Bạn đang đọc Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ – Chương 34: Dỗ Dành Phụ Nữ Thù Dai
Phó Hân đang ăn ngon lành thì anh trai đột nhiên gọi, tiện tay bật loa ngoài điện thoại đặt sang bên cạnh.
“Em chạy đi đâu thế? TV cũng không thèm tắt.” Giọng nói của người đàn ông vọng qua.
“Tôi đang bên nhà Vu Duệ.”
“Sang đó làm gì?”
“Ăn lẩu.” Phó Hân nhét đầy một miệng thịt bò, lúng ba lúng búng trả lời.
“Sắp xong chưa? Còn thừa nhiều không? Mang một ít về đây đi, anh vẫn chưa ăn cơm.” Phó Uyên không hề biết em gái mình đang bật loa ngoài, cứ thế oang oang như chốn không người.
Vu Duệ nghe vậy liền bụm miệng, suýt thì bật cười thành tiếng, tiếp đó dùng khẩu hình nói với Phó Hân: “Em kêu Phó Uyên qua đây ăn chung đi.”
Phó Uyên mặc nguyên bộ đồ công sở sang gõ cửa, Vi Nam là người xung phong chạy ra mở.
Thấy mọi người đang quây quần ăn lẩu, anh tự nhiên như ruồi ngồi xuống ghế cạnh Vu Duệ, tựa hồ bị mất trí nhớ, không mảy may có một chút kí ức nào về hành vi nhỏ nhen của mình khi thẳng thừng từ chối giúp cô sửa đường ống nước.
“Yo, thơm quá nhỉ?” Phó Uyên xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, khịt khịt mũi ngửi.
“Chú ăn chung với cháu đi, lẩu vừa mới sôi đấy.” Vi Nam nhanh nhảu lấy một đôi đũa sạch đưa cho anh.
Máu trả thù của Vu Duệ nổi lên, cô không thèm quay sang nhìn Phó Uyên mà chỉ lạnh lùng hỏi: “Ai mời anh sang đây?”
Nghe vậy, cả ba người trong phòng đều kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên nhìn cô, bởi vì rõ ràng ban nãy Vu Duệ vẫn còn vui vẻ kêu Phó Uyên qua ăn chung, thế mà bây giờ nói trở mặt là trở mặt ngay.
Trong khi hai đứa trẻ chưa kịp tiêu hoá diễn biến câu chuyện, vẫn còn đang ngơ ngác nhìn nhau, đầu óc Phó Uyên rất nhanh đã nhảy số rồi.
Anh biết mình bị người phụ nữ thù dai này chơi một vố, chỉ có thể cố gắng chữa thẹn bằng cách nói là sang đón Phó Hân.
“Anh về nhà đi.
Nó lớn rồi, ăn xong tự biết đường về.” Vu Duệ lại làm mặt lạnh, thẳng tay hạ lệnh tiễn khách.
Từ đầu đến cuối Vu Duệ vẫn luôn tập trung vào đồ ăn, không thèm ngẩng mặt lên nhìn anh lấy một cái.
Biết mình là vị khách duy nhất không được chào đón ở đây, Phó Uyên đành phải xấu hổ đứng lên.
“Vậy tôi về đây.
Tiểu Hân, ăn xong nhớ về sớm nhé.”
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Vu Duệ nín nhịn nãy giờ lập tức thả lỏng cơ mặt thở hắt ra, khoé môi nở một nụ cười đắc ý xen chút xảo trá.
Phó Hân làm động tác giơ ngón tay cái lên trước mặt cô.
“Quá đỉnh, đúng là chỉ có chị mới chỉnh được anh ta.”
…
Gần một tiếng đồng hồ sau đó, Phó Hân mới lạch cạch mở cửa nhà.
“Sao giờ này mới về?” Phó Uyên ngó đầu ra, thấy em gái ra về tay không thì nhíu mày hỏi.
“Vu Duệ mời tôi hoa quả tráng miệng.” Phó Hân ngồi phịch xuống sofa, thoả mãn xoa cái bụng căng phồng.
“Nhà vẫn còn đồ ăn thừa từ buổi trưa, sao không hâm nóng lên? Vác mặt sang đó ăn chực làm gì cho người ta có cớ đuổi về?” Nghĩ đến chuyện mất mặt vừa rồi, Phó Uyên bực bội đổ lỗi lên đầu em gái.
“Ê này này này, anh đừng có mà nhầm lẫn nhé.
Vu Duệ chỉ đuổi anh chứ không hề đuổi tôi, anh nói thế là đang vơ đũa cả nắm đấy.” Cô nguýt một tiếng dài rồi mới chịu khai báo.
“Lúc chiều tối nhà chị ấy có khách, tôi tò mò nên qua hóng hớt.”
“Khách nào? Nam hay nữ?”
“Đàn ông, đến giúp Vu Duệ sửa đường ống nước trong phòng bếp.
Anh ấy tên là Daniel, vừa cao vừa đẹp trai, lại còn học giỏi nữa chứ.” Phó Hân chống hai tay vào cằm nhìn lên trần nhà, khuôn mặt tràn đầy vẻ sùng bái.
“Vừa gặp mặt đã gọi người ta là anh? Anh nuôi em hơn chục năm cũng không thấy em gọi anh là anh được mấy lần.”
“Người ta nhỏ hơn anh cả chục tuổi, không gọi là anh thì gọi là gì? À đúng rồi, anh ấy phát âm tiếng Anh chuẩn lắm nhé, còn nói với tôi rất nhiều về việc học IELTS.
Anh ấy cho tôi WeChat rồi, hứa khi nào rảnh sẽ giúp tôi ôn bài.”
“Anh cũng là học bá, sao không tìm anh ôn bài?” Phó Uyên ngồi khoanh tay dựa lưng vào thành ghế, chau mày hỏi.
“Anh đi biền biệt cả nửa tháng trời, có thời gian không? Hơn nữa người ta nói chuyện vừa thú vị vừa hài hước lại còn khiêm tốn, không hề có một chút thái độ lên mặt dạy đời nào cả.
Đâu giống như anh, cả ngày dài cái mặt ra, hơi tí là nổi khùng.”
“Anh bận thì sang tìm Nam Nam, đừng có làm phiền người ta.” Phó Uyên biết mình đuối lí, đành phải đá vấn đề sang đồng minh nhà bên.
Thấy vẻ mặt bất mãn của anh trai, Phó Hân ngồi gác hai chân lên mặt bàn, thoải mái rung đùi, nghiêng đầu qua, ra vẻ thần bí gặng hỏi: “Anh với Vu Duệ đang giận dỗi nhau đúng không? Hôm nay anh nói hết cho tôi đi, biết đâu tôi lại giúp gì được cho anh.”
“Giận dỗi cái gì? Mau về phòng làm bài tập đi.” Phó Uyên rất không kiên nhẫn, trực tiếp xua tay đuổi người.
“Xì, không muốn nói thì thôi.” Phó Hân thả hai chân xuống đất, xỏ vào đôi dép đi trong nhà.
“Anh mà cứ làm mình làm mẩy như thế á, có ngày mất vợ như chơi.”
“Có phải tất cả phụ nữ đều muốn được đàn ông dỗ dành không?”
Phó Hân đi được nửa đường thì bị anh trai gọi giật lại hỏi một câu rất chi là ngây thơ, liền che miệng cười trộm.
“Tất nhiên rồi.”
“Dỗ dành… như thế nào?” Phó Uyên ngập ngừng hỏi.
“Mới quen thì tặng hoa, tặng đồ ăn.” Cô nghĩ ngợi mấy giây rồi đá lông nheo.
“Anh được đấy, đã biết chủ động theo đuổi phụ nữ rồi.
Thấy anh càng ngày càng tiến bộ như vậy, tôi cũng mừng cho anh.
Nhưng mà theo như tôi nghĩ thì Vu Duệ sẽ ném quà của anh vào thùng rác, anh khỏi tặng thì hơn.”
“Em quản được anh chắc? Anh nhiều tiền, không có chỗ tiêu thì sẽ ngứa ngáy khó chịu, cho nên thích làm ra hành vi tự rước nhục vào người như vậy đấy, được không hả?”
“Anh cũng biết bản thân không được người ta yêu thích cơ à?”
“Hoa hồng hả? Mấy bông? Một bông được không?” Phó Uyên phớt lờ câu hỏi cà khịa của em gái.
Một bông? Có keo kiệt quá không vậy?
Phó Hân dùng ánh mắt không thể đỡ nổi nhìn anh trai, sau đó lắc đầu tỏ vẻ tiếc hận.
“Vu Duệ nói đúng, nếu anh không có tiền thì chẳng ma nào thèm ngó, trừ khi mù mắt mới nhìn trúng loại đàn ông như anh.”
Phó Uyên khó hiểu hỏi: “Làm sao?”
“Anh không thấy một bông là quá ít à?”
Nếu như anh trai của cô nghèo khó không mua nổi hoa thì thôi không nói, vấn đề ở chỗ người này đâu thiếu tiền, có những bữa cơm anh mời đối tác còn lên tới tận 5 con số kìa.
Phó Uyên không hề có kinh nghiệm trong vấn đề này, trước giờ mang tiếng đào hoa nhưng thực ra mới trải qua một đời bạn gái, mà người bạn gái này anh cũng chẳng mặn mà cho lắm, quà cáp tặng cô ta ngày đó đều nhờ thư kí đi mua.
Anh trầm ngâm giây lát rồi mới hỏi tiếp: “Ít thật à? Anh tưởng tặng hoa không quan trọng số lượng mà quan trọng ở tấm lòng chứ?”
Câu hỏi này vừa được đưa ra, Phó Hân thực sự cạn lời, liền dứt khoát không thèm nói năng gì nữa.
“Nói gì đi chứ? Anh thề là anh không có kinh nghiệm tặng quà phụ nữ.”
“Quá keo kiệt chứ sao nữa? Làm gì có ai chỉ tặng một bông? Mấy đứa con trai trường tôi tặng hoa bạn gái còn biết đường mua bó hoa mấy chục bông kia kìa.” Quả nhiên là phụ nữ thấu hiểu phụ nữ, vừa nhắc đến vấn đề này Phó Hân đã thao thao bất tuyệt.
“Vậy thì phải tặng bao nhiêu bông mới gọi là nhiều?” Phó Uyên lại hỏi.
“Anh đến một tiệm hoa tươi bất kì hỏi người bán hàng thử xem, có ai dỗ dành phụ nữ mà tặng một bông hoa không.”
“Ồ…” Sau đó, không có động tĩnh gì nữa.
Một phút trôi qua, Phó Uyên lại hỏi: “Biết Vu Duệ thích ăn gì không?”
“Hình như là chocolate nguyên chất, loại không có sữa ấy.”
Con mắt quan sát của Phó Hân rất chuẩn, quả thực Vu Duệ nghiện thứ đồ mịn như nhung, ngậm một chút là tan chảy trong miệng đó.
Việc ăn một thanh chocolate nho nhỏ có thể giúp cô đạt được cảm giác hạnh phúc trọn vẹn trong 3 phút.
Cô không phải là người tham lam, 3 phút đồng hồ tràn ngập hạnh phúc đã là rất thoả mãn rồi.
…
Vu Duệ đang ngồi làm việc trên sofa thì nhận được điện thoại của chuyển phát nhanh.
Cô ra mở cửa, anh chàng shipper ấn vào tay cô một bó hoa hồng to đùng và một hộp quà hình tròn thắt nơ lụa rồi vội vàng chạy đi giao đơn tiếp theo.
Cô đóng cửa nhà, đặt bó hoa lên mặt bàn rồi mở hộp quà ra xem, bên trong là một hộp chocolate nguyên chất nhãn hiệu nổi tiếng đắt tiền, trên nắp dán tấm thiệp nhỏ màu xanh ngọc không có bất kì chi tiết trang trí lãng mạn nào, chỉ có một chữ tiếng Anh duy nhất “Sorry!”
Chữ viết tuy vuông vắn nhưng vẫn đủ tiêu sái, tuy cô không nhận ra nét chữ này là của ai, nhưng lại lờ mờ đoán được thân phận người viết.
Phó Uyên tặng hoa và quà cho cô? Vu Duệ thật hoài nghi hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây.
Cô đã sắp 29 tuổi, sớm đã qua giai đoạn ảo tưởng về tình yêu màu hồng rồi.
Nhưng khi bất ngờ nhận được mấy thứ này, cô bỗng cảm thấy đầu óc của mình trở nên ngây ngây ngốc ngốc như thiếu nữ mới biết yêu.
Nhưng dù sao đó cũng chỉ là ảo tưởng thôi, trên thực tế, cô không nghĩ cô và người đàn ông nhà bên sẽ đến được bước tiếp theo…
Dựa vào tính cách của Vu Duệ bấy lâu nay, hẳn là cô nên quăng tấm thiệp xấu xí kia vào thùng rác mới đúng.
Quả thực cô đã định làm như vậy đấy, chỉ có điều tay đã đưa đến bên miệng thùng rác lại kịp thời rút về, ngay một giây trước khi hai ngón tay buông lỏng.
Vu Duệ cắn cắn môi nghĩ ngợi, cuối cùng cất tấm thiệp màu xanh ngọc vào túi áo, còn bó hoa hồng kia thì được cắt tỉa gọn gàng rồi cắm vào một cái bình bằng sứ Thanh Hoa rất đẹp.
Vì sợ hoa nhanh héo, cô còn cẩn thận đổ thêm một ít nước sạch vào bình.
Cô ngồi trước bình hoa hít một hơi, hương hoa nồng nàn xông thẳng vào mũi, mùi thơm nhưng không gắt, có thể nói là khá dễ chịu.
Vu Duệ ngửi đến thất thần, nghe được tiếng gõ cửa rồi ra mở cửa cũng là chuyện của vài phút sau.
Thấy hộp chocolate đã bị bóc, Phó Uyên ngồi lên tay cầm sofa, làm bộ lơ đãng hỏi: “Đang ăn à?”
“Anh không thấy hay sao mà còn phải hỏi?”
“Cô có biết lai lịch của hộp chocolate này không? Chỉ biết ăn thôi, không sợ có độc hả?”
“Đây là đồ anh mua mà, anh muốn hạ độc tôi?” Vu Duệ tỉnh bơ đáp.
“Không có.” Phó Uyên muốn gây bất ngờ nho nhỏ cho Vu Duệ, ai mà biết phán đoán của cô lại nhanh nhạy đến thế.
“Vậy anh qua đòi tiền tôi à? Hay là lại ship nhầm địa chỉ, muốn lấy về?”
“Cô nhìn tôi có giống người keo kiệt không?”
Vu Duệ nghĩ nghĩ mấy giây rồi cúi đầu nói.
“Cảm ơn anh, chocolate ngon lắm.”
“Khách sáo như vậy làm gì?” Rút cục cũng nghe được lời muốn nghe, khoé môi Phó Uyên không khỏi cong lên.
“Nhưng mà… anh tặng hoa hồng cho tôi là có ý gì?” Cô lại khẽ ngước đầu lên hỏi.
“Cô bị ngốc à? Đàn ông tặng hoa cho phụ nữ thì còn có thể có ý gì?” Phó Uyên thật muốn xem xem bên trong đầu người phụ nữ này làm từ thứ gì.
Trong trường hợp được tặng quà, không phải người phụ nữ sẽ vui mừng nhảy vào lòng người đàn ông thưởng cho anh ta một nụ hôn hay sao?
“Không phải tôi ngốc, chỉ là tôi tự nhiên cảm thấy đây là chuyện anh không thể làm.” Vu Duệ như bị ai cù, không hiểu sao lại cười rộ lên.
“Tại sao tôi không thể làm?” Phó Uyên mím môi, bỏ qua hành động cười cợt bất thường của cô.
“Đây là chuyện người làm.”
Còn anh không phải là người.
Đương nhiên, Vu Duệ không dám nói ra nửa câu sau.
Kết quả, lời vừa thốt ra đã bị Phó Uyên đè xuống sofa, hai cổ tay cô bị anh nắm chặt, da thịt chạm vào nhau như đang đốt lửa, nhiệt độ nhanh chóng lan truyền từ cổ tay ra khắp toàn thân.
Vu Duệ cảm thấy tứ chi của mình chắc là bị tê liệt rồi, nếu không sao có thể để mặc cho anh đè lên người mình mà không vùng ra như vậy được.
Hai người cứ giữ nguyên tư thế mờ ám đó mấy giây, bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên nhịp tim của cả hai đập rộn rã như có tiếng trống, rung động đến tận tâm can.
Có lẽ là do hương hoa làm say lòng người, bỗng nhiên Vu Duệ có xúc động muốn hôn người đàn ông bên trên.
Trong lúc cô vẫn còn đang tự đấu tranh tâm lí, Phó Uyên lại là người hành động trước, anh cúi đầu hung hăng mà hôn.
Nói hôn cũng không đúng, động tác dùng lực thô bạo như thế phải gọi là cắn mới chính xác.
Vu Duệ bị đau, dùng cả tay lẫn chân giãy giụa đẩy anh ra, cực kì tức giận miết cánh môi sưng đỏ.
“Anh lại phát bệnh dại à, cắn tôi có khác quái gì chó gặm xương đâu?”
Phó Uyên còn chưa hết giận, cắn mạnh vào tay cô thêm một cái nữa.
“Đau cũng phải chịu! Tôi muốn cô nhớ rõ đau, từ sau không dám nửa đêm chạy ra ngoài với đàn ông nữa.”
Vu Duệ nhìn chằm chằm Phó Uyên, cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân anh nổi cơn chó điên, quả thực đúng như cô nghĩ, là do cô gặp Tần Phi.
Cô biết mình bị trúng độc dược của cái người đàn ông tính khí thất thường này, nhưng cảm giác thích đó vẫn chưa đủ nhiều để anh có thể tùy ý động vào chuyện riêng tư của cô.
“Anh muốn tôi phải đau đến mức nào nữa? Hay là anh cảm thấy tôi còn chưa đủ đau, muốn tặng thêm một cú? Anh lấy tư cách gì để nổi điên với tôi?”
“Tôi nghĩ mình đủ tư cách.” Anh gằn mạnh từng chữ.
Vu Duệ dùng cả hai tay ép khuôn mặt Phó Uyên nhìn thẳng vào mắt mình, giọng nói như gió thoảng mây trôi: “Anh yêu tôi sao?”
Thật lâu thật lâu sau đó, Phó Uyên chống tay xuống sofa rời khỏi thân thể cô, chậm rãi trả lời: “Tôi không biết yêu là gì.”
Ngữ khí của anh thực sự nghiêm túc, mang theo vài phần u ám.
Anh là người toàn tâm toàn ý với sự nghiệp, còn đối với chuyện tình cảm lại vô cùng trì độn.
Vu Duệ nuốt xuống cảm giác mất mát, chép miệng cười nhạt.
“Đúng là không thể dùng ngôn ngữ loài người để giao tiếp với anh.”
Phó Uyên rũ mắt, không biết trong đầu đang suy nghĩ điều gì, một lát sau đột nhiên nở nụ cười.
Vu Duệ liếc xéo một cái.
“Vui lắm hay sao mà cười?”
Phó Uyên thu lại nụ cười, mặt dày mày dạn hỏi: “Vậy thì giao tiếp bằng thân thể?”
“Cút!”
Thấy cô nổi giận đùng đùng vào phòng ngủ khóa trái cửa, tinh thần của anh tốt hẳn lên, vừa đi về nhà vừa cười vu vơ.