Đọc truyện Phù Hợp Nhất – Chương 22
Edit: Hành Lá
Beta: Hành lá & Quần Hạt Dẻ
(Chương có H nhẹ nhé)
Trịnh Phi Loan nghiêng người kéo một cái, đem Omega kéo đến phía trọng tâm của giường lớn, dùng lồng ngực vững chắc của mình chặn đường thoát của Omega.
Hai người mười ngón đan xen, liên kết chặt chẽ, cảm xúc so với nam châm còn hấp dẫn khăng khít hơn nhiều. Hắn cầm chặt tay, sau đó càng chặt hơn, lòng bàn tay rịn một tầng mồ hôi, dường như triền miên khó bỏ xuống.
Trịnh Phi Loan sâu sắc nhìn cậu ta, hỏi: “Đã từng ngủ với khách hàng nào chưa?”
Omega co rúm lại.
“Không có sao?”
“… Ừm.”
Trịnh Phi Loan lại hỏi: “Tại sao? Em xinh đẹp như vậy, phải sớm có người người lớp lớp đến tranh sủng em sao?”
Omega hơi giãn đồng tử, môi dưới cắn chặt, thấp thỏm nhìn Trịnh Phi Loan với cặp mắt đầy nghi hoặc, tựa hồ cậu ta không hiểu Trịnh Phi Loan đang ác ý trào phúng hay thiện ý quan tâm. Hồi lâu sau, cậu ta mới bộc lộ một biểu cảm khác, cậu ta có chút khó chịu nhỏ giọng nói: “Tôi…tôi không có xinh đẹp.”
“Nói dối.” – Trịnh Phi Loan nở nụ cười – “Em có chỗ nào không dễ nhìn?”
Omega rũ mắt, lời nói run rẩy: “Nơi nào, nơi nào cũng…A!”
Nửa câu “không xinh đẹp” bị Trịnh Phi Loan dùng môi chặn lại, hắn vòng hai tay đem người gắt gao ôm vào lồng ngực, hắn hôn xuống hai gò má, tới cái trán, cuối cùng đặt nụ hôn lên từng sợi tóc mềm mại của cậu ta. Hắn cả người đều dính vào Omega này, tận lực cùng cậu ta tiếp xúc da thịt.
Mùi cơ thể trong veo rót đầy lá phổi của hắn, sảng khoái đến độ khiến hắn cũng phải run lên.
Trịnh Phi Loan thở hổn hển, cúi đầu, hôn tới tấp đôi môi của Omega: “Bảo bối, em rất dễ nhìn. Trên người em mỗi một chỗ tôi đều yêu thích, thật sự rất yêu thích.”
Tình dục bốc hỏa đến xém lông mày, mồ hôi đổ ra đầm đìa, Trịnh Phi Loan chỉ cảm thấy cả người đều bị dày vò trong chảo dầu sôi, liền xốc áo ngủ của mình, eo hạ thấp xuống đem khí cụ cương lớn nóng rực xen vào giữa hai bắp đùi, để cho đùi cọ sát với dương cụ.
“A!”
Thời điểm thử tiến vào, cơ thể Omega đột nhiên căng cứng, cằm hất lên, vì đau đớn mà giãy dụa, trong cổ họng phát ra tiếng kêu rên đang cố gắng đè nén, không dám phát ra tiếng.
Trịnh Phi Loan tâm lý để ý liền dừng lại động tác: “Đau sao?”
Omega kinh ngạc nhìn hắn, hoàn toàn mờ mịt, có vẻ như không tin được Trịnh Phi Loan sẽ vì cậu ta mà kiểm soát được. Trịnh Phi Loan đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu ta, an ủi nói: “Đau phải nói ra, có biết không?”
Omega như không hiểu được lời nói này, đôi mắt nháy nháy chớp chớp, xác nhận lại với hắn: “Có thể, có thể sao?”
“Đương nhiên có thể.”
Trịnh Phi Loan bất đắc dĩ nở một nụ cười, sau khi cười xong liền nhăn mày lại, cảm thấy đau lòng sâu sắc – rốt cuộc là ai đã nói với cậu ta đi nhẹ nói khẽ, đau đớn cũng phải liều mình chịu đựng, nhẫn nhịn không nói ra khỏi miệng? Là ai đã phá đi sự tự tin của cậu ta như vậy, khiến cho một dung nhan xinh đẹp vậy rơi vào sự tự ti?
Trước khi gặp qua tôi, em ấy đã phải trải qua những điều gì hay đã bị ai tổn thương sao?
Trịnh Phi Loan rất muốn biết những đáp án trong lòng mình, có thể Omega đang đau đớn đến phát run vì phải ngậm lấy phần thân của hắn là thật lòng không phải tâm cơ. Tay hắn chống bên người Omega, tay còn lại mò xuống phần tiếp giáp giữa hai phần bụng dưới của cả hai người mà vuốt lên xuống vật đã mềm một oặt kia.
“Tiên sinh, tiên sinh… đừng như vậy…”
Omega có lẽ chưa từng được ai yêu thương, thần sắc kinh hoàng, cất cao âm điệu.
Trịnh Phi Loan đương nhiên không từ bỏ, dùng bàn tay thô ráp, dày rộng của mình xoa nắn, vuốt cho vật kia trở nên cứng rắn, khi ngón tay vô tình cọ xát niệu đạo, nơi đó liền chảy ra chất nhầy. Hai tai Omega đỏ bừng, miệng nhỏ bắt đầu mấp máy hô hấp, kích động khiến ngón tay bấu chặt lấy đệm chăn, phút chốc nắm rồi lại buồng, hai mắt đều ướt át.
“Thoải mái không?” – Trịnh Phi Loan hỏi hắn.
Omega xấu hổ.
Trịnh Phi Loan tiến sát đến bên lỗ tai của cậu ta hỏi: “Bảo bối, cưng tên là gì?”
Omega theo từng nhịp mà kịch liệt run cầm cập, câu trả lời loạn âm, chỉ mơ hồ nghe được chữ “Ngạn”. Trịnh Phi Loan liền thân mật gọi: “Ngạn Ngạn.”
“Ừm…a.”
Omega không thể không chế mà co rút hậu huyệt, đem gậy th*t cắn chặt hơn.
Trịnh Phi Loan đột nhiên dừng lại, sau khi cậu ta kêu rên vài tiếng liền cảm thấy hạ thân bị xối một luồng chất lỏng trơn mịn. Hắn mượn cơ hội này, liển đẩy mạnh về trước, quả nhiên thông thuận mà cắm sâu thêm một đoạn.
Hắn không nhịn được cười, nói: “Mới rên vài tiếng đã ẩm ướt như vậy sao?”
Omega thấp giọng nghẹn ngào, ngượng ngùng mà vươn tay che miệng của Trịnh Phi Loan, ngón tay cậu lại bị hắn ngậm lấy đầu ngón tay liếm tới liếm lui.
Hừng đông vẫn chưa ló dạng, mà từ ban công sân thượng tràn ra nồng nặc tín tức tố Alpha, đem toàn bộ căn phòng bao phủ bên trong, khí thế cực kỳ cuồng bạo, mang theo khí thế sẵn sàng tiến công, bày tỏ rõ nơi đây đang phát sinh một hồi cuồng nhiệt, nghiêm cấm bất luận kẻ nào lại gần quấy rầy.
Cùng với tín tức tố tương phản – là một dòng tín tức tố dịu nhẹ, chủ nhân của loại tín tức này cũng thực sự ôn nhu, rụt rè, để có thể sáp nhập vào làm một với cơ thể Omega này là cả quá trình kiên trì.
Trịnh Phi Loan sợ Omega đau đớn, mỗi lần tiến vào đều sẽ dỗ dành yêu thương xoa xoa. Nhưng đối phương lại quá nhạy cảm, bị liếm liền sẽ khóc suyễn không ngừng, môi run, eo cũng run, đôi chân xinh đẹp nhầy nhụa chất lỏng cũng run rẩy, cặp mông trắng mịn động một chút sẽ co rút lại, làm cho hắn động tình liên tục, tình triều không dứt, phần lý trí còn sót lại cũng bị che mờ.
Omega toát rất nhiều mồ hôi, tóc đen vốn là bóng mượt tinh tế lại bị ướt quyện lại, nhưng như vậy lại rất câu hồn, bóp nghẹn lấy trái tim Trịnh Phi Loan.
Trịnh Phi Loan say mê cúi thấp đầu, ngậm lấy phần tóc mai.
Thêm một chút nữa.
Thêm nữa..
Hắn ẵm Omega kia dậy, hông đột nhiên ưỡn lên một cái, đem toàn bộ đâm sâu vào. Lần này đụng trúng một bộ chỗ nhạy cảm nào đó, khiến Omega hai mắt đều đỏ au, hai tay bám trụ lấy bờ vai Trịnh Phi Loan, nhấc lên vòng eo, cậu liền cứ vậy mà bắn ra.
Sau khi bắn xong, Omega buông lỏng cánh tay mà ngã xuống giường thở hổn hển.
Tinh dịch của cậu không hề có mùi tanh khó ngửi mà là ẩn chứa hương hoa.
Trịnh Phi Loan nhịn cười một phút chốc, chờ cậu có thể hít thở đều đặn trở lại mới bắt đầu tiếp tục đưa đẩy, hắn nói: “Làm đến mức này rồi, em chừng nào mới có thể tiến bộ đây?”
“…”
Omega nắm lấy đệm chăn, xấu hổ che lại khuôn mặt đỏ bừng.
Ngay sau đó, âm thanh da thịt va chạm liền vang dội, chăn gối theo cơ thể lay động rớt xuống bên dưới, lộ ra gương mặt lạc lối trong bể tình của Omega.
Ánh nắng bình minh ló dạng, gió sớm thoảng qua cửa sổ, làm bừng hương thơm hoa linh lan tràn ngập trong phòng.
Trịnh Phi Loan ngồi dựa ở đầu giường, cánh tay ôm lấy bờ vai gầy gò của Omega. Người trong lòng hoàn toàn yên tĩnh gối lên lồng ngực của hắn mà ngủ thiếp đi, thân thể trần trụi được bọc giấy dưới lớp áo len cashmere, chỉ để lộ ra một đôi chân trắng nõn thon dài. Hắn vén những lọn tóc vểnh sau gáy của Omega – nơi ấy có dấu vết đánh dấu rất mới, là dấu răng vào thời điểm lần thứ nhất bắn tinh của hắn.
Không hề có lý do nào, Trịnh Phi Loan đã chủ động biến chuyện tối nay vốn là tình một đêm thành đêm động phòng, không chỉ đánh dấu một Omega xa lạ còn bắn đầy vào khoang sinh sản của em ấy.
Cho nên…Em ấy đã có khả năng mang thai.
Vừa nghĩ tới khả năng này, Trịnh Phi Loan đột nhiên đạt được sự thỏa mãn mà trước nay chưa từng có, vô ý thức mà câu lên một nụ cười trên môi. Mặt mũi nghiêm túc không chút biến đổi, lặng lẽ vén áo ngủ lên, nhìn về phía bụng bằng phẳng của Omega.
Chỉ cần qua thêm mấy tháng, nơi đây dần dần tròn lên, vì hắn mà thai nghén một đóa hoa đáng yêu, cũng sẽ có một mái tóc mềm mại.
Hoặc sẽ có hai hay ba đứa…
Trịnh Phi Loan bị hồi tượng mộng mơ tốt đẹp đầu độc, chỉ muốn ngay lập tức lấy ga giường bao lấy dạ oanh nhỏ bé, khiêng về nhà mà nuôi thật tốt cả một đời.
“Bảo bối, đừng ở “Điểu Lung” tiếp khách nữa, chúng ta cùng về nhà thôi, chỉ theo một mình tôi thôi, có được hay không?” – Hắn hôn lên trán của Omega, nói – “Tôi có căn nhà lớn ở một vùng núi, có chín gian phòng, còn một chuỗi nhà cho thuê ở trung tâm thành phố, gồm có năm gian phòng, đều là cho em. Tôi sẽ mời những đầu bếp tốt nhất để nấu ăn cho em, mời những thợ may tốt nhất để may y phục cho em. Em chỉ cần là một bé mèo hay như bé cún con ngoan ngoãn ở đấy, cái gì cũng không cần bận tâm, khi buồn chán em liền tìm tới tôi để làm nũng, để tôi ôm em một cái là được, em thấy thế nào?”
Omega ngẩn ra, thân thể trở nên cứng lại, như bị cấm thuật đóng băng.
Trịnh Phi Loan thấy cậu không lên tiếng đáp lại, liền ôn nhu nói lời nhỏ nhẹ hỏi một lần nữa: “Cùng theo tôi về nhà, có được không?”
Hắn cúi đầu xuống, vừa vặn đối mặt với đôi mắt của Omega đang ngước lên nhìn hắn, cặp máy đen tuyền mà lại rất sáng, được phủ một tầng lớp nước như nước mắt ngập tràn viền muốn rơi xuống.
“Anh muốn… mang tôi về nhà sao?”
“Ừm.”
“Có thật không?”
“Thật sự.”
“Có thể, nhưng bây giờ…”
Omega theo bản năng liếc nhìn ra phía ban công sân thượng, đột nhiên kinh hoàng mà co rút trở lại, trốn vào bên trong lớp áo len cashmere, vùi mình vào bóng tối như thể cậu bị ánh bình minh làm bỏng cả đôi mắt.
Trịnh Phi Loan cảm thấy bất an, vội vàng hỏi: “Bảo bối, làm sao vậy?”
Omega lấy hai bàn tay che kín đôi mắt của mình hay nói cách khác là đang ngăn chặn ánh sáng bình minh đáng sợ. Cậu rúc sát vào trong bóng tối, thống khổ nói: “Em muốn theo anh về nhà, vẫn luôn muốn theo anh về nhà, nhưng mà… Phi Loan, anh xem bên ngoài, không còn kịp rồi, trời sắp sáng…”
Trời gần sáng?
Trịnh Phi Loan một chữ nghe cũng không hiểu, tâm lý yếu ớt hoảng loạn, bắt được cánh tay Omega cưỡng bách cậu mở mặt nhìn đối diện chính hắn: “Trời đã sáng, thì làm sao?”
Omega nằm ngổn ngang trên giường lớn, ngắm nhìn hắn thật lâu thật lâu, trong mắt rột cuộc trực trào nước mắt.
Cậu nói: “Trời đã sáng, anh liền sẽ mau tỉnh dậy rồi a.”
Giọng nói ấm nhuyễn bị cơn gió bao bọc lấy, kéo đi, mông lung như một hồi mộng.
Trịnh Phi Loan đột nhiên mở hai mắt ra.
Sân ban công không sương, rèm cửa sổ trắng như tuyết vẫn như lúc ban đầu mà đung đưa trong gió. Trong phòng không hề có một hương hoa linh lan trong veo, chỉ có có hương thơm còn sót lại từ lư hương đã nguội lạnh.
Người trong lồng ngực không thấy đâu, hắn theo bản năng ôm lấy lớp áo ngủ, kéo một khoảng không vào trong lòng.
Là một giấc mơ.
Trong giấc mơ xuất hiện một dạ oanh nhỏ bé xinh đẹp hoàn mỹ như vậy, tựa lên bả vai của hắn, vậy mà dưới nắng sớm liền biến hóa thành đoàn mây mù tan biến. Cảm giác quá chân thực, khiến bản thân sinh ra nỗi mất mát càng to lớn hơn, làm hắn rơi vào đáy sâu của tuyệt vọng.
Một thoáng chớp mắt vi diệu nào đó, mà ký ức cũ đột nhiên đan xen, một bức ảnh đã bị hắn lãng quên đột nhiên hiện lên trên đầu:
Dạ oanh nhỏ của hắn bọc một chiếc thảm đơn bạc ngã ngồi ở bên giường, gương mặt đang ngước lên nhìn hắn tràn ngập sợ hãi. Nơi bị chiếc thảm kia che giấu là làn da tái nhợt xanh xao như tuyết, loang lổ khắp thân là những vết ứ bầm xanh tim, còn cả vết máu đã khô bám trên bắp đùi.
Hết chương 22