Đọc truyện Phù Dung Trì – Chương 29: Hàng cực phẩm
Phần IX: Minh Châu quận chúa
Đầu Mâu đánh xe bò chở bông, đi qua cổng thành Lỗ Châu. Hắn nhảy xuống xe, cười nói ra rả với hai tên lính gác.
– Nhị vị đại nhân! Sớm thế? Lần trước sao tiểu nhân không thấy hai vị?
– Hôm đó không phải phiên trực của tụi này!
Đầu Mâu cười ha hả, khéo léo nhét hai xâu tiền vào tay áo họ, hạ thấp giọng:
– Nhị vị… Chút đỉnh này xem như tiền trà. Tháng nào tôi cũng chở bông cho hiệu dệt Ái La, quen thân quá còn gì?
Hai tên lính gác nhìn nhau, hằn giọng bỏ tiền vào túi:
– Lắm chuyện! Tránh qua một bên để ta kiểm tra!
Bọn họ giở tấm bạc đậy thùng xe lên xem, thứ bông này trắng tinh, vừa nhìn là biết hảo hạng. Một tên đi lòng vòng quan sát, cuối cùng giơ cây thương tính đâm mấy nhát. Đầu Mâu hốt hoảng nhào qua cản
– Ấy ấy, chết… Bông này không thể bị làm hỏng đâu! Bà chủ Ái La khó tính lắm, mớ bông thủng vài lỗ là coi như xong. Đại ca, anh thương tình em mỗi chuyến lời có mấy đồng, nhẹ tay kẻo hỏng hàng của em!
Gã lính buồn bực xô Đầu Mâu qua một bên.
– Mệt quá! Đi đi! Thật là lắm chuyện!
– Dạ dạ, đa tạ nhị vị!
Đầu Mâu hớn hở leo lên xe bò, vung roi lái nó đi. Mỗi tháng hắn đều chở bông cho hiệu dệt. Đây là hiệu dệt nổi tiếng nhất vùng tây nam, làm ra các thứ vải vừa đẹp vừa tốt. Ái La phu nhân là phú bà nổi danh ở Lỗ Châu này. Bà ta không chỉ làm chủ hiệu dệt mà còn thêm hai khách điếm lớn trong thành, vô cùng giàu có. Đầu Mâu hành nghề này đã ba năm, hết sức cẩn trọng và biết quan sát. Hắn đánh xe bò đi vào tiểu viện phía sau hiệu dệt, chỗ này là nhà kho bảo quản vải vóc. Lão Hổ mở cửa, đóng cửa, sau khi xe bò vào chỗ đậu thì phụ giúp Đầu Mâu giở bông xuống.
– Chuyến này được bao nhiêu?
– Tám, hàng tốt nhé!
– Mày đem hàng vào nhà giữa đi, lát nữa mụ Đào tới kiểm tra rồi trả tiền!
Hai gã giở hết bông xuống, dưới đáy thùng xe là những bao tải to nhỏ. Đầu Mâu khiêng bao bố vào nhà giữa, mở miệng bao kéo ra tám đứa trẻ có trai lẫn gái. Bọn nhóc chừng năm đến mười tuổi, đều bị đánh thuốc ngủ say sưa. Lão Hổ khoanh tay đứng nhìn, gật gù vẻ hài lòng.
– Đều tròn trịa béo tốt, mày khá đó!
Hắn nhìn qua nhìn lại, cuối cùng để ý một bé con nằm ở trong góc.
– Nó có cái gì thế?
Lão Hổ đá đứa trẻ, làm bé nằm ngửa ra. Hắn giơ tay giật lấy sợi dây trên cổ con bé. Dây bằng sợi thừng mềm rất bình thường nhưng viên ngọc màu đỏ thì rất xinh đẹp, giống bùa bình an.
– Chà chà, thứ này đáng tiền đây!
Hắn cúi đầu nhìn kĩ đứa trẻ dưới chân. Chắc chắn là con cái nhà có tiền. Đầu Mâu sốt ruột phải nhắc nhở một câu:
– Hổ đại ca, chuyện này… Mụ Đào không đồng ý đâu! Đồ vật rất dễ làm lộ manh mối, mấy thứ đó phải hủy, hoặc là cất kĩ chờ vài năm sau mới dùng được!
Lão Hổ khoát tay, bỏ sợi dây vào trong áo:
– Có gì đâu, cái thứ bùa ngải linh tinh ấy mà, ngoài chợ chỗ nào không bán?
Một lúc sau mụ Đào đã tới, mụ là tú bà ở Phong Vân Cư, cũng là chị em tốt với Ái La phu nhân. Mỗi đợt hàng về mụ đều kiểm tra phân loại rồi đưa đến nơi tiêu thụ. Mụ Đào chừng bốn mươi, trang điểm đậm, váy hoa lệch vai, dáng đi uốn éo. Trong phố lầu xanh danh tiếng mụ rất tốt, ai cũng nể mặt vài phần. Phong Vân Cư mụ làm chủ cũng là chỗ có kỹ nữ vừa đẹp vừa tài, dù là thương gia, quan gia hay kẻ đọc sách cũng phải yêu mến. Nữ nhân trong Phong Vân Cư giá rất cao, đào tạo bài bản, là hàng cao cấp không phải ai cũng mua được…
Mụ Đào yểu điệu đi vào trong phòng, cười xã giao với Đầu Mâu cùng Lão Hổ sau đó tập trung chuyên môn. Đợt hàng này có hai trai sáu gái. Hai đứa con trai hơi gầy tí, áo quần bình thường, đoán chừng là con gia đình trung lưu, mặt mũi đại chúng không có gì nổi bật.
– Hai đứa này xấu quá, không làm nam kỹ được. Tuổi còn nhỏ, có thể thuần hóa làm chân chạy việc hoặc lao động nặng. Các ngươi bán cho mấy lò rèn xưởng gỗ ở xa xa, chừng một nghìn đổ lại là chắc giá!
Lão Hổ gật gù vâng dạ, mụ Đào xem tiếp sáu bé gái.
– Đứa này béo tròn, quần áo tốt, ngươi xem miền ngoài có nhà ai cần con dâu xung hỉ thì bán đi. Mập mạp bầu bĩnh có phúc khí…
– Còn đứa này là con gái nhà giàu, nếu ngươi dám liều thì tống tiền nhà họ thử xem. Không thì để ta đưa xuống hậu viện đào tạo mấy năm rồi bán làm tiểu thiếp.
– Con nhóc này mặt mũi thanh tú nhưng gầy quá, phải cho ăn thêm, ta sẽ gọi Tam phu nhân đưa về Mỵ Tình Cư, dạy nó đàn hát gì đó, nếu tương lai không đủ đẹp thì đi hầu bọn Liễu Liễu, Thanh Thanh…
Mụ Đào đánh giá một lượt, định đoạt số phận của từng đứa, cuối cùng tới bé con đang nằm ngủ trong góc. Bà sờ mặt mũi, kiểm tra bàn tay và mái tóc, màu mắt, cởi giày sờ lòng bàn chân, vô cùng tỉ mỉ. Lão Hổ và Đầu Mâu thấy lạ, mụ Đào chưa từng xem trọng đứa trẻ nào như thế. Bà ta thậm chí luồn tay vào trong quần của con bé…
– Ái chu choa… Quá tuyệt, hết sức tuyệt! Đứa trẻ này là cực phẩm trong cực phẩm!
Lão Hổ tò mò nhìn qua, mập mập, trắng trắng, mặt mũi cũng được, có gì đặc biệt chứ? Mụ Đào hít hà vuốt ve gò má hồng hào, hưng phấn nói:
– Chừng sáu tuổi nhỉ? Mới sáu tuổi mà được thế này, vậy mười sáu tuổi… Hay hay hay… Phong Vân Cư của ta sắp phát tài rồi!!! Các ngươi xem, đôi mắt này mà mở to sẽ câu hồn đoạt phách, mái tóc như lụa vạn người có một, bàn tay nhỏ mảnh đánh đàn sẽ thành thiên khúc! Đôi chân mềm mại dẻo dai, múa như hạc bay… Quan trọng là… Hà hà… Đợi khi nó trưởng thành có quý thủy lần đầu ta sẽ bán phá thân với giá chín trăm nghìn lượng! Thân thể này quý hơn vàng, sẽ làm đàn ông thiên hạ chết lăn chết bò, như mê như say…
Lão Hổ trợn mắt, có phần khó tin:
– Thật… Thật sao? Ta thấy bà nói quá lên rồi! Chín trăm nghìn lượng? Bằng gia tài tám đời, ai mà chịu bỏ ra?
Mụ Đào liếc mắt khinh bỉ
– Mày mà biết cái gì? Lo bảy đứa kia cho tốt, tao phải đem cực phẩm này về nhà! Liệu hồn mà làm cẩn thận, không thì chết cả lũ!
Mụ chợt nhớ ra điều gì, quay qua hỏi Đầu Mâu:
– Lai lịch con bé thế nào?
Đầu Mâu nhún vai:
– Con nhà lái buôn, sống với ca ca, chả biết cha mẹ là ai…
– Uhm, gia cảnh càng đơn chiếc càng tốt. Lái buôn? Vậy an tâm rồi, mấy người đó ngoài tiền thì chả có quyền uy gì cả, sợ là sợ quan nhân với triều đình thôi!
Mụ nói rồi ôm đứa trẻ rời đi. Mụ Đào khôn quanh năm dại một giờ, nếu mụ biết trên tay mình là khúc ruột của Hòa An vương, là tim gan của đương kim hoàng thượng, có cho bà năm đầu mười tay cũng không dám chạm vào…
***
Ở một căn phòng nào đó, trong một ngôi nhà nào đó, hai người một lớn một nhỏ bàng hoàng nhìn nhau.
– Chúng ta… Đi báo quan đi? – Niệm Nhất thử gợi ý.
– Không được, thân phận của Tư nhi đặc thù, sao có thể làm ầm ĩ lên được? – Tịch Tề lập tức phản đối.
Hiện tại họ đang ở Đông Hoang, Tề vương làm chuyện mờ ám sau lưng chúa thượng, nếu để bệ hạ biết Tứ công tử Hòa An vương từ Sa Đà chạy tới đây không chừng sẽ nhen nhóm mối nghi ngờ. Phụ vương quy ẩn nơi xa, ghét nhất là dính liếu phe phái chính trị. Nhiều năm nay hoàng thượng đối với gia đình Hòa An vương vô cùng nể trọng, nếu bây giờ Tịch Tề có liên quan tới Tề vương thì… Cả nhà họ lớn bé sẽ gặp họa diệt môn!
Tịch Tề càng nghĩ càng sợ hãi, bứt tóc vò đầu. Hắn bận chuyện làm ăn, để hai đứa nhỏ lại quán rượu. Quán này là chỗ quen biết, hắn có nhờ con gái bà chủ trông nom. Dựa trên tình cảm đơn phương của Chu tiểu thư, chắn chắn nàng sẽ săn sóc hai đứa cẩn thận. Mưu sự tại nhân, hành sự tại trời, ai biết được đột nhiên Chu tiểu thư bị đau bụng, phải đi nhà xí gấp. Niệm Nhất hăng hái hiếu động, mãi chơi bỏ quên tiểu cô trong quán. Khi Chu tiểu thư trở ra thì không thấy bóng dáng con bé đâu nữa, cứ nghĩ nó đã lên phòng. Xế chiều Tịch Tề lê thân mệt mỏi quay về, lại phát hiện phòng ốc vắng tanh, vậy là Tương Tư mất tích đã hai canh giờ…
Đông Hoang rộng lớn chẳng thua kinh thành, phải đi đâu tìm muội muội đây??? Tịch Tề nhiều năm bôn ba, nghĩ đến số phận của em gái mình, nó có bị đánh chửi, hầu hạ người ta? Nó có bị bẻ tay bẻ chân ra đường ăn xin? Muội muội còn nhỏ như vậy, sẽ không bị hành hạ ngược đãi chứ? Tịch Tề càng nghĩ càng sợ, lòng ân hận vô cùng, nếu em gái mất một sợi tóc hắn lấy mạng đền bù cũng không đủ.
Niệm Nhất ngồi cắn móng tay. Tuy nó từng mơ ước tiểu cô biến mất khỏi cõi đời này, để mọi người chỉ yêu thương mình nó nhưng vào lúc Tương Tư mất tích thật thì nó không vui vẻ gì. Nó với tiểu cô lớn lên bên nhau, tiểu cô hay giành đồ chơi với nó nhưng cũng nhường thức ăn ngon cho nó. Khi nó bị ông nội phạt tiểu cô cũng chịu phạt chung. Người tiểu cô rất béo, lại ấm áp, làm gối ôm thật tiện lợi… Còn nữa, tóc tiểu cô chơi rất vui, giờ tiểu cô đi rồi thì lấy ai cho nó kéo tóc bắt nạt nữa??? Suy nghĩ của Niệm Niệm càng lúc càng lạc đề…
Tịch Tề rầu rĩ ngồi đối diện. Bây giờ không thể thụ động, phải nhanh chóng tìm cách dò la tin tức, bọn buôn người bây giờ rất tinh vi. Tịch Tề nghĩ nghĩ… Chợt nghĩ ra Tô lão đầu ở Tụ Nghĩa Đường. Hồi trước hắn từng giúp Tô lão đầu một cái ân, bây giờ chạy qua nhờ cậy. Lão Tô có đường dây tin tức rất rộng lớn, hợp chúng cái bang của sáu tỉnh thành tây nam. Bọn ăn mày đi tha phương tứ xứ, sẽ biết nhiều tin tức ở bên ngoài… Tịch Tề lập tức đứng dậy, như vớ được tấm ván giữa biển khơi, muốn đi gặp lão Tô ngay! Hắn chạy ra cửa thì nhớ tới Niệm Nhất, chi bằng ôm nó theo luôn, kẻo trở về mất thêm một đứa thì chết lớn!
Haizzz… Đại hạn, đại hạn mà! Năm nay có sống nổi tới năm sau không đây…?
Chú thích nhỏ: Theo lệ cũ, đầu mỗi chương có một bài thơ liên quan tới hoa sen nhưng mình lược đi, sau này đóng ebook thì để thơ ở đầu mỗi phần