Phù Dung Trì

Chương 53: Chuyện cái đai lưng


Đọc truyện Phù Dung Trì – Chương 53: Chuyện cái đai lưng

“Một chải rũ bỏ khờ dại

Hai chải búp nở thành hoa

Ba chải rèm ngọc châu sa

Bốn chải thiên kim chi nữ

Năm chải gặp được quân tử

Sáu chải đẹp lứa uyên ương

Bảy chải lên kiệu tân nương

Tám chải một đời sung sướng

Chín chải con cháu đầy đàn

Thọ phúc an khang, mệnh danh quý nữ!”


Miếu Nữ Linh là nơi thiêng liêng, từ triều đại trước đến nay chưa từng diễn ra nghi lễ nào long trọng đến vậy. Tư Tư quỳ trên gối đôn, mái tóc xõa dài, đen mượt như một dòng thác đổ. Vẻ mặt một nửa trẻ con, một nửa thanh tú, vô cùng nghiêm túc thẳng lưng. Lược bằng ngà voi, chạm khắc hoa văn, cẩn thêm vài hạt ngọc bích. Bàn tay nhăn nheo của bà thái phi già rất tỉ mỉ và nhẹ nhàng, không dám dùng lực sợ đứt tóc nàng. Đền thờ Nữ Linh cao hơn mặt đất nửa thước, không gian mở, xung quanh có nhiều người đến dự nhưng hết sức trật tự và quy củ. Sự im lặng tuyệt đối giống như nín thở này một phần vì tôn trọng nghi lễ, một phần còn vì hoàng đế đang ngồi ở xa xa kia, lặng lẽ theo dõi bên này.

Lễ chải tóc của con cháu hoàng tộc vậy mà Hoàng hậu không đi, Hoàng thượng lại đến, kì quái làm sao! Vốn dĩ các Cáo mệnh phu nhân từ ngũ phẩm trở lên được chuẩn bị ghế nhưng Hoàng đế đã ngồi trên kia thì họ đành phải đứng. May là giờ này trời đã về chiều, thời tiết mùa thu mát mẻ, cố gắng một chút vẫn cầm cự được. Các quý bà có lẽ không biết, đức ông chồng nhà họ mỗi sáng đều đứng chầu hai canh giờ như vậy. Với tính cách của bệ hạ thì không dám tỏ ra mệt mỏi, dù có quá giờ cũng phải tươi cười nhiệt tình. Lố nhố phía sau các phu nhân là con cái của họ đi theo tháp tùng. Các chàng trai cô gái đều trẻ trung xán lạn, gần độ tuổi với Tư Tư hay lớn hơn đôi chút. Sau khi kết thúc lễ chải tóc sẽ có tiệc trà ngoài trời, đây là cơ hội tốt để làm quen với Minh Châu quận chúa. Tên tuổi của nàng sốt xình xịch như vậy, ai mà không muốn dựa hơi, kết thân? Ít nhất là được diện kiến một lần, sau này cũng dễ nói chuyện. Quan trọng hơn hết là Quận chúa đã đến tuổi trưởng thành, sẽ sớm gia nhập vào tầng lớp của họ trong những buổi xã giao. Với sự sủng ái vô biên của bệ hạ, rất có khả năng ngài nguyện cho nàng quyết định chung thân đại sự. Bây giờ đến lấy lòng trước, tạo ấn tượng tốt, không bổ bề dọc cũng béo bề ngang!

Tâm tình của các phu nhân chạy loạn đâu đâu nhưng tâm tình của Ca Dương chỉ tập trung trên người Tư Tư. Vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng của nàng khiến hắn buồn cười. Dung nhan này càng lớn càng sắc nét, nghe Tịch Tề nói Tư Tư giống mẹ, có lẽ vương phi thời trẻ là một mỹ nhân hiếm có.

Mái tóc của con gái Khương La là một phần quan trọng trên cơ thể. Thông thường phụ nữ đại kị cắt tóc, trừ khi để tang cha mẹ, tang chồng, bị xét xử hoặc tu hành. Tư Tư nuôi tóc mười bốn năm, từng cắt ngắn hai lần vì bệnh nặng. Hiện tại mái tóc này chỉ dài quá lưng một chút, may là nó tương đối rậm cho nên vẫn tạo được một số kiểu thông thường. Con gái trưởng thành không thể tết bím suôn được nữa, phải vấn tóc, cài trâm, giắt hoa, thay đổi kiểu hàng ngày. Khi chưa quen cảm thấy hơi khó chịu, tóc bị siết đau, trang sức thì nặng, vận động mạnh sẽ bị lộn xộn tuột ra. Vì thế, con gái qua tuổi mười bốn bỗng trở nên điệu đà từ tốn, nhẹ nhàng khoan thai cũng có lý do.

Bà Thái phi chải búi tóc thùy loa* đơn giản nhất, đính thêm trâm ngọc và kẹp bướm. Thái phi già yếu tay hơi run, quá trình này phải mất một khoảng thời gian, may là tay nghề của bà rất cao, dù nhiều năm không làm nhưng vẫn thành thạo lắm! Sau khi chải được kiểu tóc hoàn hảo, Tư Tư cung kính tạ ơn Thái phi nương nương rồi Tiểu Mai bưng lên khay bạc đựng Tứ bảo chuẩn bị từ trước. Người đến dự lễ bắt đầu hào hứng chờ phần thú vị nhất.

Ngay từ đầu, Ninh công công đã chỉ cho bệ hạ Sử công tử ngọc thụ lâm phong đứng ở bên Sử phu nhân kia. Không thể phủ nhận chàng trai này từ tướng mạo tới phong thái đều hơn người. Tuổi trẻ tràn đầy trong đôi mắt tinh anh, dáng cao dong dỏng, mặc kiện áo trắng viền đen vừa nam tính vừa nho nhã. Hắn đứng ở đó, tựa như một cây tùng hứng gió, chẳng màng đến bao nhiêu ánh mắt mê muội hướng về phía mình. Ca Dương híp mắt quan sát, muốn vạch lá tìm sâu, đáng tiếc là nhìn rất lâu vẫn không thấy chỗ nào yếu kém. Đáy lòng hắn mênh mang khó chịu, một chút lo lắng, một chút tức giận, một chút đề phòng, giống như có con thú lạ muốn bước vào mảnh đất của mình…

Vì lễ chải tóc của em gái, Chu Lạc Tịch Tề đã ở lại kinh thành nửa tháng nay. Những năm này hắn trưởng thành rất nhiều, thay thế Ngô Hà Huy quản lý một phần kinh thương trong nước. Tứ công tử có tài kinh doanh bẩm sinh, đầu óc nhạy bén dồi dào ý tưởng. Núi vàng trong Quốc khố có không nhỏ công đóng góp của hắn. Ngô Thái học sĩ vẫn hay gọi Chu Lạc Tịch Tề là “cây tiền” bệ hạ trồng được. Thương nghiệp hiện nay chưa phân Bộ riêng, vẫn thuộc về Hàn Lâm Viện, bao gồm thuế vụ, nông vụ, ngoại thương, phân chia rất giản lượt và sơ sài. Tịch Tề phụ giúp Ngô Hà Huy chứ không trực tiếp làm việc cho Hàn Lâm Viện, cho nên không gọi là quan nhân, hàng năm bổng lộc được bệ hạ cho riêng, nôm na là nhân viên ngoài biên chế nhưng tiền lương còn cao hơn quan Tam phẩm. Thời buổi này không thể dựa vào cấp bậc đánh giá con người được nữa!

Dự tính năm tới sẽ có đợt cải tổ thứ hai, một loạt nhân lực sẽ bị điều động hoặc thay đổi. Lần cải tổ trước đó là năm năm đầu khi bệ hạ lên ngôi, quét sạch ngu thần dưới triều Sùng Nghi, tiễn bước mấy lão già cổ hủ, đưa người trẻ vào vị trí quan trọng. Còn lần cải tổ sắp tới này, hoàng thượng muốn cơ cấu lại bộ máy quan quyền, vấn đề quản lý thương nghiệp đã trở nên cấp bách, phải được tách riêng thành một Thương Bộ… Đối với những biến chuyển chính trị, người quan tâm là cánh đàn ông, người lo lắng là lũ quan liêu, người chờ mong là những nhân tài được đào tạo vẫn chưa có cơ hội thử sức… Nói tóm lại, thiên hạ vẫn thái bình, trong triều bão nổi thì trâu vẫn đi cày, chó vẫn giữ nhà mà thôi!

Nghĩ đến chính sự luôn ngập đầu, Ca Dương chỉ biết thở dài rồi thở dài. Năm nay hắn ba mươi có lẻ, thế mà mi mắt đã bị thâm trường kì, tóc trên đầu cũng lưa thưa vài sợi trắng. Lúc này nhìn thấy Sử Hựu Trát, đột nhiên vị quân vương có một ảo tưởng được làm nhân vật nhỏ nhoi, nhẹ gánh lo toan, có thể theo đuổi những gì mình muốn. Mệt mỏi cũng là dấu hiệu của tuổi già…


Khi hắn đang nghĩ ngợi lung tung thì thấy Tư Tư cùng với Tiểu Mai đang tiến về phía mình. Tịch Tề đã nhận được đế giày muội muội may cho, háo hức tính xoa đầu em gái nhưng mà ngại ngùng rụt tay lại, hắn không dám làm hỏng mái tóc đẹp. Tịch Tề dự tính phải nhanh chóng viết thư cho anh cả, bàn bạc xem có nên chia sẻ một chiếc hay không… Một chiếc đế thì không đi được nhưng giữ làm kỉ niệm vẫn tốt!

Lúc này Tư Tư đi đến chỗ hoàng thượng, biểu cảm không được tập trung lắm. Nàng do dự nhìn cái khay Tiểu Mai đang nâng, hai chủ tớ trao đổi ánh mắt bất an. Sau vài khắc khó quyết, cuối cùng Tư Tư chọn cái khăn tay rất nữ tính mà nàng cố công thêu nhiều ngày.

– Mẫu phi không kịp chờ đến lúc Tương Tư trưởng thành, trong lòng muội luôn xem bệ hạ như phụ mẫu, cả đời này muội không bao giờ quên công nuôi dưỡng chăm sóc của người… Khăn tay này… Muội dâng tặng bệ hạ, kính ngài thọ phúc an khang, mãi mãi là một đấng minh Quân!

Lời lẽ của Quận chúa chân thành đúng mực. Có vài người giả vờ đưa khăn lau khóe mắt, muốn tạo thêm không khí cảm động. Họ đều không phát giác ánh nhìn của bệ hạ lạnh, rất lạnh… Ca Dương trông xuống thiếu nữ quỳ bên dưới, nàng cung kính cúi đầu, cánh tay trắng nõn giờ lên cao, bộ dạng thật giống em gái nhỏ ngoan hiền! Hắn nghiến răng nghiến lợi, cố kiềm chế không bạo phát, dùng dằng một lúc mới chịu nhận quà. Tư Tư thở phào, áy náy ngẩng đầu lên rồi lập tức hoảng hốt cúi đầu xuống. Anh họ tức giận thật đáng sợ!!!

Hoàng đế không thèm lên tiếng. Bầu không khí có vẻ kì quái, mọi người bâng khuâng không hiểu làm sao. May là Tiểu Ninh Tử nhanh mồm nhanh miệng, bước lên đưa quà đáp lễ:

– Quận chúa điện hạ thật là có lòng! Người khiến hoàng thượng cảm động không nói nên lời! Đây là chiếc trâm Như Ý, cung chúc điện hạ may mắn bình an!

– Tạ ơn hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế!

Tư Tư nhanh chóng nhận chiếc hộp gỗ, nháy mắt cảm tạ Ninh công công. Nàng sợ sệt ôm quà bỏ chạy, trước sau không dám nhìn sắc mặt Ca Dương thêm lần nào. Trên khay chỉ còn lại đai lưng, tiếng bàn tàn lập tức nổi lên. Tư Tư kéo kéo dải lụa màu xanh nhạt, bên trên thêu mấy hoa văn đơn giản mà thanh lịch. Nàng bất an nhìn một vòng, chạm vào ánh mắt như cười của Sử Hựu Trát. Tư Tư cắn răng nhìn đi chỗ khác nhưng nhìn mãi không thấy ai quen biết. Thái độ chần chừ của Quận chúa càng khiến người dự lễ hừng hực kích động. Công tử nhà nào may mắn được tặng đai lưng đây?

Tiểu Mai lo lắng nhắc nhở, Tư Tư gấp đến đỏ mặt, tiến thoái lưỡng nan. Người ta nhìn vào càng tưởng nàng đang ngượng ngùng! Nét cười trong mắt Sử công tử thêm đậm, Tương Tư da mặt mỏng, không nên khiến nàng mắc cỡ chạy mất! Cuối cùng hết cách, Tư Tư bộ dạng không tình nguyện đưa đai lưng cho Sử Hựu Trát. Hắn muốn đem về dùng hay tặng cho ai cũng được, dù sao nàng đã hứa rồi… Biểu cảm của mọi người không giống nhau, có người ghen tị, có người đoán trúng, có người thất vọng cũng có người đắc ý. Riêng với hoàng đế bệ hạ là “tức hộc máu”. Hắn chẳng nói chẳng rằng, từ trên ghế đứng dậy quay lưng đi thẳng. Có trời mới biết hắn muốn chém tên họ Sử kia ra trăm mảnh. Ca Dương đi quá nhanh, mọi người hốt hoảng hô vạn tuế thì đã không thấy hắn đâu nữa. Quả nhiên bệ hạ bận rộn, chỉ trích ít thời giờ cho Quận chúa chút mặt mũi thôi!


Tư Tư buồn bã nhìn theo bóng lưng hắn, tủi thân xoắn xoắn gấu áo, nàng không phải cố ý mà!? Kể từ lúc đó Quận chúa để hồn ở đâu đâu, tiệc trà không nói lời nào, làm cho các Cáo mệnh phu nhân muốn bắt chuyện cũng phải gượng gạo rút lui. Bữa tiệc vì vậy rã đám sớm hơn dự tính.

Trong khi đó Ca Dương một thân buồn bực trở về Dụ Kiến cung, lôi núi tấu chương đọc ngấu nghiến, dường như muốn làm xong việc của cả năm. Ninh công công ôm cây phất trần nhìn trời, Quận chúa với bệ hạ lại làm sao thế này??? Trời về đêm, hoàng cung lần lượt thắp đèn, ngọn nến bên thư án sắp cháy hết, sáp chảy từng mảng, sau khi nguội thì kết vảy, tỏa mùi hương nhàn nhạt khoan khoái… Ca Dương lại duyệt xong một tờ tấu nữa, máy móc ấn ngọc tỉ rồi cuộn tròn lại, ném sang bên phải. Tay trái tự động lấy tấu mới nhưng rốt cuộc chạm vào mặt bàn cứng lạnh. Hắn hồi tỉnh nhìn lại, núi giấy bên phải đã cao, bên trái bàn trống rỗng, hóa ra công việc mấy ngày tới đều làm xong cả rồi! Ngước nhìn mặt trăng đã lên tới ngọn cây, Ca Dương thở dài xoa cổ vừa đau vừa mỏi. Ninh công công nghe được động tĩnh, khẽ khàng mở cửa chạy vào.

– Hoàng thượng, đã qua giờ Hợi, ngài vẫn chưa ăn cơm tối đâu!

Cơm tối? Ca Dương nhớ ra hồi sáng hắn đã hứa với Tư Tư đến chỗ nàng dùng cơm. Giờ này thì quá muộn, có lẽ nàng đi ngủ rồi. Ninh công công đi guốc trong bụng rồng, lập tức khai báo:

– Nô tài bên Tương Đông Hiên đã chạy tới hỏi thăm ba lần. Quận chúa điện hạ vẫn chờ ngài đến, cơm còn chưa ăn…

Ca Dương nhíu mày, không lề mề nữa, lập tức gọi người chuẩn bị đèn lồng. Tương Đông Hiên quả thật còn sáng đèn, cung nhân bất an đứng canh ở ngoài, Ca Dương ra hiệu cho họ im lặng. Trong phòng có một bàn ăn nhỏ, dạ minh châu phát sáng ấm áp. Thức ăn trên bàn do để quá lâu nên sớm nguội lạnh, Tư Tư bé nhỏ thì ngủ gục bên mâm cơm. Ca Dương dừng bước ở cửa, nhìn cảnh tượng này một lúc lâu. Hắn đã không nhớ nổi lần cuối cùng có người đợi cơm mình là khi nào.

– Đem thức ăn này hâm nóng lại!

Giọng của hắn rất khẽ, cung nữ nhỏ nhẹ dọn bàn ăn xuống, rèm hoa khép lại, trong phòng chỉ còn hai người. Ca Dương treo áo choàng lên giá, bước lên sàn gỗ không tạo ra tiếng động. Chiếc bàn kiểu hình tròn chân thấp, kết hợp với gối đôn rất vừa vặn. Ca Dương không vội gọi nàng dậy, hắn ở đối diện nhìn một lúc lâu. Nàng vẫn giữ mái tóc thùy loa được Thái phi chải cẩn thận, thay áo mỏng mặc ở nhà, trang sức linh tinh đều gỡ ra hết, chỉ đeo một cây trâm Như Ý nho nhỏ trên đầu. Thật ra chiếc trâm này rất bình thường, làm bằng bạc mạ vàng, cũng không đẽo gọt tinh tế lắm. Giá trị nhất chính là viên ngọc Như Ý màu xanh lam. Loại ngọc này dễ bị nhận nhầm thành ngọc bích nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy có vết rạn, giống như nứt vỡ, đây chính là gân ngọc. Như Ý phát sáng trong nước, chỉ có thể tìm thấy ở đáy biển. Vì lẽ đó nó quý hiếm vô cùng, mà viên ngọc đính trên tóc Tư Tư không cần nghi ngờ chính là viên to nhất trong thiên hạ. Ca Dương rất hài lòng, hắn sớm biết nàng hợp với màu xanh nhu hòa này. Về sau mỗi ngày phải chải tóc, tùy tiện cài chiếc trâm lên cũng đủ sang chảnh rồi!

Ca Dương nhếch môi cười, tâm trạng tốt hơn, hắn tạm thời bỏ qua tội lỗi của nàng, trước tiên phải ăn cơm đã, trừng phạt sẽ quyết định sau! Ca Dương muốn lay nàng tỉnh dậy nhưng bất chợt phát hiện trong tay Tư Tư nắm cái gì đó nhìn như thắt lưng. Hắn tò mò kéo ra, quả nhiên là một chiếc đai lưng đen tuyền, phía trên thêu chỉ trắng. Đường thêu xiên xiên vẹo vẹo, không cần đoán cũng biết là tác phẩm của ai. Cái đai lưng này đã thêu xong, tương đối ra hình dạng nhưng đáng tiếc mặt sau bị rách hỏng mất. Vết rách không giống vết cắt, đoán là nó vô tình bị vướng phải góc nhọn, xui xẻo kéo thành một đường dài, thế là hỏng luôn!

Ca Dương nhìn chăm chú món đồ trong tay, nhanh chóng đứng lên đi tới cái tủ gỗ bên giường. Hắn đoán không sai, trong ngăn tủ thứ hai có chiếc giỏ tre đựng vải vụn và kim chỉ. Trong giỏ còn dư ít vải đen cắt nhỏ trong quá trình may thắt lưng. Xem xét một hồi thì không có vải nào màu xanh nhạt cả! Ca Dương không kìm được cười thành tiếng, xem ra cái đai lưng Sử Hựu Trát nhận không do Tư Tư làm. Cô bé này trước giờ chải tóc đã bất cẩn làm rách thắt lưng, bí quá hóa liều tìm một cái tương tự thay thế. Cái tương tự không phải của nàng cho nên không dám tặng cho hắn, không muốn lừa dối hắn. Ai nói Tư Tư khờ khạo, nàng biết suy nghĩ sâu sắc đó chứ!


Ca Dương âm thầm giấu thắt lưng đen vào vạt áo, làm như không hay biết gì. Tư Tư bị gọi dậy, mơ màng mở mắt, giật mình thấy hoàng thượng cười tươi tắn, khác hẳn vẻ tức giận lúc chiều. Chuyện gì vậy nhỉ? Anh họ uống lộn thuốc? Ca Dương nhìn mặt ngốc của nàng, nét cười càng đậm, thúc giục cung nhân đem thức ăn lên. Cơm nóng bốc khói, một người vui vẻ gắp hết món này tới món kia, một người ngơ ngác nhìn theo không biết mình bỏ sót chuyện gì.

Vài ngày sau Tư Tư mới nhớ ra cái đai lưng hỏng, tìm khắp một vòng lại không thấy. Ninh công công thì đem món đồ từ chỗ Ti thải phường về, vết rách được sửa rất khéo, nhìn không rõ. Hoàng thượng đắc ý ngời ngời, thay thường phục đen, vừa hợp với đai lưng rồi chạy qua Tương Đông Hiên trêu chọc Quận chúa. Hắn lượn qua lượn lại, mắt Tư Tư bám theo chiếc đai lưng nhìn quen quen…

– Đường ca… Cái thắt lưng này lấy ở đâu vậy?

Ca Dương nhai bánh đậu xanh, hợp tình hợp ý đáp:

– Nội vụ đem đến, làm sao trẫm biết được.

– Ơ… Hình như trông nó quen mắt lắm, có phải lấy nhầm chỗ muội không?

– Không thể nào! Rõ ràng là đồ của trẫm mà!

Tư Tư bối rối cắn môi, sao lại như vậy nhỉ? Nhìn nó rất giống cái đai lưng nàng làm, ngay cả con cò ba chân cũng giống hệt! Bộ dạng nàng rối rắm, muốn tranh luận mà không có bằng chứng, Ca Dương thì xấu xa ngồi xem kịch, mặt đểu rất đáng đánh đòn.

Ninh công công ôm trán nhìn trời, niệm ở trong lòng. Mình không biết gì hết, mình hoàn toàn không biết gì hết!!!

***

*búi tóc thùy loa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.