Phụ Khoa Nam Y Sư

Chương 17: điều động vị trí


Bạn đang đọc Phụ Khoa Nam Y Sư: Chương 17: điều động vị trí

Sáng ngày thứ hai, trên bảng dán hai tờ thông báo: một là xử lý hai bảo vệ thất trách bị buộc thôi giữ chức vụ, Chu Cửu Giới bởi quản lý không tốt bị phạt tiền lương tháng; hai là điều Sa Tam từ khoa ngoại đến văn phòng đảm nhiệm phó chủ nhiệm văn thư.
Có thể là do Sa Tam, có thể là do viện trưởng Phó, cũng có thể là do hai người bảo vệ, tóm lại có người đã tuyên truyền sự kiện trong nhà xác ra.
Sa Tam cũng không phải tốt nghiệp trường y, mặc dù hắn làm ở khoa ngoại nhưng băng bó đơn giản cũng không làm tốt. Bởi vậy, hắn thường cảm thấy công việc rất áp lực, giờ thì tốt rồi, đừng nhìn văn phòng nhiều việc lặt vặt nhưng với công việc yêu cầu chuyên môn lại không thấm thía gì.
Sa phó chủ nhiệm được điều tới văn phòng chủ nhiệm Khâu, dưới quyền viện trưởng Cổ.
Lãnh đạo bệnh viện vốn có ba người, một là viện trưởng Phó, một là viện trưởng Trịnh, người nữa là viện trưởng Cổ. Viện trưởng Phó quản lý nội vụ, và phòng nghiệp vụ, viện trưởng Trịnh quản lý phòng phụ khoa, nhi khoa, khoa tiết niệu. Viện trưởng Cổ quản lý công tác Đảng, hậu cần cùng văn phòng tổng hợp.
Dáng người viện trưởng Cổ khác hai vị viện trưởng Phó, Trịnh, mặc dù qua tuổi 50 nhưng vẫn rất cân đối, quần áo mộc mạc, đi làm đúng giờ giấc. Nhớ ngày trước bệnh viện còn chưa thực hành chấm công vân tay, thường có người đi muộn về sớm, thậm chí chuồn mất, viện trưởng Phó phải lấy viện trưởng Cổ ra làm gương dạy bảo mọi người: “Các anh chị nhìn viện trưởng Cổ của chúng ta xem, Viện trưởng Cổ có thể đúng giờ đến, đúng giờ đi, các anh chị không thể sao?”
Sa Tam ngồi ở ghế đối diện viện trưởng Cổ, có chút câu nệ.
“Viện… Viện trưởng Cổ, tôi… Tôi mới vừa tới văn phòng, mọi thứ đều không hiểu, kính xin ngài chỉ giáo nhiều hơn.”
Viện trưởng Cổ rót cho hắn một chén nước đặt trên mặt bàn.
“Đồng chí Sa, tôi nhận ra anh là người chân thành, rất yêu học tập, mặc dù văn phòng không giống phòng nghiệp vụ nhưng là nhiều công tác và sự vụ, muốn làm tốt cũng không dễ đâu.”

“Vâng, vâng, tôi nhất định nghe theo lãnh đạo, học tập nhiều, công tác nhiều.”
“Cậu tới rất đúng lúc, trong huyện vừa triển khai hội nghị … chỗ này có một số tài liệu cậu cầm về xem đi, ngày mai làm một phương án.” Nguồn tại yytruyen
“Vâng, vâng.”
Buổi chiều lên lớp, Sa Tam liền chôn đầu trong đống tài liệu, đầu óc chẳng mấy mà choáng váng, cuối cùng nhớ tới Viện trưởng Cổ ngày mai chờ nhỏ hơn tạo thành lập văn bản tài liệu cùng áp dụng phương án, vội vàng mở máy tính ra.
Mười phút trôi qua, nửa giờ trôi qua.
Sa Tam nhìn đống file WORD mà ngẩn người.
Bao nhiêu tài liệu thế này, hắn chẳng biết bắt đầu thế nào.
Những thứ này vốn thuộc về bộ phận công văn, có thể hắn không có đọc qua công văn chuyên nghiệp. Làm sao bây giờ? Đi tìm chủ nhiệm văn phòng Khâu.
Đi tới phòng làm việc Khâu chủ nhiệm thì chẳng có ai, hỏi thư ký thì bảo chủ nhiệm Khâu đi họp rồi.
Sa Tam đành phải đi mời một nhân viên là Tiểu Ngô tìm kiếm tài liệu. Thế nhưng phương án thì hắn tịt.
Tiểu Ngô thấy hắn mặt mày ủ rũ mới cười nói: ” Chủ nhiệm Sa, anh đừng nóng vội, cứ để tài liệu ở đây, tôi sẽ làm cho anh, sau đó anh xem lại còn chỗ gì cần sửa không.”
Sa Tam vội nói: “Thật tốt quá.”
Sa Tam đưa tài liệu cho Tiểu Ngô, hắn gõ mười ngón như một cái máy, chẳng mấy chốc đã có một phương án hoàn chỉnh.
Sa Tam trợn mắt: “Tiểu Ngô, hóa ra cậu biết làm a….”
Tiểu Ngô cười nói: “Tôi không biết đâu, đây là học hỏi chủ nhiệm Khâu thôi.”
“Khâu chủ nhiệm làm qua văn thư có khác, đúng là cao thủ.”
“Thật ra anh không thấy thôi, tôi chỉ dựa theo tài liệu ghi lại đấy.”
Sa Tam giờ mới hiểu được, Tiểu Ngô gần như chỉ sao chép lại tài liệu, chẳng qua thay một vài cái tên cụ thể bằng tên bệnh viện.

“Như vậy được không?”
“Có lẽ là được, chủ nhiệm Khâu trước giờ vẫn làm như vậy.”
Sa Tam như trút được gánh nặng, cầm tài liệu trở lại văn phòng đã thấy sáu giờ.
Sa Tam duỗi lưng một cái, vừa nghiêng đầu đã thấy chủ nhiệm Khâu sắc mặt âm u đi tới.
“Móa nó, hôm nay thật là xui xẻo, thua đến 800, nếu không phải sai lầm thì không chừng đã thắng đến hơn ba trăm.”
Sa Tam sững sờ: sao chủ nhiệm Khâu nói như chơi mạt chược vậy.
“Chủ nhiệm Khâu, không phải ngài đi họp sao?”
“Ừ, đây là tài liệu ta cầm về.”
Nói xong, Khâu chủ nhiệm ném tài liệu trên mặt bàn: “Chủ nhiệm Sa, ngươi đã đến rồi vừa vặn, ta có thể nhẹ nhõm không ít, đây là trong huyện vừa ở dưới văn bản tài liệu, ngươi xem một chút, đằng sau có một bề ngoài, giống như cần điền một chút, còn có cái gì chiêu thương dẫn tư kế hoạch.”
Sa Tam nhận tài liệu, lật đến đằng sau, quả nhiên thấy một phần tốt bề ngoài.
“Chủ nhiệm Khâu, có phải viết tài liệu không?”
“Tôi cũng không rõ lắm, tự anh xem là được.”

Nói xong, chủ nhiệm Khâu ngáp một cái rồi đi ra ngoài.
“Chủ nhiệm Khâu, không phải ngài họp đi sao? Lãnh đạo huyện nói thế nào?”
“Tôi đi cùng mấy ông bạn làm chầu bia, nào biết lãnh đạo huyện nói cái gì, đoán là mấy thứ trên văn kiện chứ gì, họp hành chẳng qua là nhìn tài liệu rồi tụng kinh, cậu xem một chút là biết.”
Sa Tam đọc tài liệu từ đầu đến cuối một lần, thấy yêu cầu ngày mai báo cáo một kế hoạch chiêu thương và một bảng thống kê khách hàng.
Sa Tam cầm lấy tài liệu tới gặp viện trưởng Cổ. Viện trưởng Cổ nhìn lướt qua, nói: “Chuyện tiền nong cậu đi tìm viện trưởng Phó.”
Sa Tam đành phải tìm đến Phó viện trưởng. Hắn vừa tới lầu hai, chợt nghe trong văn phòng viện trưởng Phó tiếng la hét ầm ĩ.
Sa Tam nhận ra ngay, một là Phó viện trưởng, người kia là Chu Cửu Giới.
Chu Cửu Giới tới làm gì? Sao lại rùm beng với Phó viện trưởng.
Nguyên lai, hôm nay trước khi tan việc, Chu Cửu Giới đang ngủ trong phòng trực ban thì nghe thấy có người thì thầm, mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng hắn nhĩ lực rất tốt, đi ra nhìn thấy bên ngoài có bốn người, một người chỉ trỏ, hai người cầm thước dây đo đạc, người còn lại thì ghi chép.
Chu Cửu Giới vừa hỏi, hóa ra bệnh viện muốn dỡ bỏ nhà xác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.