Bạn đang đọc Phù Du FULL – Chương 45: Chậm Rãi Làm Quen Cùng Cậu
Edit: Ry
Sau căn nhà có một khu vườn không quá lớn do Tứ Mộc và Phổ Sầm Tư tự tay trồng.
Tứ Mộc vừa chạy qua chạy lại giữa những hàng cây, vừa giới thiệu cho Cốc Nghi đủ loại cây ăn quả.
Ánh nắng loang lổ rơi trên đầu vai họ, Cốc Nghi không kìm lòng được mà cười thành tiếng.
Phổ Sầm Tư ngồi bên cửa sổ tầng hai, trên đùi đặt một quyển sách.
Hắn thoáng nghiêng đầu, vừa hay thu được bóng dáng thiếu niên ở sau vườn vào tầm mắt.
Cốc Nghi đi tới gần khúc rẽ, thoáng liếc thấy một vệt xám đằng xa.
Vai anh tắm trong nắng, vài sợi tóc dài quá tai phất phơ trong gió.
Màu mắt anh nhạt hơn trước kia một chút, bờ môi mỏng manh trơn bóng mà gợi cảm, nhất là dáng vẻ hơi mỉm cười của anh.
“Kỷ Trạch?”
Cốc Nghi đứng lại, lùi về sau một bước, rồi chầm chậm đi về phía Kỷ Trạch.
Tứ Mộc thò đầu ra từ chỗ ngoặt, không quá hài lòng nhìn Kỷ Trạch chằm chằm.
Hồi trước Tứ Mộc còn rất tò mò đồng loại của em như thế nào.
Nhưng từ khi đồng loại có ý định làm tổn thương Phổ Sầm Tư, em không thể giữ nổi thái độ tốt nữa.
Kỷ Trạch cho Cốc Nghi cảm giác trầm ổn và chín chắn, nhưng thật ra 003 không hề giống vậy, nó tùy hứng lại phá phách, thường xuyên quấn lấy làm khổ Cốc Nghi.
Bọn họ đứng đó, mặt đối mặt.
Cốc Nghi hơi ngẩng lên, đối mặt với cặp mắt không tính là quen thuộc kia, thử khe khẽ gọi gã: “003.”
Kỷ Trạch không nhịn được nhìn chằm chằm vào hàng mi đang rung động của anh: “Ừm.”
“Tôi…” Giọng điệu gã nhè nhẹ chầm chậm.
“Sao thế?”
“Tôi sợ…” Tiếng Kỷ Trạch rất trầm: “Hoàn cảnh nơi này…!Không quen lắm…”
Cốc Nghi sẽ luôn bao dung với 003 chưa phạm sai lầm.
Anh giơ tay, khẽ cười xoa đầu gã: “003 ngốc, tôi sẽ cùng làm quen với cậu.”
Kỷ Trạch nắm lấy cổ tay anh, thuận theo da thịt trơn nhẵn trượt xuống đốt ngón tay, sau đó vuốt ve đầu ngón tay mềm mại.
Những ngón tay vô thức cuộn lại.
Cốc Nghi ngượng ngùng dời mắt.
Kỷ Trạch nắm lấy tay anh, giơ lên áp một bên mặt vào lòng bàn tay ấm áp: “Thật sao?”
Cốc Nghi chậm rãi nhìn lại, không ngờ lại thoáng bắt được vành tai ửng đỏ của Kỷ Trạch.
Nhiệt độ không cao lắm, nắng cũng không đủ gay gắt.
Cốc Nghi lại như bị bỏng rụt tay về, trong một chớp mắt anh giống như đứa trẻ đang nhăn nhó, cố ý giấu tay ra sau lưng, dè dặt nhìn Kỷ Trạch.
Từ suy nghĩ đến hành động đều quá mức ngây thơ, Cốc Nghi mất tự nhiên xoa gáy: “Ừm, Kỷ Trạch phải ngoan đấy.”
“Không được giống như hôm nay nữa.” Dường như nhiệt độ vẫn còn lưu lại ở nơi da thịt bị chạm vào, ngón tay cái không ngừng ấn ngón trỏ, thử bao trùm lấy phản ứng không nên tồn tại: “Chúng ta là khách, bọn họ là chủ, khách thì không được mất lịch sự với chủ nhà như vậy.”
Cốc Nghi giải thích cho gã thường thức của con người.
“Tứ Mộc nói bên ngoài đều đang tìm cậu, chúng ta nên ở lại đây vài ngày.
Nếu cậu không quen, tôi sẽ cùng cậu làm quen.
Dù sao thì sau khi rời khỏi đây, cậu còn phải làm quen với nhiều người hơn nữa, đến lúc đó thì không thể bốc đồng như vậy được.”
“Tôi…!Có thể vẫn luôn đi theo em à?”
“Đương nhiên là được.”
“Tôi nhớ rồi.”
Môi Kỷ Trạch hơi giương lên, ấy là một nụ cười ấm áp lương thiện và vô hại.
Trước mặt Cốc Nghi, gã đã quen che giấu bản thân, tất cả đê tiện ác độc đều bị gã nhét vào cái bóng đang giẫm dưới chân, dùng hết sức chắp tay dâng lên một Kỷ Trạch hoàn mỹ nhất.
Phổ Sầm Tư sắp xếp cho bọn họ ở hai phòng riêng, cách nhau một mặt tường, nhưng xúc tu tinh thần luôn không biết tự giác xuyên qua, báo lại tất cả những việc Cốc Nghi làm cho Kỷ Trạch nghe.
Tứ Mộc tùy tiện ngồi trên giường chơi game cùng Cốc Nghi, em liếc về phía vách tường, tiến đến bên tai Cốc Nghi thì thầm: “Hình như anh ta vẫn luôn nhìn trộm anh.”.