Phù Hợp Nhất

Chương 19


Đọc truyện Phù Hợp Nhất – Chương 19

Edit: Hành Lá

Beta: Hành lá

Vị Alpha đến thăm là Trịnh Phi Dịch, anh trai ruột của Trịnh Phi Loan. Hai anh em bọn họ từ dung mạo đến chiều cao cũng không chênh lệch bao nhiêu, theo lẽ bọn họ là một cặp anh em quan hệ hòa hợp.  Nhưng tin đồn về sự bất hòa của họ lớn đến nỗi mà từ ban giám đốc đến nhân viên căn tin cũng đều biết, hai anh em bọn họ chưa bao giờ yên tĩnh được một lần.

Bởi người thừa kế của Cửu Thịnh chỉ có một, mà trùng hợp khi cả hai đều là Alpha.

Trước khi Trịnh Phi Loan ra đời, Trịnh Phi Dịch là đứa con trai độc nhất được mọi sự sủng ái: Một bé trai Alpha, chảy trong mình dòng máu có nồng độ tín tức tố đạt mức 7, mặc dù không phải đỉnh cấp, nhưng nhìn sang đồng trang lứa của những người thừa kế của gia tộc khác thì có mấy ai có thể sánh vai bằng. Tất cả đều ngầm thừa nhận ông chủ tương lai của Cửu Thịnh là ai, cha mẹ anh đều là yêu thương anh ta đến hết mực.

Trịnh Phi Dịch là lớn lên trong môi trường mà ai cũng vây quanh anh, năm năm sau, phu nhân lần thứ hai mang thai. Trịnh Phi Dịch trong lòng tràn đầy hy vọng có thể đón một đứa em gái Omega ngoan ngoãn nhỏ xinh, vậy mà khi mẹ hạ sinh lại là một đứa em trai Alpha giống anh. Vui sướng cùng hoảng loạn trong lòng như cuộn xoắn khuấy đảo – nồng độ tín tức của em trai là bao nhiêu? Sẽ không vượt quá 7 chứ?

Không, không thể trùng hợp như vậy được.

Anh đã hết lòng hy vọng, dõi theo đứa em nhỏ này cho đến biết rằng đứa trẻ xuất thế là Trịnh Phi Loan.

Một ngày nọ, báo cáo đo lường nồng độ tín tức tố được chuyển đến Trịnh gia. Cho đến bây giờ, Trịnh Phi Dịch vẫn nhớ nét mặt mừng rỡ như điên của cha mình, sự vui sướng không hề che giấu như đấm một cú vào mặt anh, vô tình đánh nát trái tim nhỏ của anh khi anh còn bé. Anh sợ hãi, dự cảm mọi thứ trên thế giới sẽ thay đổi nên đã lén lút cha mình, trộm nhìn tờ báo cáo nồng độ.

Loại hình tín tức tố: Alpha 482.

Nồng độ tín tức tố: L9

Trịnh Phi Dịch xoa xoa hai mắt nhưng cũng phí công, anh nhìn chằm chằm vào con số “9” đáng sợ kia.

Chỉ trong một buổi chiều, em trai sinh muộn của anh, một Alpha hiếm thấy và nồng độ tín tức tố đỉnh cấp quý giá, đã cướp đi mọi thứ của anh, nắm giữ hết tất cả.

Trong một thế giới kẻ mạnh đàn áp kẻ yếu này, Alpha chính là dựa vào tín tức tố để sinh tồn, phát uy khí thế, nên nồng độ là điều trọng yếu để quyết định người kế thừa của một gia tộc cũng không có gì là lạ – Hai Alpha đầu lĩnh trong gia tộc cùng ngồi một, hai bên quyết định sách lược không phân cao thấp, nồng độ thấp vĩnh viễn bị nồng độ cao áp chế.

Nồng độ cấp 9, trời sinh đã là một Alpha tư bản ngạo mạn.

Ngay bữa tiệc tròn một tháng của Trịnh Phi Loan, Trịnh gia công bố tin vui chấn động lòng người này. Tin tức truyền đi, toàn bộ Uyên Giang phút chốc liền không hoài nghi với người thừa kế Cửu Thịnh trong tương lai nữa, vì lẽ đương nhiên, không ai tin rằng trưởng nam của Trịnh gia có thể trở thành người thừa kế được nữa.

Trịnh Phi Dịch từ đám mây bông rơi xuống bùn đất dơ, gần như mất đi toàn bộ sự yêu thương và quan tâm.


Sau khi trưởng thành, cha anh bảo lưu một vị trí tại Cửu Thịnh, rất ít ai sẽ đi rèn luyện một Alpha có dã tâm, chẳng bằng nói hành vi này là nể mặt tình cha con mà bố thí cho anh.

Một mũi tên không thể luyện thành một cung thủ tốt, mười tên binh lình quèn không thể mang lại một tướng quân giỏi*, Trịnh Phi Dịch sao không hiểu ý tứ của cha mình chứ. Anh biết, nếu như một ngày nào đó, anh tự nguyện đưa ra yêu cầu rời đi, cha anh không những không giữ lại, còn không chút do dự, đem toàn bộ cổ phần ít ỏi của anh chuyển hết qua cho Trịnh Phi Loan.

*Đại loại ý câu này là: thay vì bồi dưỡng một sự vật/ sự việc không có tiềm năng thì ngay từ đầu bồi dưỡng kẻ tài/vật tốt.

Nhưng anh không cam lòng, cứ như vậy liền mất đi quyền cạnh tranh.

Anh đem tài lực của bản thân ẩn xuống lớp ô dù, ví dụ như thế lực từ họ ngoại để chống đỡ, hay là bồi dưỡng những cấp dưới trong thầm lặng nguyện trung thành với anh, tạo một lực lượng trong bóng tối,…

Tranh thủ vì thế lực đằng sau sợi dây phỉ thúy này.

“Chính tôi đưa quà sinh nhật cho Tần Huyên, vì sao nó lại nằm trong tay của anh?” – Trịnh Phi Loan hai tay chống xuống bàn, lạnh giọng hỏi.

“Tại sao?” – Trịnh Phi Dịch bật cười, đồng thời tay phải giơ lên, âm thanh trong trẻo của ngọc thạch vang lên, ngọc phỉ thủy theo lực đạo mà bị ném văng lên mặt bàn, xém vì lực ném quá mạnh mà trượt khỏi bàn – “Cô ấy chỉ một cô gái chừng hai mươi tuổi, chọn ngày sinh nhật của mình để chạy đến thông báo với cậu, mà cậu thì sao, cậu lại nói với cô ấy những lời lẽ vô liêm sỉ, chính mình còn không nhớ sao?!”

Thần thái Trịnh Phi Loan biến đổi: “Thông báo?

Tần Huyên thông báo gì với hắn?

Tần gia Trịnh gia là ba đời giao lưu, Trịnh gia đời này chỉ có hai người con trai Alpha, không có Omega, Tần gia lại có một người con gái Omega vạn phần yêu thương, tên Tần Huyên, cô có xinh đẹp, có đáng yêu, từ nhỏ như một viên ngọc trai, nuôi dưỡng như cô nương khuê phòng, thỉnh thoảng mới được cha mẹ đưa ra ngoài, đến Trịnh gia làm khách.

Tuần trước là sinh nhật 20 tuổi của Tần Huyên, một mình cô hẹn Trịnh Phi Loan cùng nhau đi ăn tối, Trịnh Phi Loan tặng một sợi dây có mặt dây chuyền là ngọc thạch phỉ thúy đắt giá làm quà sinh nhật. Vậy mà hôm nay, phỉ thủy không chỉ vô cớ đổi chủ mà còn rạn nứt, sắp vỡ vụn.

Kinh dị hơn một chút là, “thông báo” mà Trịnh Phi Dịch nhắc tới, Trịnh Phi Loan hoàn toàn không chút ấn tượng.

Trịnh Phi Dịch đứng ở cửa, ánh mắt nhạy cảm chặt chẽ khóa lại biểu cảm Trịnh Phi Loan, nỗ lực từ sắc thái kinh ngạc của hắn đào bới ra nhiều thông tin hữu ích. Một lúc lâu, Trịnh Phi Dịch cong khóe môi, khẽ cười: “Không nhớ rõ? Nói cách khác, chính miệng cậu nói cô bé mới đầy 20 tuổi hãy từ bỏ si tâm vọng tưởng bởi vì cậu đã kết hôn còn có một đứa con gái vừa tròn tuổi, cũng không có ấn tượng gì?”

Con gái vừa tròn tuổi?!

Trịnh Phi Loan như bị sét đánh, con ngươi thoáng chốc co rút lại, ngón tay gẩy gẩy, phải dùng mười phần kiên định mới giữ vững được biểu tình.


“Hay nói một cách khác nữa, cô bé ngay trước mặt cậu đập vỡ món quà, mà cậu đến một cân an ủi cũng không có, đứng dậy hất tay rời đi, bỏ lại cô bé một mình ở nhà hàng, không tính tiền cũng không đưa đón trở về, khiến bác Tần phải phái người đến đón về.”

Trịnh Phi Dịch cố ý nói rất chậm, vừa nói vừa lưu ý phản ứng của Trịnh Phi Loan. Trịnh Phi Loan trước hay sau đều trầm mặc nhìn thẳng, hai con mắt đen hút như giếng sâu, ẩn tàng dưới đáy là tâm tình kịch liệt cuộn trào.

Hắn không thể phản bác.

Mặc dù hắn đối với những lời nói của anh trai không có ấn tượng, nhưng trong lòng hắn lại rất rõ ràng, mọi điều này đều có khả năng là sự thật.

Đuổi Hà Ngạn đi thật xa khỏi Uyên Giang, hội chứng rối loạn tự chủ tìm ngẫu phối vẫn chưa như hắn mong muốn là dần chuyển biến tốt, trái lại còn đang nhiều lần phát tác. Trước kia, hắn có Trình Tu để xác nhận hành tung bản thân, hiện tại Trình Tu cũng bị hắn khai trừ đuổi việc, hắn gặp bất tiện không thể tiết lộ vấn đề tinh thần của mình cho trợ lý mới, vì vậy mà lâm vào hoàn cảnh mờ mịt mơ hồ – thường xuyên cũng không biết chính mình suốt một đêm đã đi nơi nào.

Hắn ký thác hy vọng vào dược liệu tín tức tố, nhưng đáng tiếc hiệu quả trị liệu lại rất ít.

Trịnh Phi Loan hạ đôi mắt, bất động mấy giây, sau đó lập tức ý thức được, đêm thứ năm hôm ấy, hắn thiếu hụt một đoạn ký ức rất lớn – không nhớ rõ thông báo gì với Tần Huyên, cũng không rõ trình tự nói chuyện sau bữa ăn là gì, thậm chí cũng không nhớ rõ chính mình khi nào thanh toán, khi nào rời đi hay khi nào về nhà.

Ký ức của hắn chỉ dừng tại một khung cảnh ám muội, khi nhớ lại liền khiến hắn kinh hãi: Điểm tâm ngọt vừa được bưng lên, Tần Huyên ngồi ở đối diện, sắc mặt ửng hồng, thần thái e thẹn, ngón tay thấp thỏm vuốt ve sợi dây phỉ thúy, tựa hồ như đang lấy hết dũng khí để nói với hắn điều gì đó, vẫn chưa mở miệng được.

Chính là lúc đó có điều muốn nói với hắn.

“Theo tôi biết, biểu hiện của cậu trước giờ rất đúng mực, dù tức giận cũng lễ độ nho nhã ba phần, luôn mãi là một bộ dáng quân tử khiêm tốn. Tần Huyên chạy tới chỉ trích cậu hung thần, ác sát, thành thật mà nói, tôi thực sự là tin không được. Nhưng mà so với chuyện này, tôi quan tâm đến một chuyện khác hơn: Cậu đã kết hôn còn có con gái, rốt cuộc là ý gì?”

Cửa phòng vẫn mở toang, mà Trịnh Phi Dịch vẫn đứng như vậy nói chuyện, cũng không đè thấp âm lượng, không có chút ý định tránh tai mắt của người khác. Thanh âm của anh ta phát tán khắp nơi, lọt vào những đôi tai vô tâm hữu tâm.

Trịnh Phi Loan hô hấp hơi ngưng lại, không khỏi căng thẳng tâm lý. Sau một lúc suy nghĩ, hắn rốt cuộc mở miệng: “Tôi rất xin lỗi.”

“Hả?”

“Tôi không có kết hôn, càng không thể có một đứa con gái vừa tròn tuổi. Đêm thứ năm hôm ấy là tôi quá phiền não, lúc đó có việc đột xuất phải rời đi, sợ  một lời hai lời không dỗ được Tần Huyên – cô bé kia từ nhỏ là bị bác Tần chiều hư, rất thích quấn người, không chút cứng rắn liền không từ bỏ hy vọng. Việc này quả thực là tôi sai, tôi sẽ đến nhà bác Tần để xin lỗi. Anh trai à, làm phiền anh phí tâm tư rồi.”

Mấy câu nói rõ sự thành khẩn, lý do cũng đơn giản nhưng đơn giản đến hợp tình hợp lý.


Trịnh Phi Dịch là một loại người tâm tư kín đáo, sắc bén nhận ra được một điểm phi logic, mâu thuẫn. Trong lòng đang sâu sắc cân nhắc thì bị tín tức tố đối phương tràn ngập trong không khí quấy nhiễu, khiến anh không thể bình tĩnh.

Hai anh em đối kháng nhau, đều là anh ở thế hạ phong.

Anh phút chốc liền rơi vào cục diện bế tắc, không thể không dừng lại vấn đề của Tần Huyên, chuyển qua nói: “Tôi đến đây lần này là có một tin tức không tốt lắm nói cho cậu: Biểu hiện gần đây của cậu làm quá nhiều người thất vọng, khơi dậy không ít sự phẫn nộ. Hội đồng quản trị nhất trí cho rằng cần xem xét lại tư chất quản lý của cậu, để tránh khi cậu đang ngồi ở vị trí trọng yếu như vậy lại gây tổn hại đến lợi ích của Cửu Thịnh. Thứ sáu sẽ có một cuộc họp cổ đông, cha cũng sẽ có mặt. Từ vài tin gió, xem như cha là bảo đảm cho cậu, cũng chưa chắc cậu sẽ ngồi vững. Ở tại chiếc ghế này, mưu trí chính trị, quyền trách nhiệm nắm trong tay không phải dùng để để bốc đồng, cậu tự mà lo liệu đi.”

“Tôi biết rồi.” – Mày kiếm Trịnh Phi Loan chìm xuống – “Còn có chuyện gì khác sao?”

“Không có, chúc đi làm vui vẻ.”

Trịnh Phi Dịch hướng hắn nhếch miệng nở nụ cười, quay người rời khỏi văn phòng.

Lúc lâu sau, đôi vai cứng ngắc của Trịnh Phi Loan mới nhũn trùng xuống.

Hắn nắm lấy mặt dây chuyền phỉ thúy trên mặt bàn, nhiệt độ của mặt ngọc thật kinh người, như một miếng băng tỏa hơi lạnh buốt. Hắn lạnh đến độ không cầm được mà nhanh chóng mở ngăn kéo ném nó vào trong.

Tòa nhà 55 tầng ngập trong ánh nắng, những tia nắng ấm áp tràn vào phòng, chiếu lên bình sứ, rơi trên những phiến lá của hoa linh lan, cánh hoa trắng như tuyết, còn vương nước nên trở nên óng ánh trong suốt.

Hắn duỗi ngón tay, chạm xoa lên nhánh hoa, không cẩn thận liền miết rơi.

Hoa linh lan nho nhỏ, mỏng manh, có chút vân gỗ, lại như một đứa trẻ cô đơn.

Đứa trẻ mà hắn chưa từng gặp mặt kia… Thật sự đã tròn một tuổi sao? Con gái là ngày nào chào đời vậy? Hình như là một ngày tuyết rơi vào cuối năm ngoái. Ngày hôm ấy, bông tuyết hỗn loạn phủ rơi mặt kính thủy tinh, cần gạt cao su theo tần suất trái phải, gạt ra viền mép cửa sổ là một khối tuyết đọng lại, làm thế nào cũng không thể gạt sạch những những bông tuyết rơi đầy trời.

Buổi hoàng hôn, những tia sáng yếu ớt, căn phòng nhỏ ngột ngạt tối tăm và một tấm da giường nhuốm máu.

Đấy chính là toàn bộ những gì hắn nhớ.

Điện thoại di động đột nhiên phát ra âm thanh gián đoạn suy nghĩ của hắn, Trịnh Phi Loan nhìn tin tức được thông báo:

Nơi ở hiện tại: số 26 Thanh Quả, thị trấn Lạc Đàm.

Quyền sở hữu tài sản: Đới Tiêu – 28 tuổi – Alpha.

Hình ảnh gần nhất: [Ảnh]

Thân thể của Trịnh Phi Loan đột nhiên cứng đờ, sắc mặt hơi trắng. Vốn muốn đóng tin nhắn, không nhìn, vậy mà ngón tay đang run dữ dội lại mở ra.


Vì vậy, hắn thấy được bức ảnh trong mục tin nhắn kia.

Tại nơi thị trấn nhỏ bé ấy, ánh nắng bình minh phủ toàn bộ bức ảnh, tỏa ra hào quang triết xạ cho bức hình. Tại vòm cầu đá, có một thanh niên gầy yếu, đưa lưng lại với góc chụp. Lồng ngực của thành niên đang ôm một bé gái tóc bím hướng lên bầu trời cao, đứa bé cũng đồng dạng đưa lưng về góc chụp, chỉ lộ ra một đoạn cánh tay vừa mũm mĩm vừa trắng trẻo, dường như là một khối đậu hũ trắng mới được vớt từ trong nước.

Đây chính là con gái của hắn sao?

Cô bé có tên gọi là gì, con bé là giống ai, đã gọi ba ba được hay chưa?

Lúc cô bé gọi cha, có êm tai không?

Trịnh Phi Loan nghĩ ngợi này nọ, đột nhiên thần sắc khựng lại, ý thực được có gì không thích hợp. Hắn nhắm hai mắt lại, thở ra một hơi thật dài, khi cặp mắt kia mở ra lần nữa, một chút cảm xúc dư thừa trong đôi mắt đều biến mất.

Hắn sớm hay muộn cũng sẽ có một đứa con gái, mà không phải đứa trẻ này.

Này là do người cha đê hèn của cô bé tự ý vi phạm thỏa thuận, mang theo một loại mục đích không rõ ràng nào đó, lén lút hạ sinh đứa trẻ không được hoan nghênh, cũng không được thừa nhận.

Thậm chí không nên tồn tại.

Trịnh Phi Loan mặt mày không đổi xóa bỏ bức ảnh, sau đó, ánh mắt không tránh khỏi dừng ở một dãy số có chút quen biết – Hắn không biết chủ nhân của dãy số này là ai, nhưng hắn biết, chính bản thân hắn lúc phát tát hội chứng rối loạn đã tìm đối phương liên lạc gần một tuần.

Hắn biết bởi vì mỗi buổi sáng, hắn đều sẽ đem cái số này kéo vào danh sách đen, nhưng mà cứ sáng hôm tiếp theo, dãy số này lại xuất hiện trong danh sách lần nữa, rất đều đặn báo cáo với hắn, giống như một khối u ác tính không thể cắt bỏ hoàn toàn.

Trịnh Phi Loan lướt trên màn hình điện thoại, tối qua đối thoại tương đối nhiều, dài khoảng năm trang. Nội dung trao đổi là ‘hắn’* dùng giọng điệu uy hiếp bức ép đối phương tăng nhanh quá trình điều tra, còn thêm một khoản phí để đốc thúc người điều tra.

* ‘Hắn’ ở đây là khi Trịnh Phi Loan trong trạng thái rối loạn nhé. Tác giả dùng thế nên Hành không đổi được.

Trịnh Phi Loạn nhận ra ngoài trừ việc xóa bỏ tin nhắn, đẩy số này vào sổ đen, thì chính mình cái gì cũng không làm được.

Sự việc đang từng bước từng bước phát triển theo chiều hướng không thể khống chế.

Hội đồng quản trị đã nhìn chằm chằm hắn, khiến cái ghế hắn đang ngồi đang ngày càng lung lay. Nếu như không thể mau chóng giải quyết vấn đề này, e rằng đến thứ sáu sắp tới, văn phòng làm việc này sẽ thật sự đổi chủ nhân.

Trịnh Phi Loan không còn biện pháp, chỉ có thể mở ra danh bạ, tìm dãy số có ghi chú “Giang Kỳ”, gửi đến một tin nhắn ngắn:

“9 giờ tối đêm nay, ở phòng chờ tôi.”

Hết chương 19


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.