Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ

Chương 72: Câu Chuyện Khởi Nghiệp


Bạn đang đọc Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ – Chương 72: Câu Chuyện Khởi Nghiệp


Sáng hôm sau, Vu Duệ làm thủ tục xuất viện cho Phó Uyên, hai người một thân thoải mái rời khỏi bệnh viện.
Bởi vì tay của Phó Uyên vẫn chưa tiện hoạt động nên Vu Duệ lái xe về nhà.

Anh ngồi dựa vào ghế phụ lái nhìn Vu Duệ chuyên tâm cầm vô lăng, bỗng cảm thấy lúc này cô đặc biệt ngoan ngoãn, đây chính là bộ dạng anh thích nhất.
Đến ngã tư thì gặp đèn đỏ, hai người cùng nhau nhìn về phía trước, an an tĩnh tĩnh nhẩm đếm con số đang giảm dần kia.
Phó Uyên đột nhiên quay đầu sang liếc nhìn Vu Duệ một cái, nhàn nhạt hỏi: “Em không định mời anh tham dự tiệc khai trương à?”
“Tại sao em phải mời anh? Nhà hàng của em đâu có hợp tác với công ty anh?”
“Ông chủ bà chủ hợp tác với nhau là được.” Phó Uyên nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
“Tuỳ anh, nếu muốn thì anh cứ đến thôi.

Nhưng anh không có thiệp mời, ngộ nhỡ nhân viên của em đuổi anh ra ngoài, anh đừng có tìm em hỏi tội nhé.

Em không chịu trách nhiệm đâu.”
Phó Uyên bị câu nói đùa của cô chọc cười, khóe miệng cong lên.
Đèn đỏ ở ngã tư này dài gấp đôi bình thường, mãi mới chạy hết một nửa, Vu Duệ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết trong đầu đang nghĩ đến vấn đề gì, tự dưng hỏi: “Thành phố này hàng năm có rất nhiều người khăn gói đến khởi nghiệp, năm xưa anh không có tiền, không có bối cảnh, càng không có người chống lưng, em còn nghe nói lúc đó trên thị trường có một doanh nghiệp cùng ngành rất hăng hái chèn ép Hằng Uyên.

Làm sao anh có thể tiếp chiêu, thậm chí vượt mặt bọn họ để đạt được thành tựu như ngày hôm nay vậy? Bí quyết thành công của anh là gì?”
Những năm đầu Phó Uyên thành lập Hằng Uyên, thương mại điện tử đang chuyển giao từ mô hình B2C sang C2C và P2P (*), hình thức mua sắm trực tuyến vẫn còn chưa phổ biến rộng rãi như bây giờ.

Những mặt hàng người tiêu dùng mua online đa phần chỉ là quần áo, giày dép, mỹ phẩm, đồ dùng gia đình,…
(*) B2C: Business to Customer, mô hình kinh doanh giữa doanh nghiệp và người tiêu dùng.
C2C: Customer to Customer, mô hình kinh doanh giữa người tiêu dùng với nhau thông qua bên thứ ba, thường là các sàn thương mại điện tử.
P2P: Peer-to-peer, mô hình phi tập trung, trong đó, hai đối tượng tương tác trực tiếp với nhau để trao đổi mua bán hàng hóa và dịch vụ hay hợp tác sản xuất hàng hóa mà không cần thông qua bên thứ ba.
Lúc bấy giờ, Phó Uyên cho rằng phải kết hợp triệt để giữa hai hình thức mua sắm offline và online, vì vậy anh bắt tay với một app P2P ride sharing (app đặt xe kiểu Grab, Uber) ra mắt dịch vụ đi chợ trực tuyến.

Khi sử dụng dịch vụ này, khách hàng chỉ cần ngồi một chỗ tra cứu thông tin từ tên, nguồn gốc, giá cả, thương hiệu của các loại hàng hóa như thịt cá, rau xanh, hoa quả, nguyên liệu chế biến tươi sống,… cần mua qua app, sau đó hẹn shipper giao đến tận nơi theo thời gian mong muốn.


Dịch vụ này giúp người tiêu dùng tiết kiệm được thời gian và không cần phải ra ngoài, cực kì phù hợp với những người làm công sở.

Việc thanh toán cũng rất đơn giản, app hỗ trợ nhiều kênh thanh toán khác nhau như thẻ visa, Paypal, ví điện tử và cả tiền mặt.
Bên cạnh đó, app còn lưu lại lịch sử mua hàng để tích điểm nâng hạng thành viên, mở mục đánh giá khiếu nại sản phẩm, cũng như thường xuyên phát hành voucher mua sắm cùng các chương trình khuyến mại hấp dẫn.
Sau một thời gian ngắn ra mắt người tiêu dùng, dịch vụ đi chợ trực tuyến nhận được nhiều phản hồi tích cực và lợi nhuận khả quan, Hằng Uyên dựa vào nó mà thu hút được rất nhiều quỹ đầu tư, thuận lợi kéo được một khoản đầu tư kếch xù.

Thành công bước đầu coi như đã đạt được, Phó Uyên tiếp tục nâng cấp dịch vụ, đi liền với đó là việc mở rộng quy mô công ty, chiêu mộ thêm nhân viên, nửa năm sau còn phát hành được cả cổ phiếu ra thị trường.

Qua hơn một năm, tổng tài sản của công ty đã được nâng lên gấp 5.
Dịch vụ đi chợ trực tuyến cũng giúp app đặt xe mà Phó Uyên hợp tác nhanh chóng lọt vào tầm mắt của người dân trong nước, xuất sắc vượt qua hai app cùng ngành khác, lọt vào top 5 app đặt xe phổ biến nhất của năm.

Mặc dù hiện tại đã có rất nhiều app tốt hơn ra đời, nhưng nó vẫn luôn nằm trong top 3 app đặt xe đứng đầu nội địa.
Phó Uyên nghe thấy Vu Duệ tự nhiên lại hỏi vấn đề nghiêm túc như thế, nhịn không được nở nụ cười.

“Anh hả? Dĩ nhiên là do anh sở hữu tài năng thiên bẩm.”
Vu Duệ hung tợn trừng anh một cái.
Phó Uyên thu lại nụ cười, dùng ánh mắt hồi tưởng xa xăm mà trả lời: “Có lẽ là vì ước muốn thoát nghèo chăng? Thanh niên nông thôn cái gì cũng không có, chỉ có duy nhất lòng khao khát đổi đời.

Năm đó, mấy người bọn anh ai nấy đều mang theo một tấm thân cô độc dũng cảm không sợ chết đến thành phố lớn, ngày ngày chạy từ nam ra bắc kí từng hợp đồng lớn nhỏ, dùng hai bàn tay trắng và đôi chân không biết mệt từng bước từng bước bò lên bậc thang tiếp theo, mọi khổ cực gian truân đều đã vật lộn qua.

Còn em, dọc đường tuy không hẳn là được trải hoa hồng, nhưng từ trước đến giờ vẫn luôn có người hộ giá, cha mẹ lại bảo bọc em như công chúa.

Có thể nói trong số những người ra ngoài lập nghiệp, em quá may mắn.”
Vu Duệ nghe vậy thì vô cùng cảm khái, cô sao lại không biết quy tắc ngầm của giới thương trường này chính là cá lớn nuốt cá bé, một người có điểm xuất phát gần đáy xã hội leo được lên thượng tầng như Phó Uyên, cô không dám nói mình hiểu hết tâm tư của anh, nhưng cô biết anh nhất định đã phải đánh đổi hơn người bình thường rất nhiều.

Giây phút bước chân vào con đường đầy chông gai này, không còn cách nào để quay đầu, cho dù phải giẫm đạp lên vai những kẻ yếu hơn thì cũng chỉ có thể liều chết tiến lên phía trước, nếu không nhất định sẽ bị thị trường đào thải không thương tiếc.

Công ty mở rộng quy mô, các hợp đồng lớn gõ cửa thường xuyên hơn, nhưng lợi nhuận càng cao cũng đồng nghĩa với rủi ro và nguy cơ xuất hiện càng nhiều.

Để có chỗ đứng nhất định trong chốn thương trường, không có chuyện một sớm một chiều, càng không có chuyện lội ngược dòng một cách dễ dàng như trong phim truyền hình.

Muốn thành công, con người ta phải tích lũy không ít kinh nghiệm từ những lần thất bại.
Vậy những lúc khó khăn vất vả tìm đến, Phó Uyên làm thế nào để có thể tiếp tục kiên trì?
Ai mà ngờ chỉ sau 5 năm thành lập Hằng Uyên, Phó Uyên đã được giới truyền thông liệt vào hàng ngũ phú hào mới nổi.

Trong đó, Phó Uyên nổi tiếng nhất: thăng tiến nhanh nhất, trẻ tuổi nhất, mặc dù đã ngoài 30 nhưng vẫn rất đẹp trai phong độ, cha mẹ mất sớm, trong nhà chỉ còn vài người họ hàng và một đứa em gái nổi loạn, quan trọng nhất chính là hiện giờ anh còn đang độc thân, lại không có nhiều tai tiếng liên quan đến tình ái.
Có lẽ vì xuất thân nông thôn nên Phó Uyên cũng không thích lối sống hào nhoáng phô trương như những mấy vị phú hào nổi danh ngoài kia.

Biệt thự villa gì gì đó anh mua để đầu cơ bất động sản, trong khi bản thân anh và em gái chỉ sống ở căn hộ chung cư cao cấp.
Không biết nên nói anh tiết kiệm hay keo kiệt nữa đây, đường đường là giám đốc của một công ty lớn, vậy mà chỉ lái một chiếc Audi đời cũ rất đỗi bình thường, thậm chí còn không đắt tiền bằng BMW của Vu Duệ.

Ngay cả tài xế riêng anh cũng không thuê, công ty cũng chỉ có một chiếc xe công vụ, việc đưa đón khách hàng hay đối tác đều do các trợ lí thay phiên nhau đảm nhiệm.
Mấy chuyện này Vu Duệ đã từng hỏi qua một lần, Phó Uyên chỉ trả lời ngắn gọn rằng anh ghét phải nuôi những kẻ rỗi hơi.
Vu Duệ nghe anh nói thế, liền xì một tiếng dài: “Cứ cho là thế đi, nhưng chiếc Audi cùi này của anh thì nên đổi rồi.”
“Lái lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm mà, khi nào hỏng hẵng hay.” Trong giọng nói của Phó Uyên có pha chút ý cười.

Lúc hai người về đến Thế Mậu, Phó Hân và Vi Nam vẫn đang học trên trường.

Căn hộ cho dù vắng nam chủ nhà gần một tuần trời thì vẫn luôn được dọn dẹp sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp gọn gàng đâu vào đấy.
Vu Duệ giúp Phó Uyên kéo vali hành lí vào phòng ngủ, trong bụng tính nấu vài món thanh đạm cho anh rồi mới đi.
Cô cởi áo khoác lông thỏ dày sụ treo lên giá, tiện tay rót nước ấm đưa cho Phó Uyên, cười hỏi: “Anh muốn ăn chút gì không?”
Phó Uyên gật đầu, cởi áo khoác đưa cho Vu Duệ rồi nhận lấy cốc nước, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý rơi xuống cổ áo cô.
Vu Duệ không phát hiện ra ánh mắt khác thường của Phó Uyên, tay cầm áo khoác dạ treo cạnh áo lông của mình rồi xoay người vào bếp, vừa đi vừa nói: “Chờ chút nhé, em nấu cơm nhanh thôi.


Anh tắm rồi nằm nghỉ đi, chờ anh tắm xong là em cũng sắp xong rồi đấy.”
Phó Uyên “Ừ” một tiếng nhưng không rời đi mà lại đứng dựa vào cửa phòng bếp nhìn Vu Duệ bắt đầu vo gạo rửa rau.
Hôm nay, cô mặc áo len cổ V hơi lộ khe ngực, chân váy dạ dài đến đầu gối, cả trên lẫn dưới đều là loại ôm sát vào người, phác họa đường cong quyến rũ hết sức rõ ràng.

Tổng thể trang phục không được coi là gợi dục, mà chỉ có thể nói là rất gợi cảm.
Sau khi dựa cửa ngắm nhìn cô một lát, anh bỗng bước vào, một tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô từ phía sau, tay còn lại vươn ra nắm lấy tay cô, cùng cô cầm dao.
Vu Duệ đang tập trung thái rau, đột nhiên eo bị một bàn tay hữu lực ôm lấy, bàn tay cầm cán dao cũng bị nắm theo, khớp xương cổ tay của người đàn ông đè lên mu bàn tay cô, hơi thở nóng rực tràn ngập hormone nam tính quấy nhiễu cái gáy trắng nõn.
Tư thế này hơi ái muội, mặt cô thoáng cái nóng lên, toàn thân cũng không tự chủ được mà cứng đờ.
Trong khoảnh khắc đó, cả phòng bếp rộng lớn bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người.
Vu Duệ dùng khuỷu tay khẽ đẩy đẩy anh, mở miệng chậm rì rì nói: “Anh ra ngoài đi, em đang nấu ăn mà.”
Phó Uyên cúi đầu, nói nhỏ bên tai cô: “Em cứ làm tiếp đi, anh đang tiếp thu kiến thức bếp núc.”
Lại muốn chơi trò gì đây?
“Phó Uyên…” Vu Duệ hai tay run run, mãi mới thốt ra được tên anh.
Phó Uyên nghe vậy thì cười khẽ.

“Dao cầm cũng không vững mà còn đòi nấu ăn.”
Cuối cùng Vu Duệ cũng lấy lại được phản ứng, cô thả tay ra, con dao làm bếp lập tức rơi xuống mặt thớt gỗ “cạch” một tiếng.
Phó Uyên thuận thế đẩy cả dao lẫn thớt ra xa.
Vu Duệ giãy giụa muốn thoát, anh liền dùng lực ghìm lại: “Đừng nhúc nhích, để anh ôm em một lát.”
Cô không cựa quậy được, chỉ có thể vỗ vỗ bàn tay anh, đỏ mặt nói: “Để em làm cơm xong đã, lát nữa về phòng cho anh ôm thoải mái.”
Dựa sát vào lưng cô là thân hình rắn chắc của người đàn ông, lồng ngực cường tráng phập phồng lên xuống.
Phó Uyên vùi đầu vào cổ Vu Duệ, hít một hơi hương thơm trên người trên tóc cô, làm cô cảnh giác rụt vai lại.
“Anh lại muốn làm gì?”
Tay anh men theo vạt áo luồn vào, nắm lấy eo cô kéo sát vào người mình, tay kia lần theo đường cong vuốt ve.

Vết chai mỏng trong lòng bàn tay anh ma sát với làn da mềm mại của cô, làm cô thấy ngưa ngứa.
Anh nói rất nhỏ, gần như thì thầm: “Em thông minh như thế, phải biết anh muốn làm gì chứ.”
Vu Duệ choáng váng, nhất thời không phản ứng kịp, chỉ thấy Phó Uyên càng lấn tới, thân dưới dán chặt vào cô.
Bàn tay men theo đường cong lả lướt hướng dần lên trên, sau đó lại lần ra phía trước, bắt gặp ngọn núi cao ngất liền phủ lên rồi thoả sức nhào nặn, tạo ra đủ loại hình dạng.
“Bọn nhỏ sắp đi học về rồi!”

“Hôm nay bọn nó có tiết thể dục buổi chiều, buổi trưa sẽ không về.” Phó Uyên vén mái tóc dài sang một bên, cúi đầu mút mát cần cổ thon dài trắng ngần, bàn tay to lớn bắt đầu du tẩu trên bắp đùi non mịn của cô.
Vu Duệ không thể không nắm chặt bệ bếp, cổ họng thỉnh thoảng phát ra âm thanh yếu ớt.

“Nhỡ đâu hai đứa đột ngột về ăn cơm thì sao?”
“Yên tâm, anh vừa chuyển cho bọn nó mấy nghìn, trời lạnh, hai đứa kiểu gì cũng dắt nhau đi ăn đồ nướng.

Mà có về cũng không vào được đâu, anh khoá trái cửa rồi.”
“Anh đúng là… chỗ nào… cũng có thể động dục.” Cô ngửa đầu dùng sức hít thở, khó nhọc nhả ra từng chữ ngắt quãng.
“Chẳng lẽ em không thích bộ dạng động dục bừa bãi của anh sao?”
Vu Duệ nuốt nước bọt, hé miệng thở gấp gáp, hai chân như mềm nhũn ra, phải dựa người vào bệ bếp mới đứng vững, nhưng nơi nào đó lại thấy trống rỗng, theo bản năng ưỡn người về phía sau, ngay tức khắc nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông: “Em đang mời gọi anh đấy à?”
Hơi thở nhuốm đầy mùi dục vọng của anh quá mức bá đạo, không khỏi khiến cho hô hấp của cô loạn nhịp.
Phó Uyên kéo Vu Duệ xoay người lại đối diện với mình, hung hăng chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, chiếc lưỡi nóng rực tàn sát khắp khoang miệng, hai đầu lưỡi cuốn lấy nhau dây dưa mãnh liệt làm cô rùng mình.

Nghe tiếng thở hổn hển mê hồn của cô, vật nam tính nhanh chóng ngẩng cao đầu, vươn mình chọc vào bụng dưới người phụ nữ.
Vu Duệ bị Phó Uyên đè lên bệ bếp, buộc phải ngẩng đầu đón nhận nụ hôn kịch liệt nồng cháy, hai tay không cẩn thận chạm vào dây thắt lưng của anh, nhưng cô chưa kịp rút tay lại đã bị anh tóm lấy đặt lên khoá thắt lưng, dẫn dắt cởi bỏ.

Không bao lâu sau, thắt lưng nhanh chóng bị anh ném xuống đất chung với quần dài.
Phần khoá cài kim loại va chạm với mặt đất phát ra tiếng “cạch” giòn tan, tim Vu Duệ cũng vì thế mà nhảy vọt lên.
Phó Uyên dùng một tay cởi chân váy của Vu Duệ, lúc khóa bị kéo xuống, cô đột nhiên kéo tay anh lại, do dự hỏi: “Anh định làm ở chỗ này thật sao?”
Anh không trả lời, chỉ tập trung chăm sóc khu vực bí ẩn của cô cách một lớp quần lót, cô vừa định cất lời đã bị anh giơ tay che miệng.
Ngón tay anh miết lên cái cằm nhọn, đôi môi mỏng kề vào cổ cô mút nhẹ, bên tai cô là giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc: “Cho anh làm một lần thôi.”
Những điểm nhạy cảm trên người cô bị người đàn ông này kích thích một cách thuần thục, cô không cách nào ngăn cản được, chỉ có thể cong người vặn vẹo như đang kháng nghị.
Anh chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: “Được không?”
Con người là một loài động vật có lòng tham không đáy.

Đã ôm lại muốn hôn, đã hôn lại càng muốn gần gũi hơn nữa.
Hôm nay Phó Uyên không giống ngày thường lắm, nhưng Vu Duệ lại không nói ra được là khác ở chỗ nào.
Rau vẫn đang nằm lẳng lặng trên thớt, cơm trong nồi bắt đầu chín phát ra âm thanh “lục bục” nho nhỏ.

Thỉnh thoảng lại có vài giọt nước nặng trĩu rơi ra từ vòi nước, thi nhau nhỏ tí tách xuống thành bồn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.