Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ

Chương 78: Chúng Ta Cần Yên Tĩnh Một Thời Gian


Bạn đang đọc Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ – Chương 78: Chúng Ta Cần Yên Tĩnh Một Thời Gian


“Anh nghĩ chúng ta cần yên tĩnh một thời gian.”
Nghe thấy lời này, đầu óc Vu Duệ chợt có cảm giác tê tê dại dại, tựa hồ bị ai đó bỏ một đống hạt tiêu vào kho.
Phó Uyên nói được làm được, cứ thế liên tiếp mấy ngày không đến tìm cô nữa.

Nếu Phó Uyên không tự xuất hiện, Vu Duệ cũng chẳng thể biết được anh đang ở đâu.
Người đời nói cấm có sai, đàn ông một khi đã tuyệt tình thì thái độ rất kiên quyết.
Yên tĩnh một thời gian cũng chính là hai người không liên lạc với nhau một thời gian, thế nhưng phải yên tĩnh tới khi nào đây?
Vu Duệ nghe nói Hằng Uyên chỉ còn vài ngày nữa là chính thức trở thành tập đoàn.

Có lẽ Phó Uyên bây giờ đang bận đến chân không chạm đất, cũng là người bận rộn, Vu Duệ rất nhanh đã quen với sự thiếu vắng anh.
Vậy cũng tốt, cả hai đều có thời gian để bình tâm.

Hai đêm cuối tuần ngủ không ngon giấc, sáng thứ hai Vu Duệ quyết tâm ôm chăn ngủ bù nửa ngày, lại bị điện thoại của trợ lí đánh thức, trong lòng không hiểu sao bỗng sinh ra dự cảm bất an.
Định luật Murphy nói rằng: việc không mong muốn thường sẽ xảy ra vào thời điểm không mong muốn nhất.
Quả nhiên, trợ lí ở đầu dây bên kia gấp gáp nói: “Chị Duệ, nhà xưởng bên khu công nghiệp Mẫn Hàng chị kí hợp đồng bữa trước ấy, không hiểu sao hôm nay tự nhiên lại quay xe.

Họ vừa gọi điện cho em, nói không cho thuê nữa.”
Hiện tại Vu Duệ chưa có nguồn lực quá dồi dào, khoản vay đang được duyệt cũng khá hạn chế, so với việc trích ra một số tiền lớn để đầu tư xây dựng nhà xưởng, thì việc thuê nhà xưởng xây sẵn sẽ giúp hạng mục đi vào quá trình sản xuất nhanh hơn, hiệu quả hơn cũng như tiết kiệm chi phí hơn.
Không những thế, trong tương lai nếu Vu Duệ có nhu cầu mở rộng, thu hẹp hay chuyển đổi quy mô sản xuất thì sẽ không phải tốn thời gian xây sửa, cũng không cần xin giấy phép của chính quyền địa phương với đủ thứ thủ tục hành chính rườm rà.

Nghe trợ lí thông báo tin xấu, Vu Duệ tỉnh cả ngủ, sửng sốt ngồi bật dậy.

“Không phải đã kí hợp đồng xong xuôi rồi sao? Vì lí do gì lại không cho thuê nữa? Vậy tiền đặt cọc thì thế nào?”
Trợ lí thấp giọng trả lời: “Chuyện này cũng thật khó hiểu, người ta đồng ý trả lại tiền đặt cọc lẫn phí bồi thường huỷ hợp đồng cho chúng ta, thái độ hoà nhã, chuyển khoản nhanh gọn, nhưng khi em hỏi lí do thì họ không nói.”
Vu Duệ mệt mỏi day day thái dương.

“Bây giờ tìm nhà xưởng khác mất bao lâu?”
“Em cũng không biết, phải xem tình hình đã.” Trợ lí đang định cúp máy, bỗng dưng nhớ tới gì đó liền nói tiếp.

“Chị, em đột nhiên nghĩ đến một người.”
“Ai?”
“Giám đốc Phó, à không, bây giờ chắc phải gọi là Tổng giám đốc Phó rồi.

Anh ấy vừa mua một mảnh đất lớn ở khu công nghiệp Mẫn Hàng, hay là…?”

Vu Duệ lập tức đánh gãy ý định của anh chàng trợ lí.

“Bỏ đi, tiếp tục liên hệ từng nơi một.”
Trợ lí nhịn không được than thở: “Nhà xưởng quy mô vừa và nhỏ ở Thượng Hải đang rất hot, thực sự khó tìm, vị trí thuận tiện mà giá đẹp một chút thì lại càng khó hơn.”
Với số lượng nhân công nằm trong khoảng 100 đến 300, kèm máy móc và các công trình phụ trợ khác thì nhà xưởng 1000 m2 đến 2000 m2 là sự lựa chọn phù hợp cho các doanh nghiệp vừa và nhỏ, vì vậy các nhà xưởng quy mô như trên hiện đang rất được các doanh nghiệp trong và ngoài nước quan tâm và lựa chọn.

Để tránh lãng phí diện tích thuê và chi phí đầu tư lắp đặt, Vu Duệ muốn thuê nhà xưởng 1000 m2 đến 1500 m2, cùng lắm là 2000 m2, ai mà ngờ mấy vị trí đẹp đều bị giành giật nhiệt tình, kéo theo giá mặt bằng chung tăng lên chóng mặt.

Khó khăn lắm cô mới chiếm được một địa điểm tương đối ổn trong khu công nghiệp Mẫn Hàng thì chủ đầu tư lại không cho thuê nữa.

Dù sao cũng xuất thân từ tầng lớp nhân dân lao động, không dám học theo tiểu thư nhà tư bản, cho dù buồn ngủ muốn chết, Vu Duệ vẫn phải giãy giụa vác theo đôi mắt lờ đờ đi xử lí công chuyện.
Cả buổi sáng trợ lí gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, đều không có kết quả.

Hôm nay các chủ đầu tư cứ như bỗng dưng cùng nhau bốc hơi.
“Kì quái, ai cũng kêu không còn xưởng trống, trong khi trên mạng chưa hề gỡ bài đăng quảng cáo cho thuê.”
Vu Duệ xoay xoay bút bi trong tay, có hơi thất vọng ra chỉ thị: “Không sao, tìm tiếp đi.”
Suốt một ngày trời, trợ lí ôm chặt điện thoại hỏi thăm từng nhà một, kết quả vẫn không mấy khả quan, cuối cùng anh ta đành lựa lời khuyên bảo bà chủ: “Chị Duệ, hay là chị kêu anh Phó sắp xếp giúp đi.

Em biết hai người đang có mâu thuẫn, bây giờ bảo chị mở miệng nhờ vả thì rất là thiệt thòi cho chị, nhưng em hi vọng chị đặt chuyện cá nhân qua một bên, lấy lợi ích của tập thể làm trọng.”
Vu Duệ bỗng cảm thấy mình như đang bị uy hiếp…
Cô chau mày suy nghĩ trong chốc lát, nhàn nhạt đáp: “Biết rồi, để chị tính.”
Cùng lúc đó, Phó Uyên đang họp, nội dung cuộc họp chủ yếu nói về hạng mục thu mua một trang trại chăn nuôi theo mô hình organic ở New Zealand.
Lăng Hiên nhận được tin tức, thấp giọng nói vào tai Phó Uyên: “Cả ngày hôm nay Vu Duệ đi tìm nhà xưởng.”
Phó Uyên chỉ “Ừ” một tiếng.
Mấy ngày tiếp theo, Vu Duệ dẫn theo trợ lí đi khắp nơi bàn chuyện, trước mắt chỉ còn lại một vài nhà xưởng quy mô thích hợp nhưng vị trí không đẹp lắm, lại còn rao giá trên trời.

Chuyện này làm cho đám cấp dưới của cô lo lắng vô cùng.
Ngày đi, tháng chạy, năm bay, chớp mắt đã đến lễ Giáng Sinh.
Trong khi trợ lí vẫn đang chạy ngược chạy xuôi tìm nhà xưởng, Vu Duệ lại túc trực trong văn phòng, chuyên tâm chạy hoạt động Giáng Sinh.
Vì Giáng Sinh là một trong những dịp đặc biệt trong năm, Vu Duệ bỏ một đống tiền thiết kế lại trang chủ.

Toàn bộ background của website nhà hàng ngập trong hình ảnh những đôi bít tất xanh xanh đỏ đỏ dễ thương, khách hàng đặt bàn online bấm vào đôi tất, hình ảnh sẽ chuyển động, mở ra thành hộp quà.
Vu Duệ chuẩn bị rất nhiều quà tặng bao gồm cốc sứ, bình giữ nhiệt, hũ nến thơm, USB… in logo thương hiệu dành riêng cho khách VIP.

Cô còn cho đặt cây thông trước cửa ra vào ở tất cả các cơ sở, trên cành cây treo đầy những món quà nhỏ xinh: túi tote vải, chocolate, sổ tay mini, voucher giảm giá,… tặng khách đến ăn tại nhà hàng.

Đối với kế hoạch Giáng Sinh của Vu Duệ, nội bộ cũng xuất hiện một vài ý kiến phản đối, họ cho rằng đây là hành động đốt tiền, rất không thiết thực, thậm chí vớ vẩn.
Trong cuộc họp, đối mặt với sự bất mãn của một số người, Vu Duệ nghiêm túc giải thích: “Tôi biết mọi người cảm thấy kế hoạch của tôi có chút lãng phí, nhất là trong thời điểm điều kiện tài chính của chúng ta không quá dư dả, nhưng tôi muốn nói với mọi người thế này.

Chắc mọi người ở đây đều biết khái niệm chất lượng cuộc sống, chất lượng cuộc sống là thước đo chủ quan về mức độ hạnh phúc, là một yếu tố quan trọng của nhiều quyết định tài chính.

Ngày nay, việc không ngừng nâng cao chất lượng cuộc sống là một nỗ lực của các nhà nước, tổ chức và cả cộng đồng quốc tế.

Trong thời đại văn hoá và xã hội ngày càng phát triển, nhu cầu về chất lượng cuộc sống ngày càng cao, mối quan hệ mua bán nguyên thuỷ đã không còn thoả mãn khách hàng.

Chúng ta là những người làm nghề kinh doanh ẩm thực, ưu tiên hàng đầu vẫn là hương vị món ăn và vệ sinh an toàn thực phẩm, nhưng cái mà tôi muốn cung cấp cho khách hàng không chỉ còn là những bữa ăn đơn thuần nữa.

Cái tôi muốn làm bây giờ chính là thực hiện sứ mệnh tạo ra thời gian ăn uống vui vẻ, nâng cao mức độ hạnh phúc và cảm tình của khách hàng, để họ không chỉ thấy hài lòng trong bữa ăn mà còn hạnh phúc sau khi ăn.

Ngoài thị trường hiện nay không thiếu các thương hiệu kinh doanh lẩu, chỉ có sự đối đãi chân thành, phục vụ tận tâm mới giúp chúng ta đi vào lòng các thượng đế.

Chúng ta cần phải cho khách hàng thấy chúng ta thực sự yêu quý họ, chúng ta là một người bạn, là một người đồng hành trên mọi con đường của họ.

Có thế khách hàng mới luôn trung thành với chúng ta, mới lựa chọn chúng ta giữa hàng trăm nhà hàng ngoài kia.”
Dù Vu Duệ đã trình bày tâm huyết đến như vậy, vẫn có vài người không muốn hiểu, không chịu hiểu, họ cho rằng lễ Tết chỉ cần “ban phát” cho khách hàng vài cái voucher giảm giá là được rồi.

Nhưng dưới sự kiên quyết của Vu Duệ, chương trình vẫn được triển khai bình thường.
Kế hoạch này vốn không được xem trọng mấy, ai ngờ lại đạt được hiệu quả vượt mong đợi.
Một vị khách VIP nhận được hũ nến thơm tinh xảo đặt làm thủ công từ La La Land, chụp ảnh đăng lên Weibo, bạn bè người thân của cô ấy cảm thấy thích thú nên chia sẻ khắp nơi, rất nhanh đã đẩy tin tức này lên hot search.
Chưa hết, một food blogger nổi tiếng trên mạng là thực khách thường xuyên của La La Land nhận được quà cũng hào hứng viết một status thật dài, nội dung tổng kết một số hoạt động nổi bật của nhà hàng từ trước đến nay, phân tích các dịch vụ tuy nhỏ nhưng có tâm trong quy trình phục vụ của nhà hàng, ví dụ tặng chun buộc tóc, tạp dề, khăn tay, bóng bay, đồ chơi; chăm sóc đặc biệt khách hàng là trẻ nhỏ, người cao tuổi và phụ nữ có thai; thiết kế phòng chờ có khu vui chơi cho trẻ em, khu làm đẹp, đánh giày, massage cho người lớn.

Cuối status, blogger đó kết luận rằng trong những nhà hàng lẩu mà cô ấy từng trải nghiệm, La La Land phục vụ tận tâm nhất, khiến cô ấy dễ chịu và hài lòng nhất, đương nhiên muốn quay lại nhất.
Lễ Giáng Sinh năm nay, Vu Duệ không tốn dù chỉ một đồng chi phí marketing, La La Land lại nhận được đánh giá tích cực từ người tiêu dùng là thương hiệu lẩu uy tín và có tâm.

Mắt thấy kế hoạch đạt được hiệu quả tốt, những người từng phản đối Vu Duệ đều không dám ho he gì nữa.

Chiều tối ngày Giáng Sinh, Vu Duệ cảm thấy sau một tuần tăng ca triền miên, tóc trên đầu đã rụng cả đống, trên mặt xuất hiện mấy lớp da chết.
Đối với người kinh doanh ăn uống, một năm có bao nhiêu ngày lễ là bấy nhiêu ngày hoạt động hết công suất, Vu Duệ bận đến mức nghe điện thoại cũng thấy phí thời gian, cho nên Bạch Yên gọi đến lần thứ 5 cô mới nghe máy.
“Tiểu Vu Tử, mày làm cái quái gì vậy, điện thoại mãi mới bắt máy.” Bạch Yên vừa thấy bạn tốt nghe máy đã gào lên.
“Bận quá, không để ý.” Vu Duệ cắn đuôi bút, cười giải thích.


“Hôm nay là Giáng Sinh, sao lại rảnh buôn chuyện với tao thế? Không đi chơi với chồng yêu à?”
Vu Duệ không đoán được việc đổi đề tài lại làm cho bạn tốt của cô phát điên.
“Giáng Sinh cái rắm, tên vương bát đản kia dám tìm tiểu tam sau lưng tao! Thật là tức chết tao, uổng công tao toàn tâm toàn ý lo toan bảo kê cho nhà họ Tống của hắn, thế mà hắn dám làm ra loại chuyện bất nhân bất nghĩa đó với tao.”
“Lão Tống nuôi tiểu tam?”
Vu Duệ không dám tin, không phải là cô tin tưởng nhân phẩm của chồng Bạch Yên.

Mà là cô cảm thấy, có tiểu tam nào dám đeo bám một người đàn ông có vợ là nhất đẳng huyền đai Taekwondo, bố mẹ vợ là trùm bảo kê, anh vợ là chủ nợ cho vay nặng lãi…
Bạn tốt ở đầu dây bên kia bắt đầu văng một rổ lời lẽ thô tục: “Mẹ nó, ban nãy tên vương bát đản cùng tao đi shopping, thừa dịp tao quẹt thẻ thanh toán dám len lén liếc nhìn hai con tiểu yêu tinh ăn mặc mát mẻ.

Tao nhổ vào! Nếu không phải nhân viên cửa hàng chạy ra can, tao đã gọi người đến thiến hắn rồi.

Mày chuẩn bị phòng ngủ đi, tao qua nhà mày ở lại mười ngày nửa tháng, cho hắn ăn năn hối cải một phen.”
Thì ra là vậy, ban đầu còn tưởng chuyện này thực sự có tiểu tam nhúng tay vào…
Vu Duệ nghẹn họng trân trối, cô vẫn biết chị đại Bạch cho dù là người học cao nhất nhà nhưng máu đầu gấu di truyền từ gia đình đã ngấm vào tận xương tuỷ, lại không nghĩ rằng cô ấy dám chơi lớn, đòi thiến cả chồng.

“Bỏ hắn bơ vơ chăn đơn gối chiếc, có được không đấy?”
“Đáng đời hắn! Rảnh chưa, đi dạo phố với tao.”
“Hả? Hôm nay tình nhân đi chơi đầy đường, mày muốn lên phố chịu ngược à?”
“Mày dám nói không rảnh? Tắt điện thoại đi, tao lập tức tuyệt giao với mày.” Bạch Yên hung hăng uy hiếp.
“Biết rồi biết rồi, mày qua đón tao nhé, xe của tao đưa đi bảo dưỡng rồi.”
Vừa mới cúp máy chưa đầy 10 phút, Vu Duệ còn đang dọn dẹp giấy tờ sổ sách để chuẩn bị tan ca thì Bạch Yên đã gọi đến thúc giục: “Tao đến trước cửa rồi, mày chạy nhanh ra đây đi.”
“Chỗ đó không cho đỗ xe lâu, mày lái lên phía trước chục mét đi, tao ra ngay đây.” Vu Duệ vội vàng mặc áo khoác, nhanh chóng đẩy cửa văn phòng, chỉ sợ chậm chân chút thôi là người phụ nữ hổ báo kia không chịu nghe lời, nghênh ngang đỗ xe ngay giữa cửa chính gây cản trở giao thông.
Bạch Yên quả thực đang rêu rao đứng trước cửa chính, một tay xách túi Hermès, một tay giữ cửa siêu xe Ferrari, thu hút không biết bao nhiêu sự chú ý của người qua đường.

Nhìn thấy Vu Duệ vừa mới xuất hiện, cô ấy nhiệt tình vẫy tay.
Vu Duệ nắm chặt quai túi xách, tất tả chạy đến trước mặt Bạch Yên thở hổn hển.

“Bên ngoài gió lạnh, sao lại đứng bán dáng ở đây, mau lái xe đi.” Nói xong liền đi vòng qua đầu xe sang phía bên kia, mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Bạch Yên tiêu sái ngồi vào ghế lái, cười điên đảo chúng sinh.

“Muốn sống thì thắt dây an toàn vào.”
Lời này cùng với gió lạnh đang gào thét ngoài xe, nháy mắt làm Vu Duệ đông cứng lại thành tảng băng.
Bạch đại tiểu thư dứt lời liền đạp chân ga, cưỡi tuấn mã Ferrari đỏ tươi phóng nước đại vào giữa dòng xe cộ đông đúc, căn bản không thèm quan tâm đến cái gọi là tốc độ tối đa cho phép.
Đêm Giáng Sinh, Thượng Hải có tuyết rơi, từng bông tuyết trắng xoá bay khắp không trung.
Bạch Yên kêu gào đòi đi spa để đẹp hơn đám hồ ly tinh câu dẫn chồng, hai người chăm sóc da mặt rồi lại đi chăm sóc toàn thân.
Ngồi trong phòng xông hơi, thấy bộ dạng uể oải của Vu Duệ, Bạch Yên nghiêng đầu, nhăn mày hỏi: “Cuộc sống của mày khó khăn đến mức mày trông như chó nhà có tang vậy ư? Vẫn chưa tìm được nhà xưởng ưng ý hả?”
Nhắc đến chuyện này, Vu Duệ lại tức giận.

“Cũng không biết tại sao mà gần đây xuất hiện đủ loại vấn đề, đám chủ đầu tư nếu không phải không cho thuê thì lại bị ngáo giá.


Hôm qua tao gặp tất cả 5 nhà quanh Mẫn Hàng đều không thành, nếu cứ tiếp tục như vậy, tao đành phải chuyển hướng sang Gia Định thôi.”
Giá thuê một tháng bên khu công nghiệp Gia Định mềm hơn, rơi vào khoảng hơn 5 vạn đối với nhà xưởng 1500 m2, trong khi Mẫn Hàng gấp đôi – hơn 10 vạn, nhưng Gia Định lại cách Thượng Hải hơn 35 km, trong khi Mẫn Hàng chỉ cách có 20 km.

Nếu không phải bất đắc dĩ, Vu Duệ thực sự không muốn chọn bên đó.

“Sao không thuê của vị kia nhà mày? Tao nghe nói anh ta mới tậu một lô đất công nghiệp to tổ bố ở Mẫn Hàng.”
“Đến mày cũng biết hả?”
“Thấy trên mục tin tức tài chính kinh tế.”
Một lúc lâu sau, Vu Duệ mới nghiêm túc trả lời: “Tao không muốn nói chuyện làm ăn với người đàn ông của mình.

Tao sợ càng yêu lâu sẽ càng sinh thói ỷ lại, lỡ sau này bọn tao chia tay không êm đẹp, kiểu gì cũng quay sang đấu đá lẫn nhau, tao chỉ có nước bị bóp chết.

Tình yêu ấy à, một khi đã dính dáng đến tiền bạc và công việc, sẽ không còn đơn thuần là chuyện của hai người với nhau nữa.”
“Tiểu Vu Tử, mày già rồi, ngay cả dũng khí yêu đương cũng không còn nữa.” Bạch Yên liếc cô một cái.

“Vậy nên người ta mới nói, phụ nữ cần công danh sự nghiệp làm quái gì? Tiền đủ tiêu, cơm đủ no, áo đủ ấm, chồng con cung phụng như lão phật gia là được rồi.”
Vu Duệ lắc đầu.

“Chỉ có tiền mới mang lại cho tao cảm giác an toàn tuyệt đối.”
“Có đôi khi tao vẫn tự hỏi bản thân, con người ta hăng hái kiếm tiền đến vỡ đầu chảy máu rút cục là vì cái gì.” Bạch Yên trầm ngâm.

“Đối với tao, nhân sinh quan trọng nhất chính là tận hưởng từng khoảnh khắc, còn tiền thì hưởng thụ, hết tiền lại đi kiếm.

Chết cũng không mang tiền theo được, cho nên lúc sống cố gắng an nhàn một chút.”
Vu Duệ bắt đầu chơi với Bạch Yên từ hồi năm nhất đại học, giao tình thâm hậu đã gần 10 năm.

Với cô mà nói, cô ấy chính là chị em ruột thịt, là người nhà, cho dù tính cách hai người hoàn toàn trái ngược nhau.
Vu Duệ vắt tay lên trán, chậm rãi nói: “Đôi khi tao rất ngưỡng mộ mày, ngưỡng mộ mày lấy được một người chồng giàu có, chiều mày như chiều vong, ngưỡng mộ mày có thể sống tiêu dao tự tại mỗi ngày.

Tao thì khác, tao có lòng tham rất lớn, tao không làm được như mày.

Từ giây phút tao bước chân vào con đường này thì đã xác định là sẽ không được quay đầu, chỉ có thể không ngừng bò lên cao thôi.”
Cha mẹ Vu Duệ cũng từng nhiều lần nói với cô: “Con vất vả như thế làm gì, không bằng tìm công việc ổn định rồi tìm một người đàn ông tốt để gả, chẳng phải tốt hơn sao?”
Vu Duệ biết cha mẹ vẫn luôn không muốn cô làm kinh doanh.

Từ góc độ quan niệm truyền thống của dân tộc, một người phụ nữ mải mê theo đuổi sự nghiệp như cô rất khó để gả chồng.

Bao nhiêu người đàn ông có thể chịu nổi vợ mình thường xuyên tăng ca, thường xuyên uống rượu xã giao, thường xuyên đi công tác chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.