Phu Lang Ngốc Của Ta

Chương 47: Nam hài


Đọc truyện Phu Lang Ngốc Của Ta – Chương 47: Nam hài

Rạng sáng ngày hôm sau, Mặc Thư Kỳ là bị một tiếng kêu rên thê thảm thức tỉnh, Lâm Lam bên cạnh bởi vì bôn ba thời gian dài vẫn còn đang chìm đắm trong giấc mơ ngọt ngào. Cô không quấy rầy Lâm Lam cho nên cẩn thận từng li từng tí một đứng dậy, thu xếp xong tự mình đi ra ngoài phòng. Ngoài phòng trên đất trống một tiểu hài nhi ôm mẫu thân của mình, khóc rất là thê thảm, sắc mặt của mẫu thân nó đã biến thành màu đen không còn hơi thở, rõ ràng dáng vẻ là đã chết đi rất lâu, nhìn một màn này trong lòng Mặc Thư Kỳ dâng lên một tia đau buồn nhàn nhạt. Nhưng là cô vẫn đứng ở cửa, không có một chút ý nào muốn đi lên trước. Tiểu nam hài kia nhìn thấy Mặc Thư Kỳ, giống như là nắm lấy cọng cỏ cứu mạng, trong mắt hiện ra một tia hy vọng, nó vội vàng nhìn về phía Mặc Thư Kỳ, ngoài miệng không ngừng kêu: “Giúp ta một chút… cứu… cứu mẫu thân của…. van cầu ngài…. cứu… cứu bà….” Hắn vừa kêu vừa khóc, có thể là khóc quá lâu, giọng nói đều có chút khàn.

Mặc Thư Kỳ thản nhiên nhìn bà không nói gì, nam hài buông mẫu thân trong lòng xuống, khó khăn bò đến dưới chân Mặc Thư Kỳ, vươn tay tay kéo lấy vạt áo của Mặc Thư Kỳ. Trên vải vóc thượng đẳng lưu trắng nõn lại dấu vết đen thui: “Tiểu thư… van cầu ngài…. cứu… cứu mẫu thân của ta… chỉ cần ngài có thể cứu bà… ta cái gì cũng có thể làm… cầu xin ngài…?”

Một lúc lâu, Mặc Thư Kỳ đều không nói gì, ngay lúc nam hài sắp nản lòng thoái chí thì bờ môi Mặc Thư Kỳ khẽ mở, tàn nhẫn nói: “Bà đã chết rồi.”

Nam hài nghe xong đầu tiên là thân thể run lên, giọng điệu của hắn run rẩy, không thể tin tưởng kêu: “Sẽ không…. ngài gạt ta… mẫu thân bà sẽ không rời khỏi ta… ngài gạt ta…” Nam hài khóc cuồng loạn, hắn vừa khóc vừa lôi kéo vạt áo của Mặc Thư Kỳ.

“Ngươi đã biết không phải ư? Hà tất gì lại lừa mình dối người như thế?” Mặc Thư Kỳ lạnh nhạt nói, giọng điệu không có một tia chập trùng.


Mặc Thư Kỳ không chút lưu tình đánh vỡ một tia ảo tưởng cuối cùng của nam hài, thế nhưng nghe xong lời cô nói lại không có gào khóc. Trong nháy mắt yên tĩnh lại, nó cúi đầu yên lặng nằm trên mặt đất, thật lâu không nói.

“Muốn theo ta không?” Tên nam hài nhi này làm cho Mặc Thư Kỳ nhớ tới Thanh lúc trước. Lúc cô gặp được Thanh, nàng cũng là bất lực ôm mẫu thân của mình ở bên kia gào khóc, ánh mắt trống rỗng, không có một tia hơi thở của con người.

Nam hài không có để ý đến cô, chỉ là chìm đắm trong thế giới của mình không muốn tỉnh lại.

“Ngươi muốn chết ở đây như mẫu thân ngươi sao?” Mặc Thư Kỳ lên tiếng lần nữa. Nhưng làm cô thất vọng chính là nam hài vẫn không có lên tiếng, ngay khi Mặc Thư Kỳ xoay người muốn rời đi thì nam hài giữ vạt áo của cô lại.

Mặc Thư Kỳ liếc mắt nhìn nó, chờ nó trả lời.

“Được, ta theo ngài.” Nói xong câu đó nó buông vạt áo của Mặc Thư Kỳ ra.

Lúc này nam hài lại vất vả bò lại bên cạnh mẫu thân mình, nó dùng ống tay áo của mình đã không nhìn ra màu sắc lau vết bẩn đầy trên mặt mẫu thân mình một cái. Nhưng là bởi vì ống tay áo ngược lại quá bẩn, mặt không có lau khô ráo nhưng càng lau càng đen thêm. Hắn đau khổ nhìn hai mắt nhắm nghiền của mẫu thân, dòng nước mắt không dừng lại nhỏ xuống trên mặt tái nhợt của bà. Trong lúc này, một cái khăn tay trắng nõn đưa tới trước mắt của nó, tay cầm khăn tay lại đẹp đẽ như vậy, các đốt ngón tay rõ ràng. demcodon-ddlqd Xuôi theo khăn tay nhìn qua là khuôn mặt của Mặc Thư Kỳ mang theo một cái mặt nạ, nam hài nhận khăn tay tay không cẩn thận đụng tới tay Mặc Thư Kỳ. Nó cảm giác được cái tay kia là lạnh lẽo như vậy, nhưng là cảm giác lạnh lẽo này lại trong nháy mắt truyền khắp toàn thân của nó. Tróng lúc đó cảm giác mất mát mạnh mẽ đánh vào trong lòng nó một hồi, thân thể nam hài chấn động, nhanh chóng dùng khăn tay lau chùi khuôn mặt của mẫu thân mình, chờ sau khi nó cho rằng đã sạch sẽ thì đưa khăn tay thu được cất vào trong ngực của mình, Mặc Thư Kỳ nhìn nó cử động không nói.

Nó vất vả đứng lên, bước đi nghiêng ngã tới một ngôi nhà đã không có một bóng người. Lúc đi ra trong lòng ôm một cái chiếu cũ nát, sau khi đem chiếu trải trên mặt đất, mất công sức kéo thi thể mẫu thân nó chuyển lên phía trên, mệt đến đầu nó đầy mồ hôi, nhưng nó lại không có ngừng lại một chút nào.


Đi về phía sau lại lôi kéo một góc chiếu, khó khăn kéo đi về một phía nào đó. Lúc này thân thể gầy yếu của nó đã không chịu nổi phải ra lực nhiều như vậy, chiếu kéo mãi không có động, ngược lại là nó ngã một cái đồng chổng vó trên đất. Đại khái là đầu tuôn đầy máu tươi, có lẽ là máu tươi chặn lại tầm mắt của nó, cho nên nam hài đưa tay lau một cái ở trên đầu mình, lại cúi xuống kéo cái chiếu kia đi, vô số lần ngã chổng vó, vô số lần bò lên, nam hài không có một chút nào nhụt chí, chỉ là toàn tâm toàn ý làm chuyện cho mình bị thương. Mặc Thư Kỳ vẫn đi ở phía sau nó không có một chút ý nào muốn trợ giúp nó, kỳ thật không phải cô không muốn giúp, mà là cô không thể giúp. Ánh mắt cứng cỏi của tiểu nam hài kia nói cho cô biết, nó không cần, đây là chuyện cuối cùng nó có thể làm cho mẫu thân đã nuôi sống nó, nó không muốn người ngoài nhúng tay.

Bởi vì nó quá mức chuyên tâm, cho nên không phát hiện từ trong ánh mắt vừa mới bắt đầu bình tĩnh không lay động cho đến trong mắt tràn đầy tán thưởng nhàn nhạt của Mặc Thư Kỳ.

Cứ như vậy, từ sáng sớm đến buổi trưa, tiểu nam hài kia vẫn đang làm chuyện bình thường, không có ngừng lại trong nháy mắt. Mặc Thư Kỳ cũng là không nói một câu đi theo phía sau nó, cũng may là nơi nam hài muốn đến cách nơi ban đầu rời đi không xa, rất nhanh đã đến nơi nó muốn đến. Trên một vùng đất trống trải có một cái nấm mồ nhỏ rất dễ thấy, ngôi mộ này không có bia mộ, hơn nữa giống như đã rất lâu, phía trên mọc dài không ít cỏ nhỏ, chung quanh nấm mồ cũng có một chút đóa hoa màu tím nho nhỏ không biết tên.

Nam hài đem thi thể mẫu thân mình thả tới nấm mồ nhỏ bên cạnh, chậm rãi di chuyển qua nấm mồ bên cạnh. Bắt đầu dùng tay đào phần đất trên đất, không có mượn bất kỳ công cụ gì, cho nên đôi tay của nó đầy rẫy vết thương, chờ đến lúc đào xong hai bàn tay của nam hài đã máu thịt be bét. Một cái hố đất nhỏ không sâu, đưa thi thể mẫu thân tới gần, thu dọn gọn áo của bà, dùng chiếu úp xuống, lấp đất. Sau khi làm xong những việc này, quay về đầu ngôi mộ giản dị này mới dập đầu lạy ba cái, sau đó ngã về đằng sau.

Mặc Thư Kỳ vẫn đứng ở phía sau nam hài thuận lợi bắt được nó, cô nhẹ giọng nỉ non: “Được rồi, ngủ đi, chờ lúc tỉnh lại ngươi sẽ tiến vào một cuộc sống hoàn toàn mới.” Đứng ở giữa hai phần mộ Mặc Thư Kỳ cúi đầu một cái, cô ôm lấy nam hài rời khỏi ngôi mộ.


Sau khi xoay người, một cơn gió vung lên, đóa hoa màu tím không biết tên nhẹ nhàng chập chờn ở trong gió.

Trong lúc Mặc Thư Kỳ muốn cất bước đi thì một tia bảo kiếm cắt ra truyền tiếng tới không khí. Mặc Thư Kỳ ôm nam hài nhanh chóng né tránh, thuận tiện để trống một cánh tay, bắn ra một thuốc bột màu trắng về phía người tới.

Người đến sau khi dính vào thuốc bột, thân thể lóe ra một cái, một tay che mũi miệng của mình, lấy một viên thuốc nhét vào trong miệng mình, lại tiếp tục nâng kiếm đâm tới. Mặc Thư Kỳ bình tĩnh duỗi ra hai ngón tay kẹp lấy kiếm người đâm đến: “Các hạ là ai?”

“Hừ!” Người đến mỉa mai một tiếng, lạnh như băng nói: “Thả tiểu hài nhi trong tay ngươi xuống, bằng không đừng trách tại hạ không khách khí.”

Khi nàng muốn rút kiếm của mình về thì tay Mặc Thư Kỳ hơi dùng sức bẻ gãy thanh kiếm, cô nhón gót chân, thân hình tránh về phía sau. Sau khi có chút khoảng cách với người kia, mở miệng: “Ngươi là ai, có quan hệ gì với nó?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.