Phu Lang Ngốc Của Ta

Chương 29: Đau lòng


Đọc truyện Phu Lang Ngốc Của Ta – Chương 29: Đau lòng

Sau khi xem xong những chữ của Mặc Lan, Mặc Thư Kỳ cảm thán một hồi, cô đi tới một bên sân khấu, chậm rãi cầm lấy mặt trên hộp gấm. Sau khi mở ra lấy ra từ bên trong một phần tư tấm bản đồ kho báu, cất giữ cẩn thận sau đó đi ra nhà đá, vừa mới đi ra ngoài cửa đá lập tức hạ xuống, trong địa đạo đung đưa kịch liệt, không ngừng có tảng đá rơi xuống, rõ ràng chính là sắp sụp xuống.

Ngoài cửa Mặc Vong Trần nhanh chóng nghênh đón bên cạnh Mặc Thư Kỳ, Mặc Thư Kỳ không nói hai lời lôi kéo hắn chạy đi ra ngoài. Vừa rời khỏi địa đạo không lâu, lối vào địa đạo liền bị đóng lại. Hai người nhìn tình hình như thế không còn gì để nói.

“Như thế nào, Tiểu cô cô, tìm được không?” Mặc Vong Trần vội vàng đến gần hỏi.

Mặc Thư Kỳ lắc đầu lại gật đầu một cái.

Mặc Vong Trần có chút không rõ vì sao nhìn nàng.

“Ngươi xem.” Mặc Thư Kỳ dừng một chút mở nắm tay ra, một mảnh bản đồ đang nằm ở trong lòng bàn tay của nàng. demcodon-

Mặc Vong Trần từ trên tay nàng cầm đi qua xoay chuyển nhìn một chút: “Bản đồ?”

“Ừm.” Mặc Thư Kỳ gật đầu: “Bản đồ giống như vậy còn có ba mảnh, tìm thêm những mảnh này mới có thể gom thành một tấm bản đồ kho báu hoàn chỉnh. Ta xem qua, ngay cả một mảnh bản đồ nhỏ này căn bản là không nhìn ra địa điểm thật sự.”


Mặc Vong Trần chau mày: “Tại sao lại như vậy?”

Mặc Thư Kỳ không hề trả lời hắn, chỉ là lấy ra hai cây trâm ngọc kia từ trong lồng ngực, vẻ mặt nhìn khó lường. Hai cây trâm ngọc được ánh trăng chiếu xuống phản xạ ra vầng sáng đẹp đẽ, lập tức, Mặc Thư Kỳ nhìn có chút ngây dại.

Một bên Mặc Vong Trần nhìn hai cây trâm ngọc trong tay nàng, bất giác có chút quen mắt, nhưng là nhất thời lại không nhớ ra được mình đã từng thấy ở nơi nào: “Tiểu cô cô biết những mảnh bản đồ còn lại ở nơi nào không?”

“Không biết.” Mặc Thư Kỳ lắc đầu: “Có điều, đã có manh mối.” Trong mắt Mặc Thư Kỳ loé ra một tia sáng tình thế bắt buộc: “Ta cảm giác mình rơi vào một điều bí ẩn tròn, bị người kia từng bước từng bước nắm mũi dẫn đi. Nói vậy đem mảnh vụn còn lại đến Tề Hậu liền có thể biết. Đi thôi, sắc trời đã trễ, chúng ta đi về trước đi. Ngày mai còn có một trận đấu lớn chờ ta đi đánh đây.” Nói xong cô rời khỏi Mặc gia trang trước, Mặc Vong Trần cùng đi sau lưng cô.

* * *

Sau khi trở lại Tố Ngọc các, hai người từng người trở lại phòng của mình. Mặc Thư Kỳ một người đứng trước cửa sổ, ánh trăng chiếu vào trên người cô làm cho khí chất của cô có vẻ càng càng quạnh quẽ.

“Chanh.” Mặc Thư Kỳ gọi Chanh ẩn nấp trong bóng tối ra. Chanh vụt xuất hiện, quỳ một gối xuống trước mặt Mặc Thư Kỳ: “Đi tìm Hồng đến đây.” Mặc Thư Kỳ dặn dò nói.

“Dạ, Các chủ.” Chanh nhận lệnh, lắc mình rời đi.

Một lúc sau, Chanh trở về, ở sau lưng nàng còn có Hồng mà Mặc Thư Kỳ muốn tìm, chờ hai người đi tới bên cạnh Mặc Thư Kỳ, Chanh gật đầu như Mặc Thư Kỳ, lại nhanh chóng ẩn giấu.

Sau khi Chanh ẩn thân Hồng quỳ gối bên chân Mặc Thư Kỳ chờ nàng dặn dò. Mặc Thư Kỳ không nói gì, chỉ là như có điều suy nghĩ nhìn nàng. Ngay lúc Hồng bị nhìn mồ hôi lạnh ứa ra thì Mặc Thư Kỳ mở miệng: “Hồng, ngẩng đầu lên đây.”

Hồng nghe lời làm theo, chỉ là khi đối mặt với ánh mắt Mặc Thư Kỳ có một chút né tránh. Mặc Thư Kỳ nhìn một cái không chớp nháy mắt hào khí dung mạo của nàng ta, dung mạo như vậy ở giang hồ cũng có thể nhận không ít nam tử xinh đẹp vì đó khuynh đảo đây. Trên mặt của nàng ta lúc này mang theo chút hoang mang, buông xuống nắm tay bên cạnh, như là đang cực lực khắc chế cái gì. Ánh mắt Mặc Thư Kỳ có chút phức tạp: “Hồng, ngươi cảm thấy ta là hạng người gì?”

Nghe được vấn đề của Mặc Thư Kỳ Hồng bỗng nhiên ngẩng đầu, đang nhìn bỗng nhiên thấy Mặc Thư Kỳ đem tầm mắt dừng lại ở trên người mình sau đó lại rất nhanh đem đầu cúi thấp xuống: “Thuộc hạ… thuộc hạ…”

“Thôi, ngươi đứng lên đi.” Mặc Thư Kỳ thở dài nói.


“Dạ.” Hồng chầm chậm ngồi dậy, cúi đầu đứng ở trước mặt Mặc Thư Kỳ.

“Chanh, ngươi đi ra ngoài trước đi, không có ta dặn dò không cho phép vào đây.” Chanh đưa mắt nhìn như không tức giận rời đi.

“Ai…” Mặc Thư Kỳ thở dài một hơi, di chuyển qua phía sau Hồng, cô chậm rãi giơ tay lên ôm vai Hồng. Hồng và Mặc Thư Kỳ thân cao tương đương, cho nên Mặc Thư Kỳ có thể rất tiện vòng lấy ôm nàng. Sau khi cô ôm lấy Hồng thì thân thể Hồng có chút run rẩy, trán của nàng càng ngày càng đổ ra một ít mồ hôi lạnh. Mặc Thư Kỳ giơ tay nhẹ nhàng lau mồ hôi cho nàng, đầu chậm rãi tới gần nàng, ở bên tai nàng thân mật mở miệng: “Hồng, ngươi thích ta sao?”

Nghe vậy, Hồng đột nhiên quay đầu khiếp sợ nhìn Mặc Thư Kỳ, vừa quay đầu môi nàng vừa vặn dán lên môi Mặc Thư Kỳ, hai người đều ngẩn ra. Phản ứng lại trước chính là Mặc Thư Kỳ, nhưng mà cô cũng không nhúc nhích, chỉ là nhẹ nhàng khép lông mi của mình lại, lông mi thật dài quét qua gò má Hồng. Hồng cảm thấy ngứa, thế nhưng nàng rất lưu luyến cảm giác này, môi của Mặc Thư Kỳ mềm mại làm cho tâm của nàng dập dờn một hồi. Sau khi phản ứng lại Hồng nhanh chóng lui lại một bước về phía sau, gấp gáp vội vàng quỳ xuống đất. Cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt của Mặc Thư Kỳ nữa.

“Ta nhớ tới buổi tối ngày hôm ấy ngươi rất lớn mật, như thế nào, hiện tại chính ta đưa tới cửa sao ngươi cũng không dám? Vì đưa tới cửa là giá rẻ, cho nên Hồng ngươi xem thường có phải không?” Mặc Thư Kỳ trêu đùa nói.

Hồng hoảng sợ một hồi. Quả nhiên, buổi tối ngày hôm ấy nàng cũng không có say rượu, mình làm những chuyện như vậy nàng đều biết: “Thuộc hạ… tự biết có lỗi… mạo phạm… mạo phạm Các chủ… kính xin Các chủ giết thuộc hạ đi.” Giọng nói của Hồng hơi khô sáp cũng có chút run rẩy, sau khi nói xong nàng gắt gao nhắm hai mắt lại, chờ Mặc Thư Kỳ ra tay.

“Ngươi yêu ta sao?” Mặc Thư Kỳ không để ý đến nàng, chỉ là tự mình cho là giỏi nói.

Sau một lúc chần chờ, Hồng kiên định mở miệng: “Yêu.” Dù sao cũng phải chết, không bằng trước khi chết cho nàng thấy tâm ý của mình, như vậy mình có chết cũng không hối tiếc: “Thuộc hạ tự biết đã xem thường Các chủ, kính xin Các chủ ban cho cái chết.”

“Ôi Ôi. Ngươi không cần phải lo lắng, ta chỉ là hỏi một chút, sẽ không bắt ngươi phải làm như thế nào.” Mặc Thư Kỳ cười đùa một hồi.


Sau khi yên lặng một hồi Mặc Thư Kỳ thăm thẳm mở miệng: “A, Hồng, ngươi có biết ta yêu Lam nhi bao nhiêu không?”

Hồng nhớ tới chuyện hai người trước đây nói, Mặc Thư Kỳ đã nói mình yêu Lâm Lam, trong lòng nàng một cơn chua xót: “Các chủ là dùng tính mạng yêu Lâm công tử.”

“Đúng vậy, ngươi nói không sai, nếu như có thể ta rất hy vọng có thể cùng hắn tiếp tục đi, nhưng là vận mệnh cũng không cho phép ta hai ở bên nhau.” Mặc Thư Kỳ chậm rãi tự thuật nói: “Hồng, chúng ta đến làm một cái ước định đi.”

Hồng không rõ vì sao nhìn Mặc Thư Kỳ.

“Ta cho phép ngươi tồn tại yêu ta, đồng thời ta cũng tiếp nhận nó.” Mặc Thư Kỳ thản nhiên nói.

Hồng khiếp sợ nhìn nàng. Mặc Thư Kỳ đối đầu tầm mắt với Hồng sau đó dịu dàng mỉm cười, cười đến mức vô cùng xán lạn, ở chung với nàng lâu như vậy Hồng liếc mắt là đã nhìn ra được nàng cười đây là xuất phát từ nội tâm, không phải kiểu mỉm cười dưới mặt mạ kia giống như với những người khác. demcodon- Thế nhưng trong kiểu cười của nàng bây giờ lại chứa đựng nỗi buồn nhàn nhạt: “Tại sao? Tại sao ngài sẽ cho phép nó tồn tại, lẽ nào ngài không cảm thấy buồn nôn sao?”

“Bởi vì ta cần loại tình yêu này của ngươi, nó rất chân thành, có thể giúp ta đạt đến mục đích của ta.” Mặc Thư Kỳ nhàn nhạt giải thích.

“Mục đích gì?” Hồng khô khốc mở miệng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.