Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ

Chương 6: Oan Gia Ngõ Hẹp


Bạn đang đọc Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ – Chương 6: Oan Gia Ngõ Hẹp


Không ít người đi đường thấy cãi vã ầm ĩ đều đổ xô về phía bên này hóng hớt.

Bọn họ hoàn toàn không biết phải trái đúng sai như thế nào, chỉ bởi vì gặp cảnh này quá nhiều nên cứ nhìn thấy người lăn ra trước mũi xe người khác mà vẫn bình an vô sự liền tự động nghĩ đó là phường ăn vạ, cho dù rõ ràng chiếc xe kia đi quá tốc độ.
“Khu Phố Đông của người nhà giàu mà cũng có kẻ lừa đảo ăn vạ?”
“Gần đây rất hay có cái trò này nhé! Bọn lừa đảo sẽ tăm tia các con mồi dễ dụ để ăn vạ đòi tiền.

Anh gì ơi, anh đừng có tin lời của cô gái kia, tuyệt đối đừng đưa tiền, mau mau báo cảnh sát đi thôi.”
Bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ không ngừng, mặt mũi già nua của Vu Duệ rơi rớt từng mảng xuống đất, cô thẹn quá hóa giận mắng to: “Các người bị làm sao thế, có ai ăn vạ mà mặc quần áo hàng hiệu, dùng điện thoại đắt tiền không hả?”
“Sao những kẻ ăn vạ càng lúc càng chuyên nghiệp thế nhỉ, còn biết mua hàng hiệu, mua điện thoại xịn để dễ qua mắt.

Chắc lại toàn là tiền lừa được từ các phi vụ trước đó chứ gì? Có đủ tứ chi, có sức khoẻ sao không tìm công việc lương thiện mà làm?” Đám đông vẫn chưa chịu buông tha cho Vu Duệ.
Những lời công kích phi lí của đám người hiếu kì khiến cho Vu Duệ kích động đến mức tím tái mặt mày, hai bàn tay nắm chặt, đôi môi hơi run lên.
Người đàn ông kia như được đám đông tiếp sức, anh ta khoanh tay cười nhạo: “Cô thấy bọn họ nói gì chưa? Cô diễn đến nghiện rồi à? Thôi, tiền sửa xe bố thí cho cô.

Tôi không rảnh đôi co với cô, cho cô 500 đi trùng tu nhân phẩm, mau đi đi trước khi tôi đổi ý!”
Anh ta vừa nói vừa rút từ trong ví tiền ra 5 tờ 100 nhân dân tệ đỏ chót.
“Anh có biết cái áo sơ mi Chanel này của tôi bao nhiêu tiền không? 500 của anh to quá, to như bánh xe bò!”
“Cô ăn vạ bài bản phết đấy! Nói nhanh, muốn bao nhiêu?”
“Áo 1 vạn, điện thoại 8000.”
“Cô định ăn cướp à? Nếu cô đã thích đấu đến cùng thì tôi cũng chiều, cô có biết tiền sửa xe là bao nhiêu không?”
“Audi ở Phố Đông không hề hiếm gặp, tiền sơn sửa cũng chẳng đắt.” Vu Duệ rút trong túi ra một cọc tiền khoảng 4 5 nghìn buộc chun cẩn thận, đập bốp vào ngực người đàn ông như muốn tống cổ anh ta.

“Chỗ tiền này tôi cho anh đi học lại bằng lái xe, chúng ta coi như hết nợ nần.”
Người đàn ông híp mắt nhìn Vu Duệ, trong ánh mắt loé lên một tia nghiền ngẫm.

Sau đó anh ta nhếch miệng, không nói hai lời cất tiền vào túi quần rồi quay về Audi, nhanh nhẹn vặn khoá khởi động xe, giẫm mạnh lên chân ga, phóng như bay khỏi hiện trường.

Vu Duệ phát hiện người vây xem càng lúc càng đông, đám người vẫn đang hoa chân múa tay bàn tán về vụ việc mới xảy ra.
Thấy cô rút tiền ra trả cho người kia, đám đông ban nãy còn quy tội ăn vạ cho cô ngay lập tức đổi chiều gió.
“Trông anh chàng lúc nãy cũng chẳng đến nỗi nào mà lại ức hiếp phụ nữ, thật con mẹ nó quá đáng.”
“Cô gái này đáng thương ghê.”
“Đúng là quân lưu manh, đâm phải người ta mà còn vòi tiền người bị hại.”
“Người ban nãy trông có vẻ còn khá giả mà hành vi vô lại thế nhỉ?”
“Đàn ông mà đi bắt nạt phụ nữ, không biết xấu hổ.”
Anh một câu, tôi một câu, mồm năm miệng mười nhao nhao hết cả lên, không ai chịu nhường ai.
Ha ha, tốc độ quay xe của đám người này cũng nhanh quá nhỉ?
“Cô gái, cô có bị thương nặng lắm không? Lòng bàn tay chảy máu rồi kìa.” Có một người đàn ông lớn tuổi quan tâm hỏi han Vu Duệ, còn đưa cho cô một miếng urgo.
“Không sao ạ, cảm ơn bác.” Vu Duệ mỉm cười nhận lấy urgo, bóc ra dán vào chỗ bị thương.
“Cô nên đến bệnh viện kiểm tra, chẳng may lại gãy cái xương nào, không phát hiện sớm thì khổ đó.” Người đàn ông tốt bụng nhắc nhở.
Vu Duệ không nói gì, miễn cưỡng lắc đầu một cái, chân thấp chân cao bước vào cửa hàng thời trang ngay trước mặt mua tạm một bộ quần áo và đôi giày mới.
Đứng cãi nhau dưới thời tiết nắng nóng đúng là cực hình, Vu Duệ hoa cả mắt, miệng đắng lưỡi khô, vừa mới vào bên trong cửa hàng mở điều hoà mát rượi này đã thấy mình như được bước sang thế giới thần tiên.
“Chị gì ơi, cứ bỏ qua cho tên kia như vậy sao? Cửa hàng chúng tôi lắp camera ngoài cửa đấy, nếu chị cần…” Nhân viên bán hàng theo dõi sự việc từ đầu đến cuối, nhìn dáng vẻ chật vật không chịu nổi của vị khách mới vào này thì nhiệt tình hỏi.
“Không bỏ qua thì sao, đứng cãi nhau đến tối chắc?”
Nữ nhân viên nghẹn ngào, có chút không phục nói: “Chị có thể báo cảnh sát mà.”
“Tôi đang vội, không rảnh đôi co với anh ta.

Cô lấy giúp tôi một bộ quần áo công sở cỡ nhỏ nhất, giày size 37, cao tầm 7 phân.

Cảm ơn!”
Mặc quần áo mới mua vào trong xe, Vu Duệ xoay chìa khoá mấy lần mà xe vẫn không khởi động được.

Cô rút chìa khoá xuống xe, cáu kỉnh đá vào bánh xe một cái.


“Không biết sáng nay ra đường bước chân nào mà lại xui xẻo thế chứ!”
Vu Duệ đành vẫy taxi, tài xế nhìn qua gương chiếu hậu hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
“Trung học Dương Kinh, phiền anh lái nhanh lên.”
Tài xế không dám lề mề, nhanh nhẹn đánh vô lăng, chiếc xe chậm rãi lăn bánh, hoà vào dòng xe cộ tấp nập.
Xe taxi đỗ xịch trước cổng trường, Vu Duệ vội đến mức không đợi lấy tiền thừa đã chui ra khỏi xe, đóng sầm cửa, đầu không ngoảnh lại.

Cô đưa thẻ căn cước cho nhân viên bảo vệ trường trung học, từng bước từng bước đi về phía văn phòng chủ nhiệm lớp 11-2.

“Phó Hân, đây là lần thứ mấy em gây chuyện rồi? Đầu tóc thì nhuộm thành thế này đây.”
Cô bé nhuộm tóc màu vàng kim miệng còn đang nhai kẹo cao su, đứng khoanh tay dựa lưng vào tường với vẻ cà lơ phất phơ.

“Cô Tả, đây là trường quốc tế mà, trong nội quy đâu có cấm học sinh nhuộm tóc?”
“Em còn dám trả treo với giáo viên? Vậy em có biết quy định cấm nhuộm tóc màu quá sáng hay không? Em nhìn xem em nhuộm ra cái màu gì đây?”
Phó Hân thổi vỡ bong bóng cao su, khuôn mặt trang điểm không đúng tuổi chẳng có chút cảm xúc nào.
“Mau đi nhuộm lại màu tối cho cô.

Còn chuyện hôm nay, cô đã gọi cho anh trai của em rồi, em cứ đợi đấy.”
Lúc Vu Duệ trên đường đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm lớp thì nghe được mấy đứa học sinh đeo ba lô đắt tiền túm năm túm ba nói chuyện phiếm: “Phó Hân lớp cậu mới nhuộm tóc màu vàng kim à?”
“Cậu ta dăm bữa nửa tháng lại đổi một màu tóc, có gì lạ đâu? Đồng phục cũng ít khi mặc, toàn là áo croptop hở rốn với váy ngắn cũn cỡn lòi cả mông, mặt còn trang điểm đậm nữa chứ.

Giáo viên không cho làm cái gì, cậu ta càng làm cái đó.

Vì Phó Hân mà lớp 11-2 của bọn tớ nổi như cồn đấy.”
“Nghe nói Phó Hân còn có quan hệ với mấy tay anh chị bên ngoài trường, cứ tan học là chạy đến quán bar uống rượu nhảy nhót.”
“Đúng vậy, có lần tớ nhìn thấy cậu ta ôm eo một tên xăm trổ đầy mình đi motor phân khối lớn, thoạt nhìn như dân giang hồ.”

“Nhìn như dân giang hồ cái gì, chính là dân giang hồ mà.

Cậu ta vừa kêu đám hổ báo đó đến đánh học bá Vi Nam của lớp tớ kia kìa.”
Vu Duệ nghe đám học sinh bàn tán với nhau mới biết, người bắt nạt cháu trai mình là một nữ sinh tên Phó Hân, có sở thích đối nghịch với tất cả mọi người.
Trong mắt những bạn học khác, cô bé này chẳng khác gì du côn, ăn mặc hết sức hở hang, mặt mũi tô tô vẽ vẽ như đi nhảy disco, hành vi kì quái khác người, còn chơi chung với một đám thanh niên ất ơ, thỉnh thoảng lại gây sự với học sinh khoá trên.
Ở trường, Phó Hân không có bạn bè, quanh năm ngồi một mình một bàn.

Cô bé thường hay trốn tiết, nếu có đi học thì cũng ngủ trong lớp hoặc là cắm tai nghe đến hết giờ.
Đa số học sinh trong trường đều gọi cô bé là “chị đại”, nhưng mỗi lần nghe thấy cái danh xưng này, Phó Hân luôn lười biếng nhả ra một câu duy nhất: “Đồ điên!”
Lúc Vu Duệ chỉ còn cách văn phòng chủ nhiệm mấy bước chân thì nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của cô Tả vọng ra: “Phó Hân, em nói đi.

Vi Nam làm gì em mà em kêu người ngoài đến đánh bạn ấy?”
Phó Hân hừ mũi liếc mắt nhìn Vi Nam, chỉ cảm thấy cực kì chán ghét.

Xưa nay cô bé không ưa nhất chính là những nam sinh hiền lành ngoan ngoãn, chỉ biết cắm đầu vào sách vở như mấy con mọt sách.
Vu Duệ giơ tay gõ cửa văn phòng rồi nhìn thoáng qua bên trong, ngay lập tức thấy mấy vết bầm tím trên mặt và cả trên người Vi Nam, bên khoé môi thằng bé còn có một vết thương rỉ máu.
Cô hốt hoảng chạy vào kiểm tra một lượt trước sau thân thể cháu trai.

“Nam Nam, cháu có làm sao không? Còn chỗ nào bị thương nữa không?”
Bộ đồng phục thể dục trên người Vi Nam lấm lem bụi đất, còn bị rách toạc mấy chỗ.

Hai cánh tay lộ ra cũng có vài vết xanh tím, da Vi Nam vốn dĩ đã trắng, trông lại càng đáng sợ.
Đối diện với ánh mắt lo lắng của Vu Duệ, Vi Nam chỉ lắc đầu nói: “Dì ơi, cháu không sao đâu, chỉ bị trầy da chút thôi.”
“Đây mà là trầy da à? Rách cả môi rồi này.” Vu Duệ không tự chủ cất cao giọng.
Cô Tả tiến đến nắm cánh tay Vu Duệ, nhỏ nhẹ nói: “Cô Vu phải không? Cô đừng kích động, cứ bình tĩnh ngồi xuống đã.

Đợi phụ huynh của Phó Hân đến rồi chúng ta từ từ nói chuyện.”
“Trông khác gì cái thằng thiểu năng không? Định làm cháu trai cưng của dì đấy à?” Phó Hân lẩm bẩm một mình, nhưng âm lượng của câu nói này lại đủ lớn để lọt vào tai Vu Duệ.
Lúc này Vu Duệ mới để ý trong văn phòng còn có một cái đầu vàng choé, liền quay sang hỏi: “Em chắc là Phó Hân nhỉ?”
“Cô không có mắt hay sao mà không thấy tên trên áo đồng phục của tôi?”

Vu Duệ thầm than: “Ôi, cái con bé thiếu đòn này!”
“Phó Hân, không được hỗn láo!” Cô Tả nhíu chặt mày, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Bạn học Phó, tại sao em lại đánh Vi Nam nhà tôi?” Vu Duệ nhắc nhở bản thân phải hết sức bình tĩnh, cố gắng để giọng nói của mình không bị gay gắt.
“Tôi đâu có đánh cậu ta.” Phó Hân hờ hững nhún vai đáp.
“Em không đánh bạn, vậy vết thương trên người Vi Nam làm sao mà có?”
“Đi mà hỏi cháu trai cô, rõ ràng là cậu ta chọc vào tôi trước, tự nhiên rảnh rỗi chõ mũi vào chuyện của người khác.

Bạn tôi ngứa mắt mới ra tay dằn mặt mấy cái, thế mà cậu ta đã co rúm lại như một con tôm, khóc lóc chạy đi mách giáo viên.” Sắc mặt cô bé thản nhiên như không, trên mặt chẳng hề có lấy một chút hối lỗi, giống như người làm sai không phải là mình vậy.
“Phó Hân, cô nhắc lại, không được ăn nói hỗn láo với người lớn! Không phải Vi Nam mà là một bạn học khác trong lớp chạy đến báo cho cô.” Cô Tả nghiêm mặt trách móc.
“Dì ơi, cháu không sao thật mà.

Thôi bỏ qua đi.” Vi Nam mím môi, kéo tay Vu Duệ nói nhỏ.
“Bỏ qua là bỏ qua thế nào? Cháu sợ cái gì chứ? Có dì ở đây rồi, dì sẽ bảo vệ cháu đến cùng.

Cháu cũng thật là… bị người ta đánh bầm dập thế này mà còn nói là không sao à?”
“Ê đồ nhát gan, đàn ông con trai núp sau lưng phụ nữ tỏ ra đáng thương, không thấy nhục hả?” Phó Hân nhìn cậu bé, vênh mặt thách thức.

“Mama’s boy!”
Vu Duệ khoanh tay, nhếch môi nở một nụ cười lạnh: “Bạn học Phó, em nói chuyện kiểu gì thế? Bố mẹ em đâu, tại sao còn chưa đến?”
“Không có, xuống mồ mà hỏi bọn họ.” Cô bé trả lời cụt lủn.
Cô Tả hơi lúng túng, mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng phụ huynh của Vi Nam lại không cho cô cơ hội.
“Ôi thật là!” Vu Duệ há hốc miệng vì kinh ngạc, sau đó chìa điện thoại của Vi Nam về phía Phó Hân.

“Tôi nói này, bố mẹ em không biết dạy dỗ em à? Mời em gọi bố mẹ đến đây một chuyến, không thì cho tôi số điện thoại, tôi sẽ tự gọi.

Hôm nay tôi nhất định phải gặp mặt bọn họ để nói chuyện cho ra lẽ.”
“Bố mẹ tôi mất rồi, không đến được.” Giọng nói vừa lạ vừa quen của một người đàn ông vang lên bên ngoài cửa văn phòng chủ nhiệm.
Vu Duệ ngờ ngợ quay đầu lại, liếc mắt nhìn người mới đến, sắc mặt lập tức đen kịt lại.
Người đàn ông đó cũng nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, lập tức bùng nổ trong không khí.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.