Bạn đang đọc Phụ Khoa Nam Y Sư: Chương 13: bắt quỷ và cứu quỷ
Chu Cửu Giới phi người ra liền thấy đạo sĩ kia khua kiếm, lẩm bẩm các loại thuật ngữ “Thiên linh linh địa linh linh”, trong đó còn đặt một cái bàn, bày biện hương án, và mấy chiếc hoàng phù.
Chu Cửu Giới đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm, lườm mắt đang lúc thấy hộ sĩ Lâm ở ngay bên, vội hỏi: “Đạo sĩ kia tới làm gì vậy?”
Hộ sĩ Lâm nói: “Chẳng lẽ anh không nghe nói sao, đêm qua ở nhà xác có quỷ.”
“Quỷ?” Chu Cửu Giới cố ý nói: “Làm sao có thể.”
“Tôi cũng không tin, phụ thân đã ở đây nhiều năm nhưng từ chưa từng thấy quỷ.”
“Đúng đấy, ban ngày ban mặt, bắt cái quỷ gì chứ.”
Chu Cửu Giới tách mọi người ra, đi đến trước bàn nói: “Này, đạo sĩ thúi, đừng gạt người nữa, thu trò hề của ngươi lại, nơi này không hề có con quỷ nào.”
Đạo sĩ nhìn Chu Cửu Giới, đột nhiên lấy mộc kiếm chém về phía hắn mấy cái.
Chu Cửu đoạt kiếm ném xuống đất, quát: “Ngươi làm gì vậy, coi ta là quỷ sao?”
Đạo sĩ nhìn nơm nớp sợ hãi: “Không… Không phải…”
Viện trưởng Phó sắc mặt trầm xuống: “Bác sĩ Chu, đạo trưởng là do ta mời tới, cậu phải tôn trọng người ta.”
” Ngài bị lừa rồi, chỗ này làm gì có quỷ.”
“Không có quỷ? Đêm qua có không ít người đã nghe thấy tiếng phụ nữ khóc, chẳng lẽ tai mọi người đều có vấn đề?” Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
” Sao có thể được chứ?”
“Có nhiều khả năng, nhà xác vốn là nơi âm khí cực thịnh, đạo trưởng, tiếp tục đi.”
Đạo sĩ nhìn Chu Cửu Giới, nhặt mộc kiếm lên treo trên cửa ra vào nhà xác, sau đó lại lấy hai đạo phù, một dán tại cửa phòng lạnh, một đưa cho viện trưởng Phó: “Viện trưởng, đạo Hóa Hình Phù này xin ngài giữ kỹ, khi lão Lâm trở về thì giao cho ông ấy.”
Viện trưởng Phó nhận tấm hoàng phù rồi nhét vào trong ngực mình. Hắn nói: “Được rồi, mọi người tản đi thôi.”
Cả đám nhao nhao rơi đi.
Một ngày không nói chuyện, lại nói tối hôm đó, Chu Cửu Giới đang ngủ liền nghe thấy những âm thanh kỳ dị.
Tiếp đến, có người gõ cửa.
Chu Cửu Giới ngồi dậy: “Ai đấy?”
Một âm thanh giống như đã từng nghe thấy truyền đến: “Là ta “
Chu Cửu Giới mở cửa, một bóng người cao lớn đi đến.
“Sao không bật đèn.”
Chu Cửu Giới ra sờ công tắc bật đèn. “Phụt~” một tiếng, ngọn đèn sáng ngời, hai người đều sững sờ. Nguyên lai, người này đúng là chồng Hà Tú, Trương Đại Sơn.
Trương Đại Sơn nói: “Chu… Bác sĩ Chu, sao ngươi lại ở chỗ này? Lão Lâm đâu?”
“Lão Lâm nghỉ tuần này.”
“Bác sĩ Chu điều tới nơi này à?”
“Đúng vậy, nếu không sao chúng ta có thể gặp lại ở nơi này chứ.”
“Được rồi, không nói nữa, mau đưa danh sách người chết tới đây.”
Trương Đại Sơn đem nhảy ra một cái đăng ký sổ ghi chép, đưa tới. Trương Đại Sơn nhìn qua rồi nói: “Ngươi ra mở cửa đi, ta sẽ mang số 10, 14 và số 17 đi.” Trương Đại Sơn nói chuyện không hề có ý tôn trọng, hiển nhiên còn nhớ chuyện kia.
Chu Cửu Giới lấy chìa khóa đi đến nhà xác, cửa mở, hắn đi vào cùng Trương Đại Sơn.
Trương Đại Sơn dựa theo những con số, cùng trợ lý đưa thi thể lên xe.
Trợ lý lấy ra mấy tấm giấy từ túi da rồi thì thầm gì đó, Chu Cửu Giới không rõ hắn nói cái gì liền hỏi. Trợ lý nói cho hắn biết, nhà xác âm khí rất thịnh, lúc thi thể ra bên ngoài phải đốt điểm tiền giấy để cho người chết nghỉ ngơi.
Đột nhiên, trên vách tường hiện ra một bóng người mảnh khảnh.
Trợ lý quát: “Người nào?”
Nàng kia nức nở ô ô, âm thanh rất vang vọng.
Trợ lý sợ quá chạy tọt ra bên ngoài.
Trương Đại Sơn gan lớn, hắn có thể nhận lời đến nhà tang lễ tất nhiên đảm lượng phi phàm.
“Giả thần giả quỷ, xem ta không nện dẹp đầu ngươi.”
Nói xong, Trương Đại Sơn đập tới. Nàng kia đột nhiên không có bóng dáng. Trên vách tường chỉ có một vùng trắng như tuyết.
Trương Đại Sơn ngây người một lát, chỉ nghe trợ lý run rẩy nói: ” Phía sau anh đó.”
Trương Đại Sơn cảm thấy có người hà hơi sau gáy mình, lập tức lông tóc dựng đnưgs.
Trương Đại Sơn hét lớn một tiếng, quay đầu lại thêm một quyền. Bóng trắng lóe lên, lại không thấy.
Trợ lý kêu sợ hãi: “Nhanh, nhanh, sau lưng…”
Trương Đại Sơn cảm thấy có hai cái tay đã khoác lên vai mình, đảm lượng cũng bay mất, không để ý gì nữa cắm đầu chạy ra ngoài chạy, trợ lý cũng quay đầu chạy theo, hai cái đùi lảo đảo như bánh quai chèo, cuối cùng cũng ra đến cửa.
Cô gái đạp không khí bay tới, thân thể bập bổng, hai tay khua khoắng muốn chụp lên tay trợ lý, đột nhiên, mộc kiếm trước cửa nhà xác bắn ra một đạo hào quang,
Cô gái a một tiếng rồi bị đánh rơi xuống.
Trương Đại Sơn cùng trợ lý chạy đến ngoài cửa, lớn tiếng kêu: “Có quỷ….”
Lại nói Chu Cửu Giới vẫn luôn đứng bên cạnh, thấy cô gái ngã xuống đất liền vội đi tới hỏi: “Phương Ngọc, cô làm sao vậy?”
Nàng kia đúng là Phương Ngọc.
Phương Ngọc ngẩng đầu lên, Chu Cửu Giới thấy nàng da thịt trắng tuyết, xinh đẹp mê người, quả nhiên là mỹ nữ, chẳng qua sắc mặt trắng bệch, lúc này đầy vẻ thống khổ.
“Tôi bị đạo khí trên mộc kiếm làm bị thương.”
Lúc này, xa xa đã truyền đến những tiếng bước chân. Chỉ nghe viện trưởng Phó nói: “Mọi người đừng sợ, có đạo sinh trưởng ở đây thì nữ quỷ sẽ bị bắt dễ như trở bàn tay.”
Chu Cửu Giới vội nói: “Cô mau trở về đi, đạo sĩ kia có vẻ biết chút pháp thuật.”
Nói xong, Chu Cửu Giới kéo nàng lên, một cổ hàn khí lạnh buốt xông thẳng vào tim phổi.
Phương Ngọc đứng lên, lung la lung lay vào trong, nhưng vừa tới cửa phòng thì lại bị kim quang trên đạo phù bao lại.
Ngay lúc này, viện trưởng Phó cùng một vài người nhân viên đi vào nhà xác, một bóng người vọt vào, đúng là vị đạo sĩ kia.
Chu Cửu Giới thầm nghĩ: quyết không thể để cho Phương Ngọc rơi vào tay đạo sĩ, nghĩ vậy, hắn thầm vận thần công ở tay trái, bố trí trước người thành một chiếc lưới, đạo sĩ đâm lên lại như bị bức tường vô hình ngăn trở, rốt cuộc không thể nào tiến lên một bước. Tay phải Chu Cửu Giới chụp một chưởng về phía đạo phù, một dòng Lục Dương Chân Khí lập tức hóa đạo phù thành tro tàn.
Đạo phù mất đi, Phương Ngọc đã có thể giãy dụa lấy đứng lên, cảm kích liếc nhìn Chu Cửu Giới rồi biến mất. Chu Cửu Giới vừa thu tay trái lại, đạo sĩ lập tức ngã nhào xuống như chó đớp cứt.