Đọc truyện Phù Dung Trì – Chương 36: Hắn vốn tàn nhẫn
Phần X: Lại bị bắt cóc
Triệu hoàng hậu thường không dậy sớm, từ ngày Thái hậu đóng cửa Từ Hi cung nàng chẳng phải thỉnh an ai nữa, các phi tần sẽ đến thỉnh an nàng. Hoàng hậu luôn đến muộn nhưng cung phi nào dám, họ vẫn phải chải đầu tắm rửa, đợi sẵn bên ngoài. Hôm đó Triệu Tiếu Vy như mọi ngày ung dung đến trễ, các nàng quỳ lạy rồi ngay ngắn xếp hai hàng. Họp mặt kiểu này vô cùng nhàm chán, là lệ trong cung nên không thể bỏ, đành xã giao mấy câu rồi giải tán thôi. Từ bậc bát phẩm trở xuống không thể gặp hoàng hậu cho nên trong điện thường vỏn vẹn mười người, trừ Đức phi điên điên dại dại hiếm khi xuất hiện. Năm nay thêm Thẩm Tuệ Nhã thành mười một.
Những cảnh đấu khẩu, hạ nhục, ra oai gì đó thường không xảy ra, bởi vì tần phi ai cũng như ai, quanh năm bị vắng vẻ… Có gì mà lên mặt chứ? Từ ngày Thẩm Tuệ Nhã gia nhập đã làm Phượng Nghi cung có không khí hơn. Mười một người này bắt đầu hục hặc, xỏ xiên nhau. Đối thủ xuất hiện tự nhiên làm sức chiến đấu của họ trổi dậy, năng lượng tràn trề…
Triệu Tiếu Vy che miệng cười, thú vị đây, xem ra mỗi ngày sẽ có kịch vui để xem! Ây da, lâu rồi không sôi động như vậy… Sáng nay hoàng hậu cho các phi tần miễn lễ, nhấc tà váy ngồi xuống ghế phượng, lúc này nàng phát hiện thiếu mất một người.
– Thẩm chiêu hoa đâu?
– Khởi phẩm nương nương, lúc nãy thần thiếp có đi ngang Từ Lan Hiên, nghe được tin Tuệ Nhã muội muội đã ngã bệnh… – Người nói là Khanh tần.
– Hừ, cái gì mà ngã bệnh? Hôm qua bệ hạ ở chỗ ả, sáng nay lại lấy cớ bệnh không đến hầu… Muốn tỏ vẻ cho ai coi? – Hiền phi rất ghét Thẩm Tuệ Nhã, chẳng bỏ qua cơ hội nói xấu.
– Phương tỷ tỷ, nói không chừng Thẩm muội thực sự bị bệnh nha. Không bệnh thì cũng mệt mỏi quá độ… Ây… Thật đáng thương. Sức khỏe muội ấy không được như tỷ, cả năm tươi tắn không ngày nào ngã bệnh!
– Ngươi…
Phương Tình tức giận nhìn Lan cơ. Hoàng thượng nhiều tháng không đến chỗ Hiền phi, bọn họ có cớ cười hả hê một phen. Thế là khẩu chiến thường nhật đã khơi mào. Triệu Tiếu Vy ngồi trên ghế cao lạnh lùng nhìn xuống, không muốn tham gia. Nàng đang suy nghĩ chuyện khác. Thẩm Tuệ Nhã là con người thích thể hiện một cách trực tiếp. Nếu muốn khoe khoang, nàng sẽ mặc áo cổ rộng, làm như vô tình để lộ vài dấu vết cho người khác ghen tuông, chẳng việc gì kiếm cớ trốn ở nhà…
Vài hôm trước hoàng thượng đột nhiên đến uống trà, mập mờ cảnh cáo nàng phải quản bọn cung tần cho chặt, tránh để họ tưởng mình cao giá mà không coi ai ra gì. Triệu Tiếu Vy cũng chẳng biết bệ hạ muốn ám chỉ ai, nơm nớp lo sợ. Chung trà đã cạn, lúc này hắn mới nhắc tới Thẩm chiêu hoa… Hoàng hậu liền biết mình phải làm gì. Nàng quả thực đi dạy dỗ đứa con gái kia, hết bưng bê sách tới chép kinh Phật, ròng rã một ngày chạy qua chạy lại. Buổi tối lại nghe Tiểu Yến báo hoàng thượng ngủ ở Từ Lan Hiên, Triệu Tiếu Vy hết sức bất ngờ. Lẽ nào nàng đoán sai ý vua rồi? Hoàng hậu có một đêm lo lắng không yên giấc, càng nghĩ càng thấy chuyện này chẳng đơn giản.
– Các vị tỷ tỷ, muội tin Tuệ Nhã là bệnh thật. Tối qua một nô tài chỗ ta tình cờ nhìn thấy hoàng thượng trở về Dụ Kiến cung vào giờ Tí, lát sau liền có hai thái y chạy tới Từ Lan Hiên…
– Hả? Giờ Tí? Vậy bệ hạ không ngủ lại chỗ Thẩm chiêu hoa à?
Đám đàn bà con gái nhao nhao phỏng đoán:
– Chẳng lẽ nàng ta mắc bệnh gì… Không thể hầu hạ?
– Hay là đột nhiên có nguyệt sự?
– Ta thấy mấy hôm trước Thẩm Tuệ Nhã ăn rất nhiều mơ chua… Hay là đã có…
– Không thể nào!!!
Các phi tần bàng hoàng lo lắng. Lúc này Lan cơ nhíu mày nghĩ đến một khả năng khác:
– Muội thấy không đúng, nếu Thẩm chiêu hoa thực sự có thai thì sẽ không im ắng như vậy.
Triệu Tiếu Vy nhướng chân mày, đúng vậy, bây giờ mà có người mang thai chẳng khác gì rung động cả kinh thành. Nàng nhìn vẻ mặt hoang mang của bọn họ, bỗng dễ tính nói một câu:
– Ở đây đoán già đoán non thì có ích gì? Nếu Thẩm muội ngã bệnh, chúng ta cứ qua thăm trước đã.
Cung phi mắt tỏa sáng, đúng thế, muốn biết chính xác thì sao không đến nhìn xem? Có hoàng hậu đi đầu, còn sợ cái gì? Thế là “bang chúng võ lâm” dưới sự dẫn dắt của “giáo chủ” đã hùng hổ tiến vào Từ Lan Hiên. Đây là một tiểu cung khá đẹp, lại gần chỗ hoàng thượng, phân cho một chiêu hoa là rất ưu ái rồi. Cung nữ của Thẩm Tuệ Nhã lo lắng chặn bên ngoài, nói là chủ nhân bị cảm lạnh, sợ lây cho người khác. Cái lý do cũ tới không thể cũ hơn!
– Bổn cung không ngại, các người tránh ra, tỷ muội bọn ta vào thăm chiêu hoa lẽ nào còn đợi ngươi cho phép?
– Nô… Nô tỳ không dám…
Tiểu cung nữ cúi đầu nép qua một bên. Triệu Tiếu Vy vén rèm châu, nghe mùi thuốc xộc mạnh vào mũi. Mùi nặng như vậy, nàng ta bệnh rất nghiêm trọng sao? Căn phòng hơi tối, cửa sổ mở nhưng buông mành lụa. Chiếc giường gỗ đàn hương đặt ở giữa phòng, bài trí trang nhã sang trọng. Bên giường có hai cung nữ đang bận rộn chăm sóc. Nhìn thấy chậu máu đỏ đặt dưới sàn, mọi người hít sâu một hơi…
– Hoàng hậu thiên tuế…
– Đứng lên, nói cho bổn cung biết, nương nương nhà người sao lại thành thế này?
Hai cung nữ run run đáp:
– Bẩm, tiện tì không biết. Tối hôm qua chiêu hoa nương nương sửa soạn sớm chờ bệ hạ. Giờ Hợi hoàng thượng mới đến. Nô tì thấy đèn trong phòng đã tắt nên đứng xa một chút chờ sai bảo. Không ngờ qua năm khắc thì nghe tiếng thét của nương nương… Thét… Rất to… Huhuhu…
Triệu Tiếu Vy nhíu mày quát:
– Nín! Nói cho đàng hoàng, vì sao chiêu hoa thét?
– Bẩm… Nô tì hoảng quá chạy tới đấm cửa nhưng bệ hạ lên tiếng không cho vào… Lúc bệ hạ đi ra thì trong phòng rất lộn xộn… Nương nương bị… Bị rút móng… Cả hai bàn tay… Máu dính khắp nơi… Bọn nô tỳ không biết làm gì hơn là mời Thái y tới… Huhuhu… Đáng sợ lắm ạ…
Các phi tử trợn mắt, không thể tin vào tai mình. Rút móng??? Là… Lấy hết móng tay ra? Sẽ rất đau phải không? Bọn họ mím môi, che miệng, có người bắt đầu buồn nôn, kinh hoàng nhìn về phía giường. Thẩm chiêu hoa đắp chăn kín, tuy không thấy được gì nhưng cuộn vải trắng ở trên bàn chứng tỏ đầu ngón tay của nàng đã được băng bó. Triệu Tiếu Vy im lặng một lúc, cảm giác sống lưng lạnh buốt, giống hệt sáu năm trước khi Đức phi bị bức phát điên…
– Thái y nói sao?
– Thái y nói mất máu nhiều, chỉ có thể uống thuốc giảm đau an thần cho nương nương ngủ say. Sau đó bó dược liền da cầm máu, băng đầu ngón tay lại chờ móng mới mọc ra…
– Uhm… Các người chăm sóc chiêu hoa cho tốt, cần cái gì thì báo cho bổn cung. Được rồi, thương thế của Thẩm muội cần tĩnh dưỡng, mọi người ai về nhà nấy đi!
Phi tần im lặng cáo lui, hoàn toàn không có ý nghĩ châm chọc chê cười gì Thẩm Tuệ Nhã nữa, nàng ta quá thảm rồi. Hoàng hậu rời đi cuối cùng, việc đầu tiên khi bước vào Hòa Nghi cung chính là triệu tập tất cả nô tài tỳ nữ lại dặn dò:
– Từ bây giờ các người chú ý một chút cho ta, bớt lén phén tám dóc bên ngoài, thành thật làm việc, có ai dò la tin tức cũng không được nói. Tiểu Yến Tiểu Mạch, hai muội theo bổn cung từ Trung Lương tới đây, ta tin tưởng các ngươi nhất, về sau bớt tính kiêu căng đi. Bổn cung làm hậu thì cũng là hậu của vua, đừng tưởng như vậy là có thể làm trời làm đất, một khi tai họa giáng xuống ai cũng không toàn mạng!
Triệu Tiếu Vy ngừng lại một chút, nhìn mấy chục người kính cẩn cúi đầu mà thở dài một tiếng.
– Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Cấm bàn tán về Minh Châu quận chúa, nhìn thấy quận chúa điện hạ phải đi đường vòng, chớ ai ngu xuẩn đắc tội với nàng. Nghe rõ hết chưa?
– Dạ rõ…
– Lui xuống đi!
Khi trong điện còn lại một mình hoàng hậu, nàng cởi bỏ khuôn mặt mẫu nghi thiên hạ, trút tiếng than thở dựa mạnh vào lưng ghế. Khá lâu rồi, lâu tới mức nàng suýt quên Ca Dương là con người tàn nhẫn đến mức nào. Nàng thực sự sợ hắn. Nhiều năm qua đi, Triệu Tiếu Vy ngỡ mình đã rèn thành bộ da sắt nhưng nàng vẫn cứ là một nữ nhân bé nhỏ ở trong cung điện này, muốn tồn tại phải phục tùng bệ hạ… Nàng có phần mệt mỏi vô định nhìn một vòng Phượng Nghi cung – uy nghi như phượng, cao quý như phượng… Nhưng vẫn kém xa rồng!
Chuyện đêm hôm qua chỉ có Tiểu Ninh Tử chứng kiến toàn bộ. Từ khi bệ hạ hồi kinh đã quên sạch hậu cung, ngày ngày chơi đùa với quận chúa thỏa thê vui thích. Đột nhiên hôm đó sau bữa ăn tối Ca Dương bảo Tư Tư về phòng ngủ sớm, còn lật bài tử của Thẩm Tuệ Nhã. Vẻ mặt này không phải bộ dạng sắp đi lâm hạnh, Ninh công công mơ hồ có linh cảm xấu. Bệ hạ duyệt tấu tới đêm khuya, tưởng đâu quên mất chiêu hoa rồi, ai ngờ tới giờ Hợi ngài hạ bút vươn vai, gọi người chuẩn bị đèn lồng đi tới Từ Lan Hiên. Trong một năm qua, con đường này Ninh thái giám đi nhiều hơn hết, chiêu hoa nương nương được yêu thích, hắn cứ nghĩ trong lòng bệ hạ ít nhiều vẫn có tình… Số lần Ca Dương vào hậu cung quá ít ỏi, hơn phân nửa là đi một đoạn thì chuyển hướng trở về Phù Dung Đình. Nữ nhân như hoa như ngọc vẫn còn thua sen ở U Trì. Tiểu Ninh Tử vẫn cứ tâm niệm hoàng thượng bị bệnh tế nhị không thể nói. Ngài luôn làm việc quần quật như trâu, bảo rằng muốn dùng tài sức để trị nước chứ không phải dùng hậu cung mà khống chế triều thần. Hoàng đế là thiên tử, không nên hạ mình làm nam kỷ!
Nói thì nói vậy, ở độ tuổi hai mươi ba trai trẻ, một nam nhân bình thường vẫn có những khát khao bản năng chứ! Tiểu Ninh Tử vẫn nhớ rõ lần đầu tiên hắn to gan tính kế hoàng thượng. Đó là năm Thái Minh thứ ba, cả kinh thành nổ tung vì tin đồn bệ hạ đoạn tụ. Họ nói ngài không đến hậu cung, họ nói Ngô Hà Huy vừa trắng vừa tròn, nhờ biết “chiều chuộng” mà đứng trên hàng trọng thần. Họ còn thêu dệt trăm chuyện hoang đường, Tiểu Ninh Tử bị quy vào vai “thụ” mềm xương nhuyễn thịt… Ôi trời ơi, hắn muốn đâm đầu vào cột để giữ lấy sự trong sạch!!!
Có trời chứng giám hoàng đế đại gia cực ghét người khác chạm vào mình, đến tắm rửa cũng không cho hắn đứng một bên. Ngô thái học sĩ là cái loại gì chứ? Chính là vô liêm sỉ, thích rờ mó, có vợ có con rồi mà còn sàm sỡ bệ hạ! Tiểu Ninh Tử nghiến răng nghiến lợi mỗi khi bệ hạ bị người ta “đùa giỡn”. Ngô Hà Huy thực là can đảm, hắn nghi ngờ giới tính của hoàng đế, bày trăm chiêu nghìn mưu muốn thăm dò thực hư. Hắn vờ vịt õng ẹo, bị Ca Dương một phát đá bay ra cửa. Hắn lại cho rằng mình không đủ mị lực, ra phường hát tìm một ngụy nương mảnh mai xinh xắn. Kết quả bệ hạ biến người ta thành thái giám luôn! Ngô Hà Huy vò đầu bứt tai, sao mà đực cái đều không ưng? Hay hoàng thượng… Không thể được?
Hắn lại hùng hổ dụ hoàng đế đi thanh lâu, ở trong cái rừng oanh oanh yến yến mà vẫn mặt lạnh như tiền. Hà Huy thấy cô nương kia “bánh bao” dính lên người bệ hạ rồi, vậy mà ngài chả có phản ứng gì… Này… Đúng là bệnh nặng!!!
Ngô Hà Huy giơ cờ trắng, chấp nhận sự thật: Thiên tài thì luôn có nhược điểm. Bệ hạ nhìn đẹp mã mà không thể đá… Á, hắn không cố tình so sánh ngài với gà đâu… Ngô học sĩ đã đầu hàng, tin đồn thì ngày càng lớn, cuối cùng kinh động đến Thái hậu. Tiểu Ninh Tử mếu máo bị bà triệu vào “nói chuyện nhỏ”. Phượng Loan thái hậu sau lần đại biến Ôn Chính vương thì không còn can dự vào việc nước nữa, bà tin tưởng giao hết cho con trai út vừa mười bảy khi đó. Phượng Loan cũng chẳng hiểu sao, bà cảm thấy mình đã bỏ quên đứa con trai này quá lâu. Khi xưa vì Ca Thần là thái tử nên bà quan tâm từng chuyện ăn học cưới xin của hắn, trải đá lót đường muốn chu toàn trọn vẹn. Bà cứ nghĩ Ca Dương là đứa nhỏ hồn nhiên, không biết hơn thua với đời, chờ sau này anh nó lên ngôi thì nó có chỗ dựa, sẽ không bị thiệt thòi. Tai họa giáng xuống như sét không kịp trở mình, vỏn vẹn mấy chục ngày mà Khương La đã đổi chủ. Lúc trao phượng ấn cho Triệu Tiếu Vy, bà đã nói với nàng dâu:
– Ai gia không tham chính, hậu cung cũng đưa con quản lý. Về sau khôn ngoan mà sống, đừng trái ý bệ hạ. Về phần hoàng thượng… Haizzz… Ai gia mặc kệ, nếu là Ca Thần ta còn suy nghĩ giúp đỡ cho nó. Là Ca Dương… Ta thấy mình vô lực thôi!
Vậy là Thái hậu thực sự thành “Thái hậu”, an hưởng tuổi già, không màn đại sự. Bà vẫn theo dõi từng biến động của Khương La, không chớp mắt nhìn từng người, từng người rơi đài… Ca Dương thanh tẩy hết triều thần dưới trướng cha hắn, dần dần tạo nên một chính quyền chân thật là của mình. Thái hậu càng thấy mình sáng suốt, nếu bây giờ bà can thiệp vào sẽ phải tranh chấp với con trai, thôi cứ để nó toàn quyền, giang sơn là của nó, bà già lắm rồi, bon chen với lớp nhỏ chi cho mệt?
Thái hậu lui về ẩn dật nhưng có một chuyện bà tuyệt đối không bỏ qua. Chính là hương khói Chu Lạc gia! Làm Thái hậu, cũng làm một bà mẹ, bà không thể nhìn con trai mình sa cơ lỡ bước tới mức này. Khi tin đồn lên tới đỉnh điểm, bà gọi Ninh công công tới bàn bạc. Lần đầu tiên Ninh thái giám cùng Thái hậu tính kế sau lưng bệ hạ, sợ tới mức ăn không ngon ngủ không yên. Đêm đó là yến thọ Thái hậu, hắn vâng lệnh bỏ chút “vật lạ” vào rượu. Đối tượng ban đầu Thái hậu nghĩ tới là Hoàng hậu nương nương. Không ngờ rằng Triệu Tiếu Vy từ chối. Nàng quỳ hai canh giờ trước Từ Hi cung, kiên quyết không làm chuyện này. Thái hậu tức giận lắm nhưng rồi bà chỉ nhìn hoàng hậu một cách thâm sâu… Vì vậy, bí mật kinh khủng nhất mà Tiểu Ninh Tử biết chính là… Hoàng hậu cùng hoàng thượng chưa bao giờ… Chưa bao giờ…
– Tiểu Ninh Tử, trẫm khuyên người nên bớt nghĩ nhiều đi. Triệu Tiếu Vy sẽ có công dụng khác, một khi trẫm động đến nàng ta thì ngôi hậu phải tìm người thay rồi… Trẫm chưa thấy ai thích hợp hơn, cho nên sẽ không rước phiền vào thân!
Đêm đó hoàng hậu không ưng thuận, đành phải thay bằng Hiền phi. Mọi chuyện thực suôn sẻ, Ninh công công rình coi bên cửa, thở phào nhẹ nhõm. Đúng là tin đồn thất thiệt, hoàng thượng không phải không được, mà là “rất được”… Trong phòng im ắng lại, Tiểu Ninh Tử cứ tưởng đến sáng mai hoàng đế mới ra, ai ngờ nửa đêm ngài một thân trung y xuất hiện. Ánh mắt lay láy sát ý… Ninh thái giám thoát chết trong gang tấc.
Có lầm không? Hiền phi không một khóc hai nháo ba thắt cổ thì thôi, sao hoàng thượng biểu cảm cứ như liệt nam vừa bị cướp trong sạch thế?
– Ngươi! Từ hôm nay đừng để trẫm thấy mặt. Gọi người chuẩn bị nước sau đó cút!
Đó là lần duy nhất tình chủ tớ của họ sứt mẻ, Ninh công công bị mất chức, lây lất nửa năm. Về sau hắn nhớ đời kinh nghiệm xương máu này, đùa có thể đùa, giỡn có thể giỡn nhưng đừng chạm vào giới hạn của bệ hạ… Sau đêm đầu tiên, hoàng thượng bị cảm nặng, nghe nói đã ngâm mình trong U Trì mấy ngày liền. Sau này mỗi khi chạm vào cung phi, hắn đều tắm lại ba bốn lần nước… Tiểu Ninh Tử thấy sợ, nhất là lúc Ca Dương trần trụi nằm trong hồ, vừa cười vừa lẩm bẩm:
– Nàng không ở đây là đúng… Ta mãi mãi không thể dành mọi thứ cho nàng, không thể toàn vẹn mà đến với nàng… Vì… Ta là hoàng đế… Hoàng đế… Hoàng đế… Haha…
Trở lại năm Thái Minh thứ sáu, đêm đó bệ hạ đến Từ Lan Hiên rất muộn. Tiểu Ninh Tử đứng bên ngoài, lòng bàn tay rịnh mồ hôi. Qủa nhiên chỉ mới năm khắc sau khi đèn tắt, Từ Lan Hiên vọng ra tiếng thét chói tai. Cung nữ của chiêu hoa chạy tới đấm cửa, chỉ nghe giọng nói bình thản của hoàng thượng:
– Ai vào trẫm chém bỏ.
Tiểu Ninh Tử lớn lên trong cung, cũng lớn lên bên bệ hạ, lúc này tỉnh táo lôi cung nữ kia ra. Hắn không dám nhìn lén vào phòng, chỉ nghe ngóng tình hình xem hoàng thượng rốt cuộc làm gì.
– Bệ hạ, bệ hạ, thiếp sai rồi, thiếp không nên cào lên lưng ngài… Xin bệ hạ tha mạng… Áaaaa…
Ca Dương đôi khi rất kì lạ, hắn có bản chất thứ hai khát máu, đôi khi trong bóng tối mới hiện hình lên…
– Ái phi, sao nàng lại để móng tay dài như vậy? Trẫm rất không thích, trẫm giúp nàng tháo nó ra…
– Đừng đừng… Bệ hạ… Van xin người, nô tì sẽ cắt, sẽ lập tức cắt gọn… Áaaaa…
Cứ như vậy, một tiếng nói lắp bắp run rẩy xen lẫn gào thét đau đớn, cùng một tiếng khác rầm rì nhẹ nhàng như đang nói lời yêu thương… Tiểu Ninh Tử sởn tóc gáy, gió đêm ở hoàng cung rất lạnh… Cuối cùng chiêu hoa nương nương không van xin, cũng khóc gào khóc nữa, có lẽ nàng đau tới ngất rồi. Cửa phòng đẩy nhẹ, hoàng thượng đi, bước nhẹ như đang trôi… Đoàn người cúi đầu nép vào nhau, cầm lồng đèn cách xa một đoạn hộ tống. Tiểu Ninh Tử thản nhiên đi sát phía sau. Hắn không sợ, ngài là Tam hoàng tử mà hắn hầu hạ từ bé…
Ca Dương quay lại Dụ Kiến cung, khi đó ánh sáng đầy đủ mới nhìn ra quần áo ngài rất bẩn. Hoàng đế cởi ngoại bào vứt xuống đất, sai người chuẩn bị nước rửa tay. Cảnh tượng giống hệt sáu năm trước, khi hắn từ chỗ Đô Thư Kỳ trở về, cũng kì cọ làm da tay đỏ ửng. Thay năm lần nước, tạm thời bình tĩnh lại…
– Tư Tư đã ngủ chưa?
– Bẩm, quận chúa về tiểu viện, có lẽ đã ngủ say…
– Uhm… Trẫm đi nhìn cô bé một chút…
Ca Dương thay áo sạch, nhìn không ra hắn vừa làm một chuyện dã man đến mức nào. Hắn ngắm mình trong gương đồng hơi lâu, khi chắc chắn không để lộ manh mối mới đi tìm quận chúa. Tiểu Ninh Tử lại mơ hồ có linh cảm khác, hắn nghiêm túc nói với những cung nhân có mặt khi đó:
– Chuyện đêm nay các ngươi không thấy, không nghe, không biết gì cả. Hoàng thượng ngủ ở Dụ Kiến cung, có rõ chưa?
– Nô tài/ nô tỳ đã rõ!
Ninh công công hài lòng, xoay người đuổi theo bệ hạ. Viện của quận chúa ở hướng Đông, nhìn thì tách biệt nhưng thực ra có một con đường tắt chỉ mấy vài phút đi bộ. Một mama luống tuổi đang canh giữ ngoài phòng, nửa đêm thấy long nhan mà tưởng thấy ma quỷ.
– Nô… Nô… Nô tì bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn… Vạn…
– Đừng nhiều lời, bà lui ra đi!
Ca Dương không kiên nhẫn, bỏ lại mama mở cửa bước vào. Tuy quận chúa điện hạ mới sáu tuổi nhưng cũng là hồng hoa khuê cát nhà Hòa An vương. Nghe nói vương gia rất yêu con gái, bệ hạ nửa đêm “thăm hỏi” như vậy, biết là không xảy ra chuyện gì nhưng… Nhưng… Có khi vương gia sẽ xách đao từ Sa Đà tới đây chém vua mất!!! Tiểu Ninh Tử lau mồ hôi, lại “kê thuốc” an thần cho mama im miệng.
“Bệ hạ chỉ cần gây án, lau dọn hiện trường cứ để nô tài!” =.=
Ở trong phòng, nến nhỏ vẫn còn cháy, Tư Tư ngủ không thích thổi đèn. Ca Dương ngồi xuống giường, nghiêng đầu nhìn nửa bên mặt giấu trong gối bông. Hắn cười nhẹ, ngón tay đưa ra muốn chạm vào mái tóc nhưng chợt nhớ ra vừa nãy mình đã dùng bàn tay này làm chuyện không hay, thế là hắn rụt lại. Tư Tư trong suy nghĩ của Ca Dương là một món đồ sứ tráng men dễ vỡ, phải bọc bàn tay trong lụa sạch mới có thể cầm lên…
Chẳng biết hắn ngồi ngơ ngẩn hết bao lâu, khi những cảm xúc không tốt hoàn toàn lắng xuống thì đường chân trời đã tô lên vệt hồng…
Một đêm qua đi.
Sớm mai lại đến.