Đọc truyện Phù Lam – Chương 14
Khóe mắt Lam Diễm giật giật, thu lại tất cả biểu cảm, hung dữ nói: “Không được biểu diễn xiếc ở nhà bếp!”
Chuôi dao xoay vòng hai lần liên tiếp, sau đó được Doãn Tiểu Đao nắm chặt lại: “Không phải xiếc.”
“Vậy cô đang làm gì?” Không gian nhà bếp nhỏ, dao thái rau mà bay đến,
hắn sẽ không có chỗ trốn. “Chơi nguy hiểm như vậy, đập vào người tôi thì làm thế nào?”
“Sẽ không làm anh bị thương.” Về việc này, Doãn Tiểu Đao rất tự tin.
“Đao kiếm không có mắt.”
“Cái này rất đơn giản, sẽ không hỏng được.” Nói xong, cô lại ném dao thái rau lên.
“Đao thị vệ.” Hắn oán hận nói lớn tiếng hơn: “Tôi lấy thân phận ông chủ
nghiêm khắc nhắc nhở cô, không được chơi xiếc ở nhà bếp!” Cô một ngày
không làm hắn tức giận không thoải mái đúng hay không?
Doãn Tiểu Đao bừng tỉnh hiểu ra, “Hóa ra anh không biết cái này.” Cô đặt lại dao thái rau lên giá để dao.
Lam Diễm dùng lực mạnh thái vào thớt, “Cô thấy ai nấu ăn còn phải học
cái này chưa? Tôi chỉ thái rau, không làm xiếc ảo thuật.” Thực sự tức
chết hắn.
“Đao công của anh rất tốt.” Ít nhất thái rau rất lơi hại.
“Đó là đương nhiên.” Hắn hừ mũi một hơi, “Đao thị vệ, cha mẹ cô mỗi ngày đều để cô đánh đánh giết giết sao?”
“Không phải đánh đánh giết giết.” Doãn Tiểu Đao nghiêm túc sửa lại: “Là tập võ.”
“…” Hắn chẳng muốn cãi lại cô, chỉ thuật lại nói, “Cha mẹ cô truyền
dạy võ công, thân là trưởng bối, đúng là thất trách nghiêm trọng.”
Cô lắc đầu, “Dạy tôi là sư phụ.”
Hắn nhăn mày, “Cha mẹ cô đã mất?”
“Cha mẹ tôi đều khỏe mạnh.” Doãn Tiểu Đao cầm một miếng dưa hấu lên tiếp tục gặm, “Quy tắc của võ quán, cha không dạy con.”
Lam Diễm nhìn tướng ăn của cô, rất muốn ném cô ra ngoài, “Tại sao?”
“Bởi vì không nỡ.” Có lúc ngay cả sư phụ Vô Huyết Duyên cũng không đành lòng dạy, huống chi là cha mẹ.
“Nếu không nỡ, thì để cô làm một cô gái bình thường là tốt rồi, sao nhất định phải làm cho cô giống nửa nam nửa nữ.”
“Kế thừa phụ nghiệp.”
“Các người không hiểu thời thế sao?” Lam Diễm hoài nghi Hoành quán rốt
cuộc là địa phương phong kiến gì, “Hiện tại không nhiều người học võ
thuật nữa rồi. Cho dù võ công tốt, cũng không đánh lại được một viên
đạn.”
“Nguyện vọng tổ tiên.” Đời đời kiếp kiếp đều làm như vậy, Doãn Tiểu Đao không thắc mắc ý nghĩa tồn tại của Hoàng quán hiện nay.
Lam Diễm quay đầu trừng cô một chút, “Cô nói một câu dài một chút sẽ
không lên hơi được đúng không?” Cô nói chuyện đều chỉ có vài chữ vài
chữ, cảm giác như một thằng bé con trả lời vấn đề.
Cô lắc đầu, “Không phải.”
“…”Quên đi, hắn tự nói với mình, đừng tính toán chênh lệch số chữ nói chuyện giữa hai bọn họ.
Lam Diễm để hải sâm đã thái xong vào đĩa, sau đó rửa hành tây. Ngoài
tiếng vòi nước, trong bếp chỉ còn lại âm thanh cô ăn dưa hấu.
Hắn nhìn đĩa trái cây, để hành trong tay xuống, đi qua cầm lấy miếng dưa hấu lên ăn.
Doãn Tiểu Đao thấy lạ, “Anh không khổ não sao?”
“Khổ não thì khổ não đi.” Lam Diễm phụn hạt dưa ra, “Đao thị vệ, cô mấy tuổi bắt đầu học võ vậy?”
Cô lại giải quyết xong miếng dưa trong tay. “Bốn tuổi.”
“Vậy còn có một ít tuổi thơ a.” Hắn đã hiểu một chút vì sao cô lại ngốc
như quả dưa vậy. Con gái mới bốn tuổi, cha mẹ cô lại có thể tàn nhẫn
quyết định vậy, “Luyện võ rất khổ cực đi.”
“Đúng vậy.”
“Tại sao không than phiền với cha mẹ cô.”
Doãn Tiểu Đao bình thường nói, “Muốn luyện võ, không sợ khổ.”
“Cô thiếu ngốc sao.” Lam Diễm hung cô một chút, “Bé gái nên mặc váy hoa, đánh đàn dương cầm, chơi đu quay.”
“Không thích.” Váy rất vướng víu, quần rộng vẫn thoải mái hơn.
“Ngu xuẩn.” Lam Diễm cảm thấy, tính cách của cô hẳn là trời sinh. Có thể tưởng tượng, cô bình thường cũng không có bao nhiêu thú vui. Chắc là ăn uống rồi. Nghĩ đến đây, hắn bất đắc dĩ nói, “Tối nay ăn nhiều cơm vào,
nấu cho cô hải sâm sốt hành tây.”
Doãn Tiểu Đao gật đầu, “Được.” Cô thích ăn món hắn nấu.
Lam Diễm rửa sạch tất cả nguyên liệu, cắt gọn.
Lúc đang muốn cho vào nồi, đột nhiên rùng mình một cái.
Hắn lầm bầm, “Tập trung nấu cơm đã quên còn có chuyện nghiện thuốc này.”
“Đao thị vệ.” Lam Diểm để đồ ăn sang một bên. “Tôi vào phòng hút hai cái. Cô chịu khó chờ, đói bụng ăn tạm dưa hấu trước.
“Khóa kỹ cửa sổ.” Từ sau khi xuất hiện tập kích ngoài cửa sổ, mỗi lần hắn một mình, Doãn Tiểu Đao đều nhắc nhở câu này.
Lam Diễm liếc nhìn cô một cái, đi vào phòng, khóa cửa.
Doãn Tiểu Đao đoán hắn không ra ngoài nhanh, liền đến ghế sa lông ngồi tĩnh tọa.
Cô nhớ lại câu hỏi của Lam Diễm.
Bốn tuổi cô bắt đầu tập võ, có rất ít suy nghĩ làm những thứ khác. Khi
đó cha Doãn và mẹ Doãn muốn sinh một đứa con trai để kế thừa gia nghiệp, thế nhưng chậm chạp không có tin gì.
Tập võ rất giạn khổ, cha Doãn sợ chính mình mềm lòng, liền giao con gái cho sư phụ của võ quán khác.
Doãn Tiểu Đao không nhớ thời kỳ tuổi thơ của mình qua như thế nào. Chỉ
nhớ rõ, những đứa trẻ khác đang chơi đùa, cô muốn luyện võ. Những đứa
trẻ khác đang đi học, cô muốn luyện võ.
Cô vừa sinh ra, đã mang trên lưng gánh nặng Hoành quán.
Nghe sư phụ nói, khi còn bé cô đáng yêu lanh lợi. Một bên kéo chân, một
bên gào khóc, đáng thương làm sư phụ không trị được. Sau đó dần dần lớn
lên, cô không đáng yêu nữa. Cũng không nói chuyện nhiều, chỉ dốc sức
luyện tập.
Sau khi sinh em trai cô Doãn Tiểu Nhuệ, cha Doãn thở phào nhẹ nhõm.
Đáng tiếc, thân thể Doãn Tiểu Nhuệ không tốt lắm, hay đau ốm. Em trai ba tuổi rưỡi bắt đầu luyện võ, luyện được mấy ngày bắt đầu sốt cao, gián
đoạn đến hơn một tháng.
Bởi vậy gánh nặng của Doãn Tiểu Đao không giảm bớt.
Có điều tập võ đối với cô đã trở thành một thói quen.
Trước đây lúc ở Hoành quán, mỗi ngày đều muốn luyện võ. Sau khi đi ra ngoài, lại chưa từng luyện.
Cô không khỏi thấy ngứa ngáy trong lòng.
Mấy ngày trước sau khi cô chuyển giường tới phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ này liền trống không.
Sau khi cô tĩnh tọa xong, lấy những đồ đạc trong phòng ra ngoài.
Dọn ra xong không gian phòng khoảng tám đến chín mét vuông.
Khoảng trống còn hạn chế, chỉ có thể để cô di chuyển vài bước.
Lần này Lam Diễm không hút tròng phòng lâu. Lúc hắn đi ra nhìn thấy
ngoài cửa phòng ngủ phụ là tủ quần áovà bàn học, cả người sững sờ. Sau
khi đi tới, hắn thấy Doãn Tiểu Đao hành vân lưu thủy(mây bay nước chảy)
trong phòng.
Chiêu thức của cô đơn giản mà khéo léo. Lực phát bên hông, thân như cột buồm chân như thuyền, co duỗi như roi, tư thế như sóng.
Trước đây khi Lam Diễm xem đánh võ trong tuồng kịch, rất thích nhìn
những cô gái xinh đẹp chơi đùa hoa thương( một loại vũ khí cổ, giống
giáo nhưng ngắn hơn). Đương nhiên, quan trọng phải là cô gái xinh đẹp.
Khuôn mặt đẹp, khoa chân múa tay hắn cũng yêu thích.
Dáng dấp Doãn Tiểu Đao, không phải kiểu con gái mỹ lệ kia. Dung mạo của
cô rất anh khí, tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, nổi bật giữa hai lông mày có
nét mạnh mẽ. Hơn nữa, động tác vững vàng phóng khoáng, hây hẩy sinh
phong.
Đột nhiên Lam Diễm có cảm giác, đã không thể lấy xấu đẹp bình thường để hình dung Doãn Tiểu Đao.
Khuôn mặt cô tựa hồ nên phải như vậy, không kiều mị, không thô lỗ, đạm bạc giống như một cây trúc.
Sau khi tâm tư này chợt lóe lên, hắn ý thức được, có thể bản thân hút
thuốc mạnh còn chưa tan hết, vì vậy sinh ra một loại ảo giác.
Quả nhiên không nên ra ngoài quá sớm.
—–
Hợp tác giữa nhà xưởng và quản lý Quách tan vỡ.
Lý Dũng Hoa nhớ lại ngày đó quản lý Quách nói về chuyện đại sự cả đời
của Lam Diễm, trong lúc nhất thời suy đoán mấy khả năng. Có điều, suy
đoán thế nào cũng vậy, đều không thể thay đổi kết quả.
Lý Dũng Hoa chỉ hi vọng sau này không còn việc tư ảnh hưởng đến công trạng của công xưởng như vậy.
Lại qua một tuần lễ, là hội nghi thường kỳ của nhà xưởng và tập đoàn.
Trước đây đều là họp hội nghị video, lần này, tập đoàn yêu cầu giám đốc
nhà máy và công nhân viên đại diện đến báo cáo trực tiếp ở Thương thành.
Lý Dũng Hoa và Lam Diễm nói về chuyện này.
Lam Diễm kiểm tra dự báo thời tiết, than thở, “Chủ nhật tới thời tiết không tốt.”
Lý Dũng Hoa nhớ lại nói, “Báo là có mưa dông.”
“Tôi sẽ không đi.” Dù sao đến đó cũng vô dụng, chuyện công việc Lam Diễm căn bản không hiểu rõ. “Lý xưởng trưởng, anh đi là được.”
Lý Dũng Hoa cũng không ngoài ý muốn với đáp án này, hắn sớm đoán được Lam Diễm lười biếng, “Vậy tôi đi trước báo cáo một chút.”
Chờ sau khi Lý Dũng Hoa đi khỏi, Lam Diễm mở màn hình máy tính, xem lướt qua tên các bộ phim Nhật.
Lam Diễm liên tục nhấn trang kế tiếp.
Qua mấy trang, hắn phàn nàn, “Phim tình cảm bây giờ càng ngày càng không kịch tính, lời thoại cũng không nhiều. Quá giả tạo, coi như hẹn nhau
pháo cũng phải nói mấy câu khách sao trước chứ.”
Hắn vốn muốn mở một phòng Internet nhỏ ở tầng một, kiếm tiền lời từ tiền làm việc của công nhân. Nhưng bộ phim ra gần đây nhất chất lượng không
cao. Đặc biệt là ngôi sao nữ nào đó vừa mới trở thành diễn viên chuyên
nghiệp, báo trước bộ phim sẽ tương đối rung động, lẫn lộn đầy đủ hai
tháng. Hôm trước sau khi xuất hiện bộ phim gốc, Lam Diễm cảm thấy như bị đổ chậu nước lạnh, vừa vào không tới mười năm phút đã xem xong rồi.
Vì để tránh cho các công nhân nghi ngờ thưởng thức của xưởng trưởng hắn, hắn bỏ đi ý nghĩ mở quán Internet.
Ngày tháng trôi qua Lam Diễm càng thấy tẻ nhạt, tiền còn lại càng ngày
càng ít. Sắp đến giờ tan làm, hắn nói chuyện phiếm với Doãn Tiểu Đao,
“Đao thị vệ, chúng ta đi bộ trên đường, xem có thể thể làm xiếc kiêm bán thân kiếm ít tiền đi.”
“Được.”
“Không ngờ cô nghe lời.” Hắn nghe cô nhạt nhẽo trả lời, tâm tình lại hào hứng, “Đao thị vệ, có phải cô tuổi chó không?”
“Không phải.”
Lam Diễm cười, “Hóa ra cô sinh non rất nhiều năm.”
—–
Doãn Tiểu Đao lái chiếc xe cũ, đi vòng quanh Vượng thành.
Lam Diễm cũng không biết đường, đúng là mù chỉ huy. Một lúc sang trái,
một lúc sang phải, cuối cùng cũng không biết vòng đến đâu. Lúc đến con
đường có trường nghệ thuật nào đó, hắn thấy một con đường từ đầu tới
cuối đều có hát rong, nhất thời nổi lên hứng thú, “Dừng xe dừng xe.”
Doãn Tiểu Đao dừng xe ở cuối đường.
Hai người xuống xe, đi dọc theo con đường.
Đi không bao xa, chỉ thấy phía trước có một nhóm người lớn quây thành một vòng, còn truyền đến tiếng ghi ta đàn hát.
Sau khi Lam Diễm đến gần nghe, có chút buồn bực: “Đao thị vệ, cô cảm thấy hắn hát thế nào?”
Doãn Tiểu Đao không hề có tế bào âm nhạc, nghe không hiểu thế nào, thành thật trả lời: “Không biết.”
Lam Diễm dựa vào ưu thế chiều cao, nhìn phía trong đám người.
Người hát Giáp là một thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú. Giai điệu ca khúc hát lên vương vít xung quanh, vô cùng có tài năng. Đám người rất sôi
nổi, còn có rất nhiều nữ sinh vây quanh kêu la.
Lam Diễm tiếp tục đi về phía trước. Được khoảng mười thước, nghe được
một hồi tiếng ca ngân vang trầm mạnh, tiếng nhạc được đánh vào rất phù
hợp.
Hắn dừng bước.
Người hát Ất là một người trẻ tuổi đôn hậu, khuôn mặt bình thường, lại
có một giọng hát hay đầy từ tính. Nhưng mà, người dừng chân lại nghe
không nhiều.
Mắt Lam Diễm bị ánh tà dương chiếu bị híp lại một nửa, “Những người này
bị nghễnh ngãng sao?” Thực ra hắn cũng đoán được đại khái nguyên nhân.
Doãn Tiểu Đao vẫn trả lời, “Tôi không biết.”
Lam Diễm lắc đầu, không ôm hi vọng với cảm xúc âm nhạc của cô. Hắn cho người hát Ất 20 đồng, lặng lặng nghe xong hai bài hát.
Sau khi hát xong, thấy người hát ất lật bản nhạc lên, Lam Diễm cười hì hì tiến lên, “Này, anh em.”
Ất vuốt cằm nói cảm ơn: “Cảm ơn.” Hắn hát đã hơn một tiếng, giọng nói hơi khàn.
Lam Diễm nhìn về phía cái đàn ghi ta, bộ dáng khuôn mặt xúc động, “Tôi đã lâu không đánh, thật hoài niệm.”
Ất lập tức cười nói, “Anh cũng có thể đánh một bài.”
Hát rong xung quanh đây, thưởng thức đa dạng. Người qua đường dùng tiền
để hát mấy bài hoặc chơi nhạc cụ một chút cũng phải chuyện ngạc nhiên.
“Được đó.” Lam Diễm cho Ất năm đồng tiền, “Có điều đã lâu không chơi, có chút không quen. Bài hát để cho anh hát nhé.”
Ất cười đưa đàn ghi ta cho Lam Diễm. “Tùy anh.”
Lam Diễm tùy ý ngồi trên bồn hoa bên cạnh. Hắn đánh mấy âm, ngước mắt
nhìn hướng người hát Giáp, thấp giọng nói một câu, “Hừ, không phải chỉ
so mặt sao.”