trình đưa tay đẩy cửa vào. Đập vào mắt hắn là bóng lưng cao lớn của một người đàn ông. Chẳng ai khác chính là Hoắc Định Ngôn. Nhìn thấy thì nhìn thấy, hắn uể oải cả người phịch một cái ngã ra sofa lớn trong phòng. Thân thuộc y như nhà của mình mà đập tay một cái lên thành ghế la oai oái.

“Ai nha thật mệt. Phục vụ nữ nhân thật là mệt. Ai ôi, cái lưng già của tôi đau đau đau lại còn bị hành hạ đi phục mệnh nâng đỡ nữ nhân của người khác. Số của mỗ Mục tôi thật khổ…”

Hoắc Định Ngôn nhếch môi phả ra một làn khói trắng từ từ xoay người lại. Tay anh dập điếu thuốc đã cháy rụi vào bệ cây cảnh thong thả đứng dựa người vào mặt kính. Mục Trình kinh ngạc thốt lên.

“Cái tên nhà cậu lại hút thuốc? Chẳng phải đã bỏ rồi à.”

Hoắc Định Ngôn không có ý định trả lời hắn. Anh đứng im lặng tựa vào bàn làm việc, khoé môi vẫn giữ nguyên mà nhếch lên, ánh mắt lạnh toát. Mục Trình nhìn người đàn ông đang cười kia mà nuốt ực một cái. sau lưng mồ hôi tươm ra nườm nượp.

Sếp à nếu người không vui có thể không cười mà, thật ra thì không ai bắt người cười như vậy đâu. Thật đáng sợ hu hu…


Mục Trình rất có cảm xúc cắn lưỡi một cái, đem cái miệng nhà hàng xóm của mình may lại thật chặt. Hắn thừa biết là vừa vào không khí đã không đúng lắm. Ừm hơi lạnh hơn bình thường. Nhưng mà nếu cái tên đại đại đại diêm vương kia mà cười kiểu như vậy thì chắc chắn là có người khổ nạn rồi.

Mà khoan hãy nói tới cái tên kia khổ nạn đi. Hiện tại người xui xẻo sẽ là hắn đó…

Trong tức khắc Mục Trình cứng đơ gương mặt bật dậy ngồi thẳng lưng. Một bộ dáng… E hèm, ta là đi bàn chính sự.

Hoắc Định Ngôn mặt không đổi sắc đi đến đối diện Mục Trình ngồi xuống. Nhìn từ bên ngoài có thể thấy mỗ Mục của chúng ta vừa nãy còn nghiêm túc thẳng lưng bây giờ lại co rúm lại lưng còng còn hơn ông già tám mươi dường như hận mình không thể thu nhỏ lại thành con kiến.

Trong lòng hắn đang kêu gào thảm thiết. Các ngươi mà biết cái gì chứ áp lực của tên đại ma vương kia vô cùng là khủng bố đó. Nhìn đi hắn nho nhã mỉm cười uống trà như thế lại toả ra sát khí ầm ầm. Nếu ta không giảm thiểu tối đa sự tồn tại thì sẽ có đầu rơi máu chảy đó.

Hoắc Định Ngôn thôi không hù doạ tiểu bạch kiể… À nhầm, cáo cụt đuôi kia nữa. Anh đặt tách trà xuống bàn vang lên một tiếng động tinh túy.

Hoắc Định Ngôn nhàn nhạ mở miệng. “Lão Mục tới đây có việc?”

Mục Trình vừa nghe giọng nói trầm thấp cất lên mới ngẩn đầu. Hắn xác định bản thân không có chọc phải con người đáng sợ kia mới phù phù một hơi thở ra.

“Cậu lại đang bực tức chuyện gì sao hả? Có việc gì lại khó xử như thế chứ.” Doạ trái tim nhỏ bé của bổn thiếu sắp rớt ra ngoài rồi.

Hoắc Định Ngôn hơi nhíu mày, lông mi dày chớp động. “Việc của tôi, tôi tự có chừng mực. Nói đi, đến có việc gì? “

Mục Trình bị người ta chán ghét cũng không thèm quan tâm nữa. Hắn có ý tốt thôi mà, cự tuyệt thì bớt phiền phức.

Lật lật vài sắp giấy trong hồ sơ mình đem theo hắn cười thích thú đưa cho Hoắc Định Ngôn.

“Người lọt qua mắt của Hoắc thiếu đây quả thật không ngoài mong đợi. Rất thú vị.”

Chờ Hoắc Định Ngôn xem một lúc Mục Trình mới nói tiếp.

“Vân Hi này mỗ Mục tôi rất hài lòng. Tuy nhiên tham vong cao như vậy thì chưa chắc cô ta sẽ thành công. Con người này vô cùng tâm cơ.”

Nói xong hắn cười ý vị thâm trường nhìn Hoắc Định Ngôn chờ anh đánh giá. Bất quá là chờ một lúc vẫn thấy người kia trầm mặt biểu tình bất định hắn nghi hoặc nhưng chưa đợi hắn suy nghĩ Hoắc Định Ngôn lại khẽ nhướn mi.


“Tốt. Cô ta cần gì cứ theo ý cô ta.”

Mục Trình sửng sốt thốt lên. “Cậu thật sự chú ý cô gái này? Không phải quá mạo hiểm hay sao, cô ta quả thật có tiềm năng nhưng tham vọng vô cùng lớn. Nếu chúng ta đi sai một bước là cá chết lưới rách đấy.”

Mục Trình nói một hơi dài sau đó lại phì phò cầm tách trà lên một cái liền uống cạn. Hoắc Định Ngôn quả thật suy nghĩ một chút. Khi Mục Trình ngẩn đầu lên chỉ thấy Hoắc Định Ngôn hai chân bắt chéo tay nắm lại để trên đùi, mặt mày như tượng hoàn hảo vẽ lên một nét cười tiêu chuẩn của thương nhân. Hắn ngẩn ra.

Bộ dáng Hoắc Định Ngôn chỉ trong một phút đã hoàn toàn thay đổi từ người đàn ông âm lãnh sang một thương nhân nghiêm túc thương nghị khiến Mục Trình hơi đình trệ đầu óc.

Hoắc Định Ngôn nhếch môi cười, hơi nóng phả ra ra từng chữ.

“Tôi tin tưởng vào con mắt của bản thân, hẳn anh cũng biết điều đó. Hoắc Định Ngôn tôi tình nguyện đặt cược ván này.”

Mục Trình khẽ nuốt nước bọt. “Thật sự sao?”

Thấy Mục Trình làm bộ dạng một tiểu tức phụ e lệ hỏi. Hoắc Định Ngôn thoải mái đặt tay lên thành ghế gật đầu. Anh nhún vai

Nghĩ một chút mới thờ ơ bổ sung thêm. “Cùng lắm chỉ là một làng giải trí Hoa Việt, đối với tôi không thành vấn đề.”

Mục Trình cam đoan nếu có ai hỏi bây giờ hắn muốn làm gì thì hắn sẽ ngay lập tức cầm micro mà hô to. Đánh tên trước mặt, đánh hắn, phế hắn, diệt hắn.

Đối với cái tên nắm trong tay mạng lưới kinh tế thế giới như ngươi thì giới giải trí này có hay không cũng được nhưng đối với bọn ta thì là thảm sát, chính là thảm sát đó.

Mục Trình không ngăn được khoé miệng mình co rút. Gương mặt hắn méo mó khóc không ra nước mắt.


Thần sắc khổ sở của hắn đổi lại một câu vô cùng có tâm của Hoắc đại boss đây.

“Yên tâm tôi chưa từng cược thua.”

Chưa từng không có nghĩa là sẽ không có trong tương lai nha.

Nhưng mà thôi vậy Hoắc Định Ngôn đã nói vậy Mục Trình cũng không dây dưa gì thêm. Hắn gật đầu thu lại sắp hồ sơ rồi mới nói nghiêm chỉnh với Hoắc Định Ngôn.

“Yên tâm, Mục Trình tôi sẽ làm hết sức có thể.”

Hoắc Định Ngôn nhíu mày giơ ngón trỏ ra lắc trái lắc phải chậc chậc hai cái.

“Cái tôi muốn không phải hết sức có thể mà là không ngừng vượt giới hạn. Mục Trình anh nên biết núi này cao còn núi kia cao hơn, anh không phải là nhất.”

Mục Trình thần sắc cứng lại mới cười khổ đáp. “Được được được, tôi cũng không tin là tôi sẽ thất bại. Chúng ta cứ quyết định vậy đi.”

“Tốt.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.