Bạn đang đọc Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ – Chương 75: Đừng Gây Khó Dễ Cho Em
“Anh Lăng, anh dừng xe ở ngã tư phía trước nhé, tôi muốn xuống xe.” Cách nhà hàng còn có hai đoạn đường, Vu Duệ mỉm cười đưa ra yêu cầu.
Phó Uyên nghe vậy thì nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Đến bãi đỗ xe hãy xuống.”
“Không được, bãi đỗ xe ở ngay cạnh cửa chính nhà hàng, nơi đó người qua lại rất nhiều, chắc chắn sẽ bị đám cẩu tử nhìn thấy, đảm bảo ngày mai tin đồn bay đầy trời.” Vu Duệ biết rõ xe sang như Cadillac kiểu gì cũng bị chú ý nhiều hơn bình thường, nếu như cô cùng anh đi ra từ một chiếc xe, không bị lôi lên mặt báo mổ xẻ mới là lạ.
Phó Uyên nắm lấy bàn tay mềm mại của cô vô cùng chặt, giọng nói có vẻ không hờn không giận, nhưng đối với phản ứng của cô thì rất không hài lòng: “Em giấu cái gì? Anh khiến em mất mặt thế à?”
Vu Duệ liếc ra ngoài cửa sổ, cắn môi nói: “Anh biết là em không có ý đó mà, chỉ là… em không muốn tin đồn tình ái chiếm mất spotlight của nhà hàng.
Chất lượng dịch vụ mới là bộ mặt của thương hiệu, tuyệt đối không phải đời sống riêng tư của bà chủ.”
Phó Uyên thở dài, biết cô quyết tâm muốn xuống xe, vì thế đành thỏa hiệp: “Đến ngã tư tiếp theo hãy xuống.
Trời vừa mưa vừa lạnh, anh không muốn em phải đi bộ xa.”
“Ngã tư đó ngay cạnh bến xe bus, còn đông người hơn.” Vu Duệ lắc đầu nói.
“Đến chỗ toà nhà trụ sở ngân hàng kia anh cho em xuống là được rồi.”
Lăng Hiên ngồi trên ghế lái, nhất thời không biết nên nghe ai, bèn ngước mắt nhìn gương chiếu hậu.
Nhận thấy Phó Uyên đang chau mày nhìn mình trong gương, anh ta lập tức hiểu ý, nhanh nhẹn dời mắt nhìn về phía trước.
Cuối cùng, xe vẫn theo ý Vu Duệ chậm rãi dừng ở ven đường.
Phó Uyên không hé răng nói nửa lời, ánh mắt thản nhiên nhìn cô xuống xe, nhưng cô biết chắc rằng anh đang giận lắm.
Cô xuống xe bung ô, cửa xe vừa đóng lại, quả nhiên chiếc Cadillac đã lập tức phóng đi tít mù, thậm chí còn nghênh ngang vượt đèn đỏ.
Vu Duệ nghẹn họng nhìn trân trối.
Người đàn ông này không hiểu ăn phải cái gì, càng ngày càng có những hành động ấu trĩ!
Sớm đã không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe, Vu Duệ hờn dỗi giậm giậm chân mấy cái, chờ đến lúc lấy lại tinh thần mới bắt đầu thong thả bước đi.
…
Ngày khai trương có rất nhiều khách mời trong ngành và bạn học cũ tới chúc mừng, Bạch Yên còn mời một người bạn là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đến chụp ảnh cho Vu Duệ.
Từ khi Phó Uyên dẫn đầu một đám nhân viên mặc đồ đen phía sau vừa xuất hiện, khí thế rạt rào như ông trùm xã hội đen, bầu không khí xung quanh bỗng xôn xao hẳn lên.
Nhiều người cũng đã sớm nghe qua danh tiếng của Phó Uyên trong ngành công nghiệp thực phẩm, kích động muốn chạy tới khu vực khách quý làm quen, trong khi Vu Duệ bận rộn đi qua đi lại chào hỏi, bắt tay và chụp ảnh với một đống người, không rảnh liếc mắt nhìn anh lấy một cái.
Ngồi trong khu vực khách quý đều là chủ các xí nghiệp kinh doanh thực phẩm, ngoài ra còn có chủ một số nhà hàng khách sạn nổi tiếng trong thành phố.
Qua vài lượt mời mọc, bọn họ có hơi men bắt đầu rượu vào lời ra, cùng nhau tán gẫu từ chuyện làm ăn, kinh tế chính trị cho tới chuyện trong giới.
Phó Uyên chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Vu Duệ mang đến cho anh cảm giác tồn tại mãnh liệt như bây giờ.
Ngay tại đây, cô bỗng trở thành đề tài câu chuyện trên bàn tiệc, tên của cô không ngừng được người xung quanh nhắc đến.
Một ông chủ nhà hàng Giang Nam, không biết lôi từ đâu ra quyển tạp chí kinh tế số mới nhất đưa cho mọi người truyền tay nhau đọc.
Đến khi rơi vào tay Phó Uyên, anh không cần lật cũng tìm thấy trang báo đăng bài phỏng vấn Vu Duệ, nhân vật chính mà đám người kia đang mồm năm miệng mười thảo luận.
Trường hợp các ông chủ lớn cùng nhau bàn tán về một người phụ nữ không phải mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, thật đúng là làm người ta bất ngờ.
Trong ảnh, Vu Duệ ăn mặc, trang điểm và chụp hình theo concept nữ doanh nhân chuyên nghiệp rất xinh đẹp, không những thế còn toát ra khí chất sắc sảo không phải người phụ nữ nào cũng có.
Ông chủ nhà hàng Giang Nam gật đầu tỏ vẻ khen ngợi: “Không ngờ một người phụ nữ bối cảnh thường thường bậc trung lại có thể phát huy thế mạnh, mở rộng sản nghiệp với tốc độ nhanh đến thế.
Tuổi còn trẻ, có nhan sắc, dính phải drama cũng không hoảng, gặp thần sát thần gặp Phật sát Phật, đây đúng là một kho báu.
Nếu kéo được đoá hoa này lên giường, bất luận là hậu phương vững chắc hay cánh tay phải đắc lực, đoán là cô nàng đều có thể tự tin gánh vác.”
Rượu quá ba tuần, một người khác đột nhiên đứng lên nói to, hơn nữa bắt đầu buôn chuyện: “Đoá hoa này vẫn chưa có bạn trai, chắc là vẫn muốn duyệt thêm vô số đàn ông.”
“Lão Kỷ, anh cũng muốn được bà chủ Vu duyệt qua phải không?” Có người cười phụ họa.
“Lão Trần, anh đừng nói giỡn, tôi có sư tử Hà Đông đang chờ ở nhà đó.
Còn người đẹp Vu ấy à, cùng lắm là dành một đêm mặn nồng cho nàng được thôi.”
Vu Duệ không phải đại mỹ nữ người gặp người mê, nhưng cá tính và khí chất lại khác xa so với những mỹ nữ lấy thân đổi tiền nhan nhản ngoài kia.
Các ông chủ lớn hàng ngày nhìn nhiều phụ nữ đẹp tự dâng mình lên giường đã phát nhàm, vì vậy không ít người bị Vu Duệ hấp dẫn.
Mấy lời này vừa nói ra, tất cả những người trên bàn đều nở nụ cười với ý tứ không tốt chút nào.
Thật ra cánh đàn ông trong lúc ăn nhậu hay nói giỡn như vậy cũng chẳng có gì lạ, thậm chí bọn họ còn nói cả chuyện chăn gối, càng về sau càng không đứng đắn.
Những lời đùa vui vô thưởng vô phạt thế này thường ngày Phó Uyên nghe nhiều đã thành quen, nhưng hiện tại anh lại cảm thấy những người này vô cùng đáng khinh.
Đặc biệt là kẻ khơi mào họ Kỷ kia, Phó Uyên chỉ muốn ném quyển tạp chí trên tay vào mặt lão ta.
Nếu đây không phải tiệc khai trương của Vu Duệ, anh chắc chắn sẽ vung tay thưởng cho lão ta mấy cú đấm nảy lửa.
Nãy giờ anh căn bản không hề động đũa, là do quá bực mình, ăn không vô, nuốt không trôi.
Càng ngồi càng thêm chán ngấy mấy người ở đây, Phó Uyên rút cục mất kiên nhẫn nới lỏng cravat, tuỳ tiện ném quyển tạp chí lên bàn, đứng dậy chụp lấy áo khoác, nói lời cáo lui.
Khuôn mặt tuấn tú giờ phút này trở nên lạnh lùng đến cực điểm, trong ánh mắt lộ ra tia “người lạ chớ gần”.
Mấy người ngồi kia có người nào không phải lão hồ ly? Phó Uyên vừa mới có một ánh mắt khác thường, bọn họ đã suy đoán được thái độ của anh ngay.
Ông chủ Kỷ hẳn là đã từng qua nghe một vài lời đồn về mối quan hệ giữa Vu Duệ và Phó Uyên, đợi anh đi rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Giám đốc Phó khó chịu sao? Lẽ nào lời đồn là sự thật?”
Bọn họ không ai bảo ai cùng nhìn chằm chằm về hướng Phó Uyên rời đi.
…
Buổi tiệc khai trương ngày hôm nay không thiếu mỹ nữ đi cùng các ông chủ lớn, thế nhưng lại có một mỹ nữ hàng thật giá thật mà cả Phó Uyên lẫn Vu Duệ đều quen thuộc.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy Hepburn đen tuyền, găng tay ren cùng màu dài đến khuỷu tay, phối cùng vòng cổ và khuyên tai kim cương, khuôn mặt trang điểm diễm lệ, tóc búi kiểu cổ điển, nhìn qua ngời ngời khí chất.
Nếu chỉ nói về nhan sắc, Vu Duệ thực sự không có cửa so với cô ta, thế nhưng…
“Vu Duệ là người phụ nữ hiện đang ở bên lão Phó.
Thế nào? Cảm nhận được sự chênh lệch chưa?” Lăng Hiên không chút lưu tình đả kích Dương Minh Châu.
“Anh có ý gì?” Dương Minh Châu cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình như muốn ngừng đập.
“Ý trên mặt chữ, tôi cảm thấy cô không cùng đẳng cấp với cô ấy.” Lăng Hiên nhìn xa xa về phía Vu Duệ, thản nhiên nói.
“Lão già kia chết rồi, cô tranh giành tài sản với vợ cả lão ta quá khó khăn nên mới muốn tái hợp với Phó Uyên? Tôi khuyên cô một câu thôi, đừng mơ mộng hão huyền.”
Dương Minh Châu đánh chết cũng không muốn để người khác biết chuyện xấu của mình, vậy mà Lăng Hiên lại không thèm bóng gió mà nói toạc ra như vậy khiến cô ta cảm thấy bản thân như vừa bị người ta lột trần ném ra đường, cảm giác hổ thẹn cùng phẫn nộ lập tức trào dâng trong lòng.
Ngày đó, cô ta đã yêu một Phó Uyên tay trắng lập nghiệp, nhưng cô ta lại càng yêu tiền tài vật chất hơn, bây giờ anh đã không còn là chàng thanh niên nghèo năm xưa, cô ta sao có thể không xao xuyến.
…
Bị Lăng Hiên nhục mạ mấy câu, vậy mà Dương Minh Châu vẫn mặt dày đi tìm Phó Uyên, còn chủ động chào hỏi.
Phó Uyên liếc mắt nhìn cô ta, trong ánh mắt toàn là khinh thường cùng tức giận.
Con đàn bà lăng loàn này mấy hôm trước dám bẻ cong sự thật khiến anh và Vu Duệ suýt nữa thì cãi nhau to, hôm nay cô ta còn đến đây làm gì, tìm chết sao?
“Cô rảnh rỗi đến độ mò đến tận đây kiếm tôi sao, không cần về nhà hầu hạ con trai của lão già kia hả?”
Dương Minh Châu nghe vậy thì sắc mặt lập tức tái mét, anh nói huỵch toẹt ra như thế khác gì không chừa cho cô ta một chút mặt mũi nào.
“Không phải, em đi cùng Lục… phó giám đốc Lục.” Cô ta nhìn thẳng hai mắt vào Phó Uyên, tuy giọng nói hơi run run nhưng ngữ khí thì lại oán hận vô cùng.
“Phó Uyên, anh đừng đắc ý quá sớm.
Cô ta không hề quan tâm đến quá khứ của anh, thậm chí còn không để ý đến sự tồn tại của em, em nói dối chuyện hình xăm của anh là hình xăm đôi mà cô ta cũng không phản ứng.
Nếu thực sự yêu anh, cô ta có thể bình chân như vại đến vậy sao? Em cũng là phụ nữ nên rất hiểu, cô ta căn bản không hề yêu anh, cô ta chỉ yêu tiền của anh thôi.
Một ngày nào đó anh lật thuyền trong mương, cô ta chắc chắn sẽ đá anh không thương tiếc!”
“Tại sao cô ấy phải để ý đến sự tồn tại của cô nhỉ? Đối với tôi, cô còn chẳng xứng với hai chữ kĩ nữ.” Phó Uyên nhìn Dương Minh Châu một cách ghét bỏ, gằn từng chữ một.
“Phó Uyên, anh dám!”
Trước mặt Dương Minh Châu đang giận quá hoá thẹn, Phó Uyên vẫn vô cảm, ánh mắt anh lạnh lẽo, khóe môi cong lên thành một nụ cười khinh miệt.
“Dương Minh Châu, đừng khiến tôi phải coi thường cô thêm nữa.” Giọng nói của anh pha lẫn vài phần uy hiếp, nói xong, anh không hề lưu luyến đứng lên định rời đi.
Dương Minh Châu uống cạn ly rượu vang trên bàn, trong mắt toát ra vài phần chua xót cùng tang thương, tựa như đang nói chuyện với người khác, lại tựa như đang độc thoại: “Tôi còn tưởng cả đời này anh sẽ không biết yêu ai.
Có lẽ tôi nhầm rồi… Cô ta thật có phúc.”
Phó Uyên khựng lại một giây nhưng không quay đầu, anh dùng giọng điệu nhẹ nhàng ôn tồn hiếm có đáp lại cô ta: “Dương Minh Châu, chính cô tự tay vứt bỏ cái phúc này.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Minh Châu trở nên trắng bệch, cơ thể lung lay như sắp đổ.
Cô ta không khỏi xoay người nhìn Phó Uyên, chật vật lắc đầu.
“Không, anh chưa từng yêu tôi.”
Thật lâu sau, đối phương mới trả lời ngắn gọn: “Đúng vậy.”
Lăng Hiên đứng gần đó quan sát toàn bộ cuộc đối thoại, thấy tên Phó Uyên này không thèm dây dưa dông dài với tiện nữ, trong lòng anh ta cười muốn khùng.
Dương Minh Châu không còn sức lực nói thêm câu nào nữa, cứ như vậy thất hồn lạc vía bỏ đi.
…
“Ôi, phó giám đốc Lục, đã lâu không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?”
“Ôi chao, đây không phải là Vu Duệ, bông hoa của giới kinh doanh nhà hàng đây sao?” Đối phương nhìn dáng người ngày càng quyến rũ của cô, nở nụ cười có chút bỉ ổi.
Vu Duệ vừa nghe hai chữ “bông hoa” thì lén nắm chặt tay, nhưng cô tự biết bản thân không tránh được, chỉ có thể ngấm ngầm lá mặt lá trái (*), ngoài cười nhưng trong không cười.
(*) lá mặt lá trái: thành ngữ chỉ sự tráo trở, lật lọng.
Từ ngày gặp Vu Duệ trong một buổi tiệc chiêu thương cao cấp, phó giám đốc ngân hàng thành phố Thượng Hải Lục Nghị nhớ mãi không quên, không ít lần hẹn gặp riêng Vu Duệ, nhưng lần nào cũng bị cô dứt khoát từ chối.
Lục Nghị ham mê nữ sắc đã nổi danh trong giới, đầu năm nay mới bước vào ngũ tuần, trước khi ly hôn vẫn luôn nuôi tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ thành đàn, sau khi ly hôn lại càng không phải bàn.
Tật xấu lớn nhất của hắn ta ai mà chẳng biết, khách hàng nam giới đến làm thủ tục vay tiền đều bị làm khó làm dễ, nhưng chỉ cần là phụ nữ thì rất nhanh sẽ được thông qua.
Lúc trước, vì để cự tuyệt mà Vu Duệ bắt buộc phải nói ra vài lời khó nghe, lúc đó cô thực sự không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ muốn hắn ta nhanh cút cho khuất mắt.
Hiện tại có việc phải nhờ cậy Lục Nghị, Vu Duệ không còn cách nào khác ngoài tỏ vẻ thân thiết xởi lởi.
Hôm nay cho dù cô đã mặc quần dài nhưng vẫn không tránh được cái móng heo của hắn ta.
Hai người ngồi một góc uống rượu, hắn ta chốc chốc lại sờ sờ eo, xoa xoa đùi cô, chỉ thiếu mỗi nước đè cô ra tử hình ngay tại chỗ.
Vu Duệ đau khổ nghĩ thầm, không biết lúc trước làm sai cái gì mà bây giờ lại bị nghiệp quật tơi bời thế này!
“Phó giám đốc Lục, không biết ngài đã xem qua hồ sơ vay vốn của tôi chưa?”
“Lần trước tôi mời em ăn cơm, em không nói hai lời liền từ chối, đến tận bây giờ tôi vẫn canh cánh trong lòng.” Lục Nghị chụp lấy tay Vu Duệ xoa tới xoa lui mấy cái.
Lời nói này mới nghe đã biết có mục đích.
Cắn răng chịu đựng cảm giác mồ hôi tay nhớp nháp của phó giám đốc Lục, Vu Duệ cười giả lả rót rượu cho hắn ta, dốc hết toàn tâm toàn lực mà lấy lòng.
“Phó giám đốc Lục, đợt trước tôi thực sự quá bận, chắc ngài cũng biết.
Nếu như ngài không ngại, cuối tuần này cùng tôi ăn một bữa cơm hàn huyên?”
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào tinh tế có thể làm cho xương cốt mềm nhũn, không người đàn ông nào có thể kháng cự.
Bản tính háo sắc trong lòng Lục Nghị được khơi lên, hắn ta hỏi với giọng thần thần bí bí: “Bà chủ Vu mời tôi sao?”
Sao cô không hiểu ý tứ của hắn ta không chỉ đơn thuần là ăn cơm, nhưng trước mắt cô không thể đắc tội với hắn ta, chỉ có thể tạm thời giả ngu, làm bộ không hiểu.
“Dĩ nhiên rồi.” Vẫn là giọng nói ngọt như đường, nhưng trong lòng cô đã mở một cái pháp trường lăng trì hắn ta cả trăm lần.
“Việc này khá nhạy cảm, hay là ăn cơm xong chúng ta tìm chỗ uống rượu, từ từ bàn chuyện?” Đối phương tiếp lời.
“Đến nhà em, có được không?”
“Nhất định rồi, tôi sẽ chuẩn bị rượu ngon chờ phó giám đốc Lục hạ cố đến chơi.”
Lục Nghị nâng cái bụng phệ to như trống đình lên cười ha hả.
“Tốt, tốt lắm, tôi sẽ sắp xếp thời gian đến tìm bà chủ Vu xin một bữa cơm.”
Cái bụng phệ vì uống nhiều rượu mà căng phình ra như muốn làm đứt tung hàng cúc, hắn ta giơ tay ngăn động tác rót thêm rượu của Vu Duệ, dùng vẻ mặt đầy ý vị thâm trường mà nói: “Tôi đi WC, lát nữa quay lại nói chuyện với em tiếp.”
Vu Duệ cố giữ nụ cười tủm tỉm cho đến lúc hắn ta khuất dạng.
Như được xả hơi, cô cầm một ly nước lọc lên, ngửa cổ uống hết sạch.
Đặt ly xuống, Vu Duệ hoàn toàn không biết có người sớm đã nghiền ngẫm bộ dạng chân chó của cô.
“Thì ra trước giờ bà chủ Vu chơi bài dùng sắc đẹp để thuyết phục đối tác.” Phó Uyên ngồi xuống chỗ Lục Nghị vừa rời đi, khoanh tay cười lạnh.
Vu Duệ nghe tiếng liền quay đầu nhìn sang, vừa lúc bắt gặp khuôn mặt đen như Diêm Vương của Phó Uyên, trong chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên.
“Em… không có!” Cô có chút xấu hổ mở miệng bao biện, thế nhưng đầu óc đột nhiên ngưng trệ, nhất thời chỉ nặn ra được mấy chữ.
“Chẳng lẽ không đúng?” Nhìn gương mặt thẹn thùng của cô, Phó Uyên cố ý học theo lời nói của cô ban nãy.
“Nhất định rồi, tôi sẽ chuẩn bị rượu ngon chờ phó giám đốc Lục hạ cố đến chơi.”
Phó Uyên bắt chước giọng cô cũng giống đến bảy tám phần, nhưng giọng nam giả nữ khiến người nghe thật không dám khen tặng.
“Anh thôi ngay!” Vu Duệ giận sôi máu, không muốn để ý đến anh nữa, nhổm người đứng dậy.
“Anh còn chưa nổi giận, em lại dám nổi nóng với anh?” Anh nhìn cô với vẻ lạnh lùng, vẻ mặt tràn đầy tức giận, vung tay nắm lấy cánh tay Vu Duệ kéo trở về, không cho cô đi.
“Nếu anh không có chuyện gì khác, em còn có khách phải tiếp.
Hôm nay là ngày vui của em, anh đừng gây khó dễ cho em.” Vu Duệ thầm than trong lòng, chuyện vay tiền còn chưa xong, lỡ đâu Phó Uyên lại vô tình làm cô đắc tội người ta, cô biết phải làm sao.
Bộ ngực không ngừng phập phồng tiết lộ tâm trạng nóng nảy của cô.
Phó Uyên sa sầm mặt, chậm rãi mở miệng: “Em thực sự muốn ăn cơm cùng họ Lục đó? Em nghĩ hắn ta muốn ăn cơm hay là ăn em? Không cho em đi hầu ngủ người ta là gây khó dễ cho em?”
Vu Duệ nghe vậy, sắc mặt bỗng dưng trắng bệch.
Người đàn ông này rất giỏi, rất lợi hại, luôn biết cách khơi gợi cơn giận của cô, ép cô gần như mất khống chế.
Vu Duệ bất chấp hình tượng, nghiến răng chỉ vào mũi Phó Uyên mắng: “Em mời người ta ăn một bữa cơm uống một chai rượu, từ khi nào lại thành hầu ngủ? Em có việc cần nhờ người ta giúp mới phải hạ mình như thế, anh chỉ biết nổi hứng chen ngang phá đám! Anh có nghĩ đến chuyện người ta không vui, không chịu giúp đỡ em không hả?”
“Người như hắn ta, một nhân vật nhỏ như em không đủ trình chơi đùa.” Phó Uyên cắn răng, gần như rít lên.
“Em không dám chơi đùa hắn ta, em chỉ định nịnh nọt một chút để vay tiền thôi.”
“Vu Duệ, chắc em cũng biết, không phải ai cũng có thể vay tiền hắn ta một cách thuận lợi.”
Vu Duệ hiểu được ý tứ của Phó Uyên, bỗng cảm thấy đáy lòng mềm xuống.
Cô nắm tay anh đặt lên eo mình, xoa dịu tâm tình lo lắng của anh bằng giọng nói dịu dàng: “Em hứa với anh, chỉ là một bữa cơm đơn thuần thôi.
Em sẽ không vì tiền mà để củ khoai tây béo lùn đó đè đâu.”