Phu Lang Ngốc Của Ta

Chương 7: Vô đề


Đọc truyện Phu Lang Ngốc Của Ta – Chương 7: Vô đề

Giọng điệu Long Tinh kiên định để Mặc Thư Kỳ từ bỏ khuyên bảo. Mặc Thư Kỳ nói ra huyệt vị cuối cùng, Long Tinh đem châm bạc đâm vào, liền bắt đầu đưa nội lực vào cho Lâm Thanh. Kỳ thật nội lực của Long Tinh không yếu, nhưng bởi vì mới vừa ghim kim cho Lâm Thanh tiêu hao quá nhiều tinh thần, hiện tại nội lực có chút theo không kịp.

Mặc Thư Kỳ rõ ràng cảm thấy hơi thở của Long Tinh có chút suy yếu. Quả nhiên, sau đó không lâu thân hình Long Tinh liền không ổn, lảo đảo, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. Mặc Thư Kỳ sau khi nghe vội vàng vận nội lực đem xe đẩy chuyển qua mặt khác của bình phong, một tay tiếp được Long Tinh ngã xuống, một tay khác thầm vận nội lực, đem chưởng lực về phía bên trong thùng thuốc của Lâm Thanh. demcodon-

Lâm Thanh chịu đựng đến khi Mặc Thư Kỳ chưởng lực ra, phun ra ngoài một miệng máu đen, sau đó đầu rủ xuống bên thành thùng thuốc. Mặc Thư Kỳ cầm tay Long Tinh thả đến trên giường truyền một chút nội lực cho hắn, trong lúc Long Tinh hôn mê cảm giác được có từng tia từng tia nước ấm di chuyển khắp nơi bên trong thân thể mình, rất thoải mái, dần dần thể lực chậm rãi khôi phục, sau đó không lâu hắn liền mở mắt ra.

“Đa tạ Ngọc tiểu thư giúp đỡ.” Long Tinh tỉnh lại suy yếu nhìn Mặc Thư Kỳ nói cám ơn.

“Không có gì, đây chuyện là tại hạ phải làm. Tại hạ rất khâm phục loai phẩm chất như Long công tử quên mình vì người. So với Long công tử, Ngọc mỗ thật là có chút xấu hổ.” Mặc Thư Kỳ nhàn nhạt an ủi Long Tinh, ngay cả cô cũng không nghĩ tới Long Tinh vì Lâm Thanh có thể làm được đến bước này, xem ra suy nghĩ của mình đã đúng.


“Không dám, Ngọc tiểu thư nói đùa, nếu không có Ngọc tiểu thư giúp đỡ, ta hiện tại hôn mê bất tỉnh từ lâu làm sao có sức nói chuyện như vậy.” Long Tinh có chút hổ thẹn nói: “Đúng rồi, Lâm công tử thế nào rồi.”

“Đã không không sao. Sáng sớm ngày mai sẽ tỉnh lại. Điều này cũng nhờ có Long công tử.” Mặc Thư Kỳ trả lời: “Chỉ là tại hạ vừa nãy cuống quít đi vào, có thể…”

“Không sao, không cần lo lắng, con mắt Ngọc tiểu thư vốn là không nhìn thấy, ta nghĩ Lâm công tử sẽ không chú ý.” Long Tinh nghe được giọng điệu của Mặc Thư Kỳ có chút áy náy Long Tinh cuống quít động viên, dù sao nàng là vì cứu mình mới mạo phạm đến Lâm Thanh.

“Ừm, có điều sau khi Lâm công tử tỉnh lại vẫn là nói với y một tiếng đi, bị người hiểu lầm lại không tốt. Dù sao…” Giọng của Mặc Thư Kỳ nhỏ nhẹ nói.


“Không cần, ta nghĩ Lâm công tử sẽ không chú ý, vẫn là không nên quấy rầy hắn. Huống hồ bản thân Lâm công tử còn có hôn ước, nếu như… ” Long Tinh nhanh chóng cắt ngang lời nói của Mặc Thư Kỳ, sau khi ý thức được mình đang nói cái gì Long Tinh vội vã ngậm miệng lại, lo lắng nhìn Mặc Thư Kỳ.

Mặc Thư Kỳ giống như là không nhận ra được tầm mắt của hắn: “Đã như vậy, tại hạ cũng không miễn cưỡng, trị liệu đã kết thúc, cũng nên mời người ngoài cửa đi vào. Làm phiền Long công tử đem tại hạ đẩy đi ra bên ngoài, rồi giúp Lâm công tử thu dọn đi.” Giọng nói của Mặc Thư Kỳ rất dịu dàng làm cho người ta nghe thấy thoải mái.

“Được rồi, Ngọc tiểu thư.” Long Tinh bắt đầu ngồi dậy đem Mặc Thư Kỳ đẩy ra phía ngoài bình phong, rót ly trà đưa tới trên tay của nàng: “Ngọc tiểu thư trước tiên mời uống ly trà, nghỉ ngơi một chút, ta đi thu dọn.”

Sau khi Mặc Thư Kỳ nhận ly trà khe khẽ gật đầu.


Một lúc sau, Long Tinh thu dọn xong mở cửa gọi mọi người vào. Mặc Thư Kỳ yên tĩnh ngồi ở trước bàn nhàn nhã uống trà. Sau khi đi vào, bốn người của đại gia tộc quay về phía Mặc Thư Kỳ gật gật đầu sau đó đều nhanh chóng đến bên giường Lâm Thanh. Lúc này Mặc Thư Kỳ đặt ly trà xuống để Hồng đẩy mình rời khỏi phòng. Mấy người trong phòng đi ra đưa thẳng tầm mắt đến trên người Mặc Thư Kỳ, Long Tinh ngoài ai cũng không có chú ý đến, mà Long Tinh đi ra với tư tâm của mình cũng không có nhắc nhở mọi người.

* * *
Sau khi trở lại phòng, Mặc Thư Kỳ để Hồng chuẩn bị nước cho mình, bởi vừa mới chạm qua Long Tinh, Mặc Thư Kỳ lúc này cảm thấy cả người đều không thoải mái, cô nhất thiết muốn đi loại bỏ mùi hương trên người không thuộc về mình này. Từ sau khi rời khỏi Lâm Lam, Mặc Thư Kỳ liền đặc biệt bài xích tiếp xúc với người khác. Nếu không là con mắt của cô không tiện, phải cần Hồng chăm sóc cuộc sống sinh hoạt thường ngày của cô, có thể ngay cả Hồng cũng không được gần thân thể của cô; cho nên trong những lúc không cần thiết Hồng cũng phải giữ một khoảng cách với cô, chỉ lo tình hình lần trước diễn ra lần thứ hai.

Dựa theo lời giải thích ở hiện đại, Mặc Thư Kỳ bị một loại bệnh tật rất nghiêm trọng ở trong lòng nhất định phải tiếp nhận trị liệu, nhưng bây giờ là ở cổ đại không có điều kiện, coi như có, Mặc Thư Kỳ cũng không thể đi tiếp nhận trị liệu, cho nên bệnh của Mặc Thư Kỳ chỉ có thể để nó tự xuống như vậy.

Sau khi Hồng đem nước chuẩn bị xong hầu hạ Mặc Thư Kỳ tiến vào bồn tắm liền đi ra ngoài làm chuyện mà Mặc Thư Kỳ giao cho nàng. Lúc này trong gian phòng chỉ có một mình Mặc Thư Kỳ, ngoại trừ tiếng máng xối ở trong thùng nước tắm cũng chỉ có tiếng hít thở nhợt nhạt của Mặc Thư Kỳ. Nước ấm áp làm cho Mặc Thư Kỳ cảm thấy vô cùng thoải mái, tắm rửa một hồi cơn buồn ngủ kéo tới, có lẽ là mệt nhọc một thời gian dài làm cho Mặc Thư Kỳ cảm giác có một chút uể oải, cô liền chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trong lúc Mặc Thư Kỳ ngủ cũng không phát hiện có người đã chậm rãi tiến gần về phía cô.

Long Tinh vốn là muốn nói cám ơn vì Mặc Thư Kỳ vừa mới giúp hắn một chuyện, nhưng mà hắn cứ gõ gõ cửa phòng Mặc Thư Kỳ mà không thấy trả lời, đợi một lúc vốn định cứ vậy rời đi, nhưng bỗng nhiên giống như nghĩ tới điều gì hắn nhìn chung quanh bốn phía, khi phát hiện không có ai liền lặng lẽ đẩy cửa phòng ra. Sau khi Long Tinh đi vào gian phòng nhìn chung quanh một lần, cảnh tượng trước mắt làm cho cả người hắn đều ngây người, chỉ thấy một nữ tử tóc trắng như tuyết trầm tĩnh dựa bên trên thành bồn tắm ngủ say, mặt mũi nàng vô cùng tinh xảo, mày liễu cong cong vừa đúng, mắt phượng dài nhỏ lúc này đóng chặt, lông mi thật dài bao trùm ở mí mắt, trên mặt của nàng lưu lại hình phản chiếu nhàn nhạt, mũi khéo léo long lanh run lên một cái, một cái miệng anh đào căng mọng nhỏ nhắn giống như cánh hoa vô cùng xinh đẹp, làn da của nàng rất trắng, trắng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu nhợt nhạt dưới bề mặt da.


Giữa lúc Long Tinh nhìn Mặc Thư Kỳ đờ ra thì Mặc Thư Kỳ tỉnh lại, cô cảm giác được một tầm mắt rơi vào trên người cô, làm cho cô rất bất an. Nhìn thấy Mặc Thư Kỳ trong thùng nước tắm mở hai mắt ra, Long Tinh sợ đến mức không biết làm sao, gò má đỏ hồng chỉ có thể ngơ ngác đứng thẳng.

“Ai?” Sau khi Mặc Thư Kỳ cảm giác được có người đến còn ở trong gian phòng vô cùng ảo não: mình làm sao có thể bất cẩn như vậy, người đến trên người cũng không có sát khí, nếu như đây thật sự là thích khách vậy mình chết một vạn lần cũng không đủ, nghe trong không khí có mùi thơm thoang thoảng. Mặc Thư Kỳ biết người kia là Long Tinh, cho dù như thế, Mặc Thư Kỳ vẫn rất buồn bực, liền nâng nước trong thùng tắm lên bắn về phía cửa, sau đó nhanh chóng phi thân cầm lấy y phục ở một bên quấn lên trên người. Long Tinh bị Mặc Thư Kỳ đánh nước vào trong mắt, đâm đau nhói làm cho hắn không thể không nhắm hai mắt lại, chờ lúc hắn mở mắt ra lần thứ hai Mặc Thư Kỳ đã khoác một cái xiêm y đứng đối lưng với mình ở nơi đó. Chỉ thấy Mặc Thư Kỳ quay người lại cầm lấy ly trà trên bàn đánh về phía hắn.

Long Tinh nhanh chóng né ly trà sau đó lên tiếng: “Ngọc tiểu thư !!!”

Nghe được giọng nói của Long Tinh thì động tác của Mặc Thư Kỳ hơi ngưng lại, nhưng phát hiện hắn giống như mang theo nghi hoặc mở miệng nói: “Long công tử?” demcodon-

Nghĩ đến mình vừa mới nhìn chằm chằm không chớp mắt người ta Long Tinh liền lúng túng một hồi, muốn tìm một cái lỗ để chui vào: “Vâng, Ngọc tiểu thư, ta là Long Tinh, có chuyện tìm tiểu thư.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.