Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ

Chương 96: Biến Thái Cuồng Coi Trộm


Đọc truyện Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ – Chương 96: Biến Thái Cuồng Coi Trộm


Từ khi biết Phó Uyên có bạn gái, Triệu Tuân vẫn luôn ồn ào muốn gặp người phụ nữ có bản lĩnh trói chặt được Phó đại gia, thế là anh ta gọi đủ một đám anh em hẹn cùng nhau ăn cơm, nói theo cách hoa mỹ thì là bữa cơm ra mắt.
Trước khi sang đón Vu Duệ, Phó Uyên gọi cho Triệu Tuân để đánh tiếng trước: “Bạn gái tôi da mặt mỏng, cậu kêu mấy đứa kia nhẹ nhàng tình cảm thôi, đừng có mà doạ cô ấy chạy mất.”
Phía bên kia rất ồn ào, hiển nhiên là mọi người đã tụ tập đông đủ ở quán ăn cả rồi, Triệu Tuân nghe Phó Uyên nói vậy liền cất giọng hô to: “Anh Phó của mấy người gọi điện đến nhắc nhở, dặn chúng ta phải kìm chế một chút, không được náo loạn quá mức.”
Tiếng cười vang vọng đến tận đầu dây bên này.

“Biết rồi, biết rồi!”
Phó Uyên cười mắng: “Một đám khỉ gió!”
Đến nơi, Phó Uyên được phục vụ dẫn lên phòng bao trên tầng hai, anh ôm eo Vu Duệ, nghiêng đầu nói: “Lát nữa mấy đứa trời đánh kia kiểu gì cũng sẽ trêu em, em đừng để bụng nhé.”
Nhân viên phục vụ đứng trước cửa phòng bao thấy khách tới, nhanh tay mở cửa mời vào.
Một đám đàn ông hò hét cười đùa ầm ĩ bên trong vừa nhìn thấy Phó Uyên và người phụ nữ được anh thân mật ôm vào thì lập tức im bặt.
Lăng Hiên là người đầu tiên đứng dậy la lớn: “Đến rồi, em dâu đến rồi!”
Mấy giây sau, mọi người cũng đồng loạt đứng dậy hô hào.

“Chào chị dâu!”
“Lão Lăng đừng gọi bừa, cái gì mà em dâu chứ? Tôi là sếp của cậu đấy, không được rối loạn vai vế.” Phó Uyên khoát khoát tay nói đùa.
“Sếp cái rắm, bây giờ là giờ hành chính hả? Cậu đẻ muộn hơn tôi nửa tháng, quên rồi à? Tôi không gọi cô ấy là em dâu thì gọi là gì? Chẳng lẽ cậu muốn tôi gọi là con dâu?” Lăng Hiên nhanh mồm nhanh miệng liên tục phản bác.
“Cái thằng bệnh này, kêu bằng mẹ đi.” Phó Uyên cười lớn.
“Ha ha ha, nói rất hay.” Mọi người vỗ tay bốp bốp, cười ầm lên.
Vu Duệ cũng vỗ tay theo.
Phó Uyên làm động tác chắp tay.

“Các vị huynh đệ, quá khen, quá khen.”
Triệu Tuân giễu cợt anh.

“Bệnh tự luyến lại tái phát? Bớt dài dòng, mau giới thiệu chị dâu với chúng tôi đi.”
Lăng Hiên cũng a dua theo.

“Đúng rồi, mau giới thiệu cho chúng tôi xem nữ chiến binh này đến từ phương nào mà lại đủ sức đốn gục được cây đại thụ ngàn năm không nở hoa.”
Phó Uyên nắm tay Vu Duệ, khuôn mặt cương nghị lộ ra vẻ dịu dàng.

“Đây là Vu Duệ, bạn gái tôi.”
Anh ôm cô giới thiệu lần lượt từng người từng người, trong số những người ở đây hôm nay, Vu Duệ chỉ biết mỗi Lăng Hiên.
“Em muốn uống gì không?” Sau khi ổn định chỗ ngồi, Phó Uyên quay sang hỏi cô.

“Em uống nước ngọt.” Vu Duệ nhỏ nhẹ đáp.
“Sao lại uống nước ngọt? Hôm nay tụ tập đông đủ, mọi người đều rất cao hứng, phải uống chút rượu mới được.” Lăng Hiên nhanh nhảu lên tiếng.
“Đúng đó, đúng đó.” Đám đàn ông nhao nhao hưởng ứng.
“Vậy em uống rượu vang.”
“Xem kìa, chị dâu đúng là chị dâu, nể mặt liền.” Triệu Tuân hào hứng rót cho Vu Duệ một ly.

“Nào, chị dâu, uống rượu.”
“Tôi đã bảo các cậu đừng gọi bừa rồi mà, tôi nghe mà ngại giùm luôn đó.” Phó Uyên cụng ly với Vu Duệ, cười nhăn nhở với cô.

“Nào chị dâu, em kính chị một ly.”
Đám đông lại một lần nữa cười rộ lên.
“Cạn ly!” “Hoan nghênh chị dâu!”
“Vu Duệ, em cũng biết chúng ta là anh em tốt đúng không? Hôm nay người anh em tốt này thay em dạy dỗ tên đàn ông xấu kia.” Lăng Hiên đặt ly rượu rỗng xuống bàn đánh cạch, bắt đầu hoa chân múa tay.

“Em dâu, em không biết đâu, tên gia hoả kia rất nhiều mánh khoé, cậu ta sớm đã mua một căn hộ đối diện với căn của em.

Lúc hai người còn chưa yêu nhau, cứ khi nào cậu ta rảnh rỗi không có việc gì làm là lại chạy sang đó lén nhìn em qua ban công, không khác gì một tên biến thái cuồng coi trộm.”
Vu Duệ cả kinh, vẻ mặt có chút hốt hoảng, người bên cạnh ngược lại vẫn giữ thái độ bình tĩnh, chỉ có đôi mắt là lạnh như núi băng ngàn năm.
Anh nghiến răng nghĩ thầm: “Mẹ nó, tiểu tử Lăng Hiên này đang muốn vun đắp hay là muốn dùng gậy đánh uyên ương vậy hả?”
Trong khi đó, Vu Duệ lại ôm một bụng tâm tư phiền muộn.

Có những hôm cô về nhà với bộ dạng mệt mỏi nhếch nhác chẳng khác gì nữ quỷ, lại có những ngày bận rộn đến nỗi tóc bết gần một tuần chưa thèm gội.

Chẳng lẽ những lúc bản thân bê bối nhất đều bị anh nhìn thấy hết?
Tựa như đọc được suy nghĩ của Vu Duệ, Phó Uyên nhìn cô chằm chằm, mở miệng thề thốt: “Anh xin thề, anh chưa bao giờ nhìn những thứ không nên nhìn, em phải tin anh!”
Vu Duệ giận dỗi đấm vào vai anh một cái.

“Anh ủ mưu từ lâu rồi đúng không?”
Phó Uyên không trả lời câu hỏi của cô, anh nói tiếp: “Sắp tới anh sẽ giao chìa khoá căn hộ đó cho Tiểu Hân.”
Ý tứ rất rõ ràng, anh muốn hai người bọn họ có không gian riêng.

Vợ mới là người bên gối, em gái tất nhiên không quan trọng bằng.


Phó Hân sắp 17 tuổi rồi, nên chuyển ra ngoài học cách sống tự lập đi thôi.
“Nhìn qua ban công thì có gì thú vị chứ? Thích một cô gái là phải trực tiếp theo đuổi, đơn giản, dứt khoát, rõ ràng!” Một anh chàng tầm 25, 26 tuổi lên tiếng.
“Đúng đúng đúng, lúc cậu ta chớm sa chân vào lưới tình, tôi đã khuyên cậu ta phải thổ lộ tâm tư sớm đi thôi.

Cứ nóng lạnh thất thường như mọi khi, ai mà biết cậu ta đang nghĩ gì chứ? Phụ nữ ấy à, cần nhất là cảm giác an toàn!” Lăng Hiên khua môi múa mép, thay bạn tốt trả lời.
“Cậu hiểu tâm tư phụ nữ quá nhỉ? Vậy sao không thấy cậu yêu đương? Bạn gái cậu đâu?” Phó Uyên cười nhạo.
“Tôi không kết hôn đấy, làm sao nào?” Lăng Hiên trợn mắt đáp trả, sau đó quay sang nói với đám anh em.

“Nói chung là các cậu còn trẻ lắm, chưa lĩnh hội được đâu.

Cái mà ông chủ Phó đây thích chính là hai chữ ‘tình thú’, biết không? Cậu ta vốn dĩ không phải người bình thường mà, xin đừng ngưỡng mộ cậu ta.”
“Cậu thì bình thường chắc? Ngày nào cũng bô bô chuyện của người khác, chỉ được cái nhiều chuyện.” Phó Uyên lập tức phản bác.
Tiểu tử Lăng Hiên này hiếm khi tử tế nghiêm túc, lại thêm cái miệng chó không mọc được ngà voi, chẳng biết sau này có ai thu phục nổi cậu ta không.
Một lúc sau, Triệu Tuân nghiêm túc nói: “Lão Phó, tôi thấy mới nửa năm ngắn ngủi thôi mà cậu đã thay đổi rõ rệt rồi.”
Phó Uyên đang tách thịt cua cho Vu Duệ, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nhướng mày.

“Như thế nào?”
Triệu Tuân quan sát hành động chăm sóc bạn gái của anh, cười bảo: “Bớt cục súc hơn rồi, lại còn biết học cách nói giỡn.

Trước đây cậu không khác gì một thằng nhà quê dở hơi thiếu muối.

Xem ra chị dâu có ảnh hướng rất lớn đến cậu nha!”
Phó Uyên không phủ nhận điều này, bởi chính anh cũng thấy thế.
Chỉ trong nửa năm quen biết Vu Duệ, cuộc sống của anh đã có thêm rất nhiều màu sắc, cảm xúc cũng lên lên xuống xuống như ngồi tàu lượn, tuy không có cảm giác an toàn nhưng lại tràn đầy phấn khích.
Suốt bữa cơm, người đến chúc rượu Vu Duệ đều bị Phó Uyên cản lại, mọi người khó có dịp chuốc rượu anh trắng trợn, ào ào xông đến chúc phúc không ngừng.
“Anh Phó, chúc anh và chị dâu trăm năm hạnh phúc!”
“Lão Phó, chúc hai người sớm sinh quý tử!”
Chỉ là một bữa cơm mà bọn họ náo nhiệt không khác gì hiện trường hôn lễ, Phó Uyên liên tục cười mắng.

“Biến đi!”
Nhưng ai đến anh cũng không từ chối, uống đầy một bụng rượu.
Ăn xong bữa cơm, Phó Uyên say thành một đống bùn nhão, anh đè hết trọng lượng lên người Vu Duệ, lảm nhảm bên tai cô: “Vợ ơi, khẩu giao cho anh được không? Yêu bao lâu rồi, em chưa từng liếm giúp anh.”

Cả căn phòng im lặng như tờ.
Mấy giây sau.

“Phụt! Ha ha ha ha!” Một đám đàn ông ôm bụng cười như điên, Vu Duệ nghe mà xấu hổ vô cùng.

Không biết trong đầu tên đàn ông chó bên cạnh có chứa c*t hay không mà lại oang oang loại chuyện này giữa đám đông.
Tên khốn, anh đang muốn khiêu chiến độ dày của da mặt tôi có phải không?
Triệu Tuân híp mắt cười cợt, cực kì thiếu đứng đắn mà hỏi: “Có cần chuẩn bị phòng cho hai người không?”
Lăng Hiên cũng bật cười thành tiếng, nói nhỏ: “Đối diện quán ăn có một cái khách sạn, cậu qua lấy một phòng đi.”
Khuôn mặt Vu Duệ lúc này đã đỏ như máu, cô hận không thể đạp Phó Uyên xuống đất, cắn môi ngượng ngùng nói: “Không cần đâu, tôi đưa anh ấy về.”
Để phòng ngừa Phó Uyên phun thêm vài lời khiến người khác câm nín, Vu Duệ vội vã lái xe đưa anh về, sau đó lại phải dốc hết sức bình sinh mới kéo được anh xuống xe dìu vào thang máy.

Lăn lộn như trâu đi cày một hồi, nhiệt độ ngoài trời giữa tháng 1 vẫn còn rất lạnh nhưng trên trán và sau lưng đã chảy đầy mồ hôi, Vu Duệ thở phì phò mắng: “Bệnh thần kinh, anh còn tỉnh không đấy?”
Phó Uyên thường ngày đi xã giao như cơm bữa, dù uống say đến mông mông lung lung, mơ mơ hồ hồ cũng sẽ không để lộ cảm xúc ra bên ngoài, vĩnh viễn mang bộ dạng lờ đờ dở sống dở chết như quỷ.

Vậy mà hôm nay anh uống say lại vui vẻ không khác trẻ con được tặng đồ chơi là mấy, dọc đường đi cứ cười tủm tỉm không nói lời nào, đôi lúc nhịn không được còn lẩm bẩm hát nhỏ.
Không khó nhận ra, giờ phút này tâm tình anh đang rất tốt.
Vu Duệ vốn nhỏ nhắn, bây giờ phải đỡ một người đàn ông to cao như hộ pháp đến thang máy, cả người lung lay như đấu vật.
Nghĩ lại tình huống mất mặt vừa rồi, Vu Duệ lại tức giận, cô hất tay anh đang khoác bả vai mình ra, nghiến răng trèo trẹo.

“Anh tự đi đi!”
Phó Uyên bước vài bước đuổi kịp bắt lấy cánh tay của cô, ngoan ngoãn nhận lỗi: “Vợ ơi, anh xin lỗi, anh chỉ vui quá thôi mà.”
Anh ôm chặt cô vào ngực, hơi khom lưng đặt cằm lên đỉnh đầu cô, đẩy cô về phía trước, dùng tư thế quấn quýt này để đi lên nhà.
Cái tên đàn ông này lần nào uống say cũng dính người quá thể, lần trước còn trèo lên giường cô, nôn lên người cô!
Vu Duệ tức tối muốn tránh, nhưng người sau lưng dùng lực giữ chặt, không cho phép cô rời khỏi vòng ôm cứng rắn của anh.

Vào thang máy, anh khẽ đưa đẩy thắt lưng đụng vào eo cô, thứ giữa hai chân kia nhờ có men rượu trong người sớm đã cương cứng, bừng bừng khí thế.
Dù cách mấy lớp quần áo Vu Duệ vẫn có thể cảm nhận được kích thước doạ người của nó, mới bị nó chọc mấy cái mà hai chân đã mềm nhũn.
Cô sợ anh thực sự phát điên ngay tại thang máy, vội đẩy anh ra.

“Đừng làm loạn, trên đầu có camera đấy.”
Phó Uyên cúi đầu dựa vào vai Vu Duệ, hơi thở nóng bỏng mang theo mùi rượu nồng nặc phả vào mặt cô, anh thấp giọng nói bên tai cô: “Chúng mình về nhà sinh con đi, sinh con trai nhé.”
Vu Duệ bị doạ suýt nhảy dựng lên, mất hai giây hoàn hồn mới trả lời được: “Sao tự dưng lại nhắc đến chuyện con trai con gái? Con nào mà chẳng là con?”
“Một đứa em gái như Tiểu Hân đã quá khủng khiếp lẫn quá sức chịu đựng của anh rồi, nếu bây giờ mà sinh một đứa con gái mang cùng dòng máu ngỗ nghịch của cô ruột nó, cộng với tính cách cứng đầu cứng cổ học từ mẹ nó, bố nó rất có thể sẽ chết bất đắc kì tử.

Chưa kể sau này Tiểu Hân mà gặp phải một người đàn ông giống như anh, chắc chắn anh sẽ cực kì chướng mắt, thậm chí không thể tiếp nhận nổi.” Phó Uyên bỗng tỉnh táo lạ thường.
Vu Duệ che miệng cười khúc khích.


“Anh mà cũng có ngày biết tự nhìn nhận lại bản thân?”
“Con gái hay em gái cũng vậy thôi, anh luôn hi vọng nó sẽ tìm được một người đàn ông thật tốt.

Còn anh, bản thân anh hấp dẫn như vậy, ưu tú như vậy mà còn chưa dám vỗ ngực nói ‘tôi hài lòng với chính mình’, sao có thể mong chờ vào mấy thằng nhóc ngoài kia chứ?”
Vu Duệ quá bội phục cảnh giới tự luyến của người đàn ông này.
Chỉ là cô có chút bất ngờ, Phó Uyên ngày thường luôn tỏ ra không quá quan tâm đến em gái, kì thực trong lòng anh cũng lắm nỗi suy tư đến thế.
“Sinh con trai hay con gái đều phải phụ thuộc vào duyên số, anh có muốn cũng không quyết định được đâu.”
Phó Uyên nhíu mày, cọ đầu vào cổ Vu Duệ mấy cái rồi nói: “Nếu tinh trùng của anh chỉ toàn là X thì làm luôn bốn đứa đi, tam nam bất phú tứ nữ bất bần mà.”
Vu Duệ bất lực lườm anh.

“Em có phải cái máy đẻ đâu!”
Về đến nhà, Vu Duệ còn chưa kịp mở hết cánh cửa, Phó Uyên đã đẩy cô vào trong, đứng giữa huyền quan vung tay cởi loạn quần áo, Vu Duệ thấy thế nhịn không được mắng: “Làm gì mà gấp thế, muốn kéo hàng xóm đến xem à?”
“Anh chưa gấp, nhưng em trai anh gấp lắm rồi.” Phó Uyên nói xong dùng chân đá sập cửa.
Ngay sau đó, hai bàn tay hư hỏng nhào đến tập kích bộ ngực càng ngày càng đầy đặn của Vu Duệ, nhưng giữa đường lại bị cô một chiêu tóm gọn.
“Anh muốn gì hả?”
Phó Uyên thân mật nhéo mông cô, thẳng thắn trả lời: “Muốn sinh con trai.”
Vu Duệ khịt khịt mũi tỏ vẻ khinh bỉ.

“Anh muốn sinh con trai hay muốn quá trình sinh con trai?”
Hai tay Phó Uyên lại chui vào vạt áo của cô, xoa nắn một cách lộ liễu, hai mắt híp lại trông cực kì xấu xa.

“Muốn cả hai.”
“Về phòng đi, đừng làm ở đây.” Vu Duệ nhẹ nhàng đáp ứng.
Phó Uyên hăng hái bế cô lên, hai ba bước đã vào đến phòng ngủ, không nói hai lời ném cô xuống giường, tự mình lột sạch quần áo vướng víu của cả hai, động tác vừa thô bạo vừa vội vàng khiến hàng cúc áo sơ mi đứt tung rơi đầy xuống đất.
Trong căn phòng ngủ, từng tiếng thở dốc mờ ám xen lẫn nhau rất nhanh vang lên, một nặng một nhẹ, quấn quýt triền miên.

Nổi bật trên làn da trắng nõn của người phụ nữ là những dấu hôn cắn, tím tím đỏ đỏ chồng lên nhau trông mà rợn cả người.
Sau một đêm hung hăng đòi nợ, tinh hoa đàn ông của Phó Uyên lại có đích đến.
Thời khắc đỉnh điểm qua đi, anh thở hổn hển trên đỉnh đầu cô, sâu bên trong đôi con ngươi đen thẫm dường như có những vì sao toả sáng lấp lánh: “Kết hôn với anh, em sẽ thành đệ nhất phu nhân.”
Phó Uyên rong ruổi cày cấy chăm chỉ, rút cục cũng thiếp đi.

Giờ phút này, vẻ mặt của anh hoàn toàn thả lỏng, tựa như một đứa trẻ vô ưu vô lo chưa trải sự đời, cho dù ngủ rồi mà khóe mắt đuôi mày vẫn mang theo ý cười thoả mãn.
“Em chưa bao giờ muốn làm đệ nhất phu nhân, em chỉ muốn làm đệ nhất trong lòng anh.” Vu Duệ hôn lên bàn tay to lớn ấm áp đặt trước ngực mình, khe khẽ thì thầm.
Bởi vì Phó Uyên rất muốn có em bé, cho nên cú thúc hông cuối cùng của tối qua anh cố gắng đâm sâu nhất có thể, gầm gừ rót đầy tinh dịch nóng hổi vào tận sâu bên trong tử cung Vu Duệ.

Bắn xong anh cũng không rút quân về, cứ để như vậy đến sáng hôm sau mới trượt phân thân ra khỏi cái miệng nhỏ bên dưới, một dòng tinh dịch đặc sệt theo đó tràn ra, nhuộm ướt đẫm bờ mông cùng bắp đùi trắng muốt của người phụ nữ.
Cảnh tượng sắc tình này làm người đàn ông nào đó nhìn đến đỏ mắt, trong phòng lại vang lên một tràng âm thanh khiến người ta suy nghĩ bậy bạ, mãi đến tận trưa mới dừng lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.