Đọc truyện Phù Dao Hoàng Hậu – Chương 163: Người xưa yên lặng (1)
“Uyển gì mà uyển?” Mạnh Phù Dao ngạc nhiên nhìn y, “Ta nào có ăn cắp cái bát nào của ngươi.”(*)
(*) Chữ “uyển” trong tiếng Trung đồng âm với từ “cái bát”.
“Quỷ! Có quỷ!!!” Ông ta vừa nhìn thấy nàng liền đột ngột đứng bật dậy, kêu
gào thảm thiết, ôm đầu chạy quáng quàng xung quanh tìm một nơi ẩn náu,
chỉ tiếc rằng ngục thất với ba mặt là vách tường đá một mặt là song gỗ
này nào có chỗ để cho ông ta trốn cơ chứ. Ông ta cố bám vào vách tường
đế trèo lên nhưng lại bị trượt xuống nền đất, vội vã xốc lại y phục, vơ
lấy đống rơm rạ dưới nền đất đắp lấy đắp để lên người nhưng vẫn không
sao che kín được, cuối cùng chui thẳng vào trong đống rơm, chỉ có cặp
mông vẫn bị lộ ra ngoài hết nửa.
Mạnh Phù Dao buồn cười quá, quay đầu lại nói với Trưởng Tôn Vô Cực, “Đến tận bây giờ ta mới biết bộ dạng của mình lại đáng sợ như vậy đó.”
Trưởng Tôn Vô Cực trầm mặc
nhìn kẻ đang co người chui rúc trong đám rơm rạ kia hồi lâu, cẩn thận
đánh giá vài lần, cuối cùng vẫn là cất giọng đều đều, “Thời buổi loạn
lạc này, nàng vẫn nên thường xuyên đeo chiếc mặt nạ thì tốt hơn.”
Mạnh Phù Dao đeo mặt nạ lên, nhìn chằm chằm nửa cặp mông bị lộ ra ngoài kia, vừa gõ gõ tay lên tường vừa nói: “Này người anh em, lại đây nói chuyện
một chút đi, nói xem nhìn ta giống con quỷ nào hả?”
Người đang trốn trong đống rơm lập tức chui vào sâu hơn một chút.
Mạnh Phù Dao bĩu môi, cúi xuống nhặt một hòn đá nhỏ lên, “bụp” một tiếng
trúng nửa cặp mông kia, giọng điệu lạnh lùng: “Uyển… đến đây…”
“Đừng!” Người kia kêu ầm lên như phát điên, nghe thê thảm tới mức Mạnh Phù Dao cũng giật cả mình, “Đừng mà!”
Mạnh Phù Dao kết vài sợi rơm lại với nhau, thò tay qua song gỗ của ngục
thất, dùng mấy sợm rơm đó gãi gãi lên cặp mông của người kia, nhởn nhơ
hát:”… Ở một thôn nọ, có một cô nương gọi là Tiểu Uyển…”
Theo lời ông ta nói thì có vẻ nàng và cô Tiểu Uyển kia dung mạo rất giống
nhau, hơn nữa có lẽ nàng ta đã chết rồi? Nàng chỉ là hứng chí hát bừa
vài câu, ai ngờ ông ta vừa nghe được liền gào thét ầm ĩ như bị kim
chích, cả người vùng vẫy kịch liệt như cá thiếu nước, vơ vội lấy rơm rạ
xung quanh nhét vào hai lỗ tai, lại liều mạng đập đầu vào tường, tựa như đầu ông ta chính là tường đá còn bức tường kia mới là đầu người vậy.
Mạnh Phù Dao ngây người, vừa lúng túng rút sợi rơm về vừa lẩm bẩm, “Không
thể cứ bức hắn phát điên rồi đập đầu tự sát như vậy được… Hay là thôi
vậy.”
Nàng nhón chân nhìn sang ngục thất bên cạnh, dường như có
chút tiếc nuối thở dài, “Trận đồ bát quái tuyệt diệu như vậy, cứ thế mà
“thăng” rồi…”
Tuy thần thái nàng bình tĩnh, song bàn tay dần
trở nên lạnh lẽo. Trên đời này quả thực có những chuyện tạo thành vòng
luẩn quẩn thật lâu, kết quả trốn không thoát vẫn là trốn không thoát.
Tất cả những manh mối phát hiện được trong suốt cuộc hành trình tựa hồ như
một trận cuồng phong thổi thốc đến. Cuộc đối thoại giữa thủ hạ của Nhiếp Chính vương tại hành cung Đại Hãn, lời nói ám muội của Tông Việt, còn
cả vật chứng vô tình cướp được đó… có lẽ đây đều là những dấu hiệu mà
vận mệnh đã an bài, chỉ còn đợi nàng đến xâu chuỗi chúng lại.
Sau chuyến đi đầy phong ba bão táp tại Toàn Cơ quốc lần này, nàng quả thực
cũng muốn xem thử, khi tấm màn bí ẩn này được vén lên, rốt cuộc sẽ để lộ ra bộ mặt đáng sợ nào đây.
Thấy Phù Dao đứng trong ngục thất âm u cười khe khẽ, ngón tay lên xuống thoăn thoắt như đang bện thứ gì đó,
Trưởng Tôn Vô Cực tò mò quay người qua xem thử liền bị nàng dang tay
chặn đứng, “Đợi ta làm xong mới được xem”.
Trưởng Tôn Vô Cực hết
sức hợp tác nhắm chặt mắt lại, hồi lâu sau thấy Phù Dao vỗ vỗ vào người
mình mới mở mắt ra, liền nhìn thấy trong lòng bàn tay của nàng có một
con chuột rơm béo ú, còn nói: “Nguyên Bảo của huynh đó.”
Liền sau đó nàng lại lấy ra một hình rơm nho nhỏ, “Còn đây là huynh.”
Trưởng Tôn Vô Cực cầm lấy, nhìn đi nhìn lại rồi nói: “Nguyên Bảo đâu có béo như thế này. Còn nữa, ta cũng không xấu xí như vậy.”
Mạnh Phù Dao cười nhạo hắn, “Dùng rơm mà có thể bện ra được một tuyệt thế giai nhân thì ta mới phục huynh đó.”
“Đẹp xấm mập ốm không thành vấn đề, nhưng hai hình rơm này lại có một khiếm
khuyết rất lớn.” Trưởng Tôn Vô Cực đặt con chuột rơm lên vai của hình
nhân, thản nhiên nói.
“Vậy sao?” Mạnh Phù Dao nghiêng đầu nhìn hắn đầy ngờ vực.
“Nàng cũng nhắm mắt lại đi.”
Hừ, cái tên này đúng là chẳng bao giờ chịu nhận mình xấu hết, Mạnh Phù Dao cười với vị Thái tử xấu kia một rồi nhắm mắt lại.
Hai mắt vừa nhắm lại, nàng liền cảm thấy thế giới xung quanh bỗng nhiên vô
cùng tĩnh lặng, không có sự tác động của ngoại cảnh, ý thức trở nên nhạy bén hơn nhiều. Có những âm thanh mà khi mở mắt nàng hoàn toàn không hề
để ý tới, giờ đây lại ồ ạt ập đến, càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn.
Âm thanh các sợi rơm được đan vào nhau loạt soạt, tiếng thở gấp của tên
thần kinh trong ngục thất bên cạnh, tiếng bước chân qua lại của lính
canh ngục, còn có âm thanh nước chảy không biết từ nơi nào vọng đến,
không phải tiếng nước cuồn cuộn chảy mà tựa hồ như được đổ ào lên người
một ai đó, tiếp sau đó là một tiếng động mơ hồ – tiếng ống tay áo phất
mạnh như xé gió.
Trước mắt bỗng dưng tối đen.
Dù nàng đang nhắm mắt nhưng cũng có thể cảm nhận được xung quanh đột nhiên tối đi,
vì ngọn đuốc cắm trên bức tường cách đó không xa vốn luôn cháy sáng rất
rực rõ, thị giác của nàng dù sao vẫn có thể cảm nhận được luồng sáng ấy, tuy nhiên hiện tại ánh lửa đó đã đột ngột tắt đi.
Mạnh Phù Dao lập tức mở to mắt.
Nàng theo quán tính vươn tay ra vịn vào người Trưởng Tôn Vô Cực ỏ phía đối diện.
Có vẻ như đã chạm được vào ngón tay lạnh lẽo của Trưởng Tôn Vô Cực, nhưng
nàng còn chưa kịp nắm lấy thì đã nghe thấy một tiếng nổ ầm vang, bụi đất dấy lên mù mịt, chấn song cửa gỗ đổ rầm xuống, Mạnh Phù Dao lật người
nhảy vọt qua, trong màn khói bụi lờ mờ có một cánh tay chìa ra: “Phù Dao cẩn thận!” Nàng vội vàng giơ tay nắm lấy thì lại bị một ai đó kéo giật
lại từ phía sau lưng, nói: “Phù Dao cẩn thận!”
Mạnh Phù Dao sững người.
Có hai người!
Có hai Trưởng Tôn Vô Cực!
Có hai giọng nói giống hệt nhau!
Ngục thất đã bị hủy, bốn bề khói bụi cuồn cuộn, Mạnh Phù Dao mờ mịt không
rõ, một người đứng phía trước và một người đứng sau lưng nàng. Nếu xét
về khoảng cách, người đứng trước mặt nàng vốn phải ở ngoài ngục thất,
người còn lại phải ở bên trong. Nhưng tình cảnh hiện tại như vậy, ai có
thể khẳng định bên bong là Trưởng Tôn Vô Cực, còn bên ngoài là tên giả
mạo kia chứ?
Mạnh Phù Dao ngơ ngác, cố sức nhó lại tiếng động
nghe được lúc trước, đồng thời vắt óc nghĩ đến những tinh huống có thể
xảy ra. Âm thanh ống tay áo phất lên đó rốt cuộc là của Trường Tôn Vô
Cực khi phát hiện ra kẻ địch hay là của tên kia khi đột nhập vào ngục
thất? Thời gian nàng nhắm mắt vô cùng ngắn, khi nghe được âm thanh này
đã ngay lập tức mở mắt ra, sau đó chỉ trong một chốc mà ngục thất đã bị
nổ tung, rất có thể chính vào lúc này, Trưởng Tôn Vô Cực và kẻ kia đã
hoán đổi vị trí cho nhau. Hắn phi thân vào trong, còn Trưởng Tôn Vô Cực
lại xông ra ngoài.
Thế nhưng… vẫn không thể nào chắc chắn được.
Đối diện với kẻ địch lần này, nàng và Trưởng Tôn Vô Cực nếu muốn toàn mạng
chỉ có cách cùng liên thủ, nhưng mà nàng biết hợp tác vói ai bây giờ?
Hiện tại chi cần đi sai một bước lập tức sẽ rước lấy thất bại thảm hại
ngay.
Mạnh Phù Dao hít vào thật sâu, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại. Kể từ sau đêm mưa gió ấy, nàng đã hiểu
được bình tĩnh quan trọng đến mức nào. Càng nguy hiểm, càng khó khăn, lại càng không được phép nóng nảy hấp tấp!
Nàng sẽ đợi. Đợi cho khói bụi tan biến dần.
Tên hỗn đản đó không thần kì tới mức có thể mô phòng y hệt điệu bộ của
Trưởng Tôn Vô Cực được, vậy nên lần nào xuất hiện hắn ta cũng phải dùng
đến thuật che mắt. Lần đầu tiên là ở trong khoang thuyền tối tăm lúc
trời đã về đêm, lần thứ hai đưcmg lúc lửa cháy bừng bừng lại thêm tro
bụi dày đặc khiên không ai có thể nhìn rõ, lần thứ ba chính là bây giờ
đây thì lại là thừa lúc nàng đang nhắm mắt mà phá cửa xông vào, lợi dụng lúc đất cát tung mù mịt.
Vậy nên sau khi cát bụi tan đi chắc chắn nàng sẽ nhìn ra sơ hở của hắn ta.
Tuy nhiên cát bụi còn chưa kịp tan biến thì lại xuất hiện một màn sương mỗi lúc một dày đặc hơn. Mạnh Phù Dao nín thở, cảnh giác lùi lại. Sương này không có độc, khi ngửi vào chỉ thấy mũi hơi cay cay, căn bản không có
tác dụng gì, duy chỉ làm mùi hương đặc biệt trên người Trưởng Tôn Vô Cực bị tan biến đi mất.
Người đứng phía trước cất giọng trầm ổn: “Phù Dao, lại đây.”
Người đứng đằng sau cũng lên tiếng: “Phù Dao, là ta đây.”
Người đứng phía trước nàng dùng ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn người còn lại,
không nói một lơi, chỉ lẳng lặng vén ống tay áo lên để lộ ra một mảnh
Ngọc Như Ý, mảnh ngọc lóe sáng, chiếu thẳng vào ấn đường của người đối
diện.
Mạnh Phù Dao vừa nhìn thấy mảnh Ngọc Như Ý liền nhanh như
chớp xoay người lại, đánh ra một chưởng thẳng vào người đang đứng đằng
sau, đoi phưong phi thân lên tránh, ngay trong lúc này nàng thấy rõ ràng dưới ống tay áo của hắn cũng là một khối Ngọc Như Ý tron mịn. Đầu nàng
như muốn nồ tung, vội thu chưởng lại nhung không kịp, chi còn cách đổi
hướng nhằm vào vách tường đá của ngục thất, khiến một góc tường bị đổ
sập, người ở gian bên cạnh kinh hãi tới mức kêu thét lên như lợn bị chọc tiết. Công lực của Mạnh Phù Dao vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nay toàn
lực xuất ra một chưởng được nửa chừng lại thu hồi trở về khiến chân khí
bị chấn động mạnh, tâm phiền ý loạn, khí huyết bừng bừng, nghe thấy
tiếng kêu la liền không nhịn được quát to: “Câm miệng!”
Quát một
tiếng xong, một ngụm máu tươi cũng cùng lúc phun ra, Mạnh Phù Dao vội
lấy tay lau đi. Hai người đứng đằng sau không nhìn thấy nàng thổ huyết,
chỉ nghe thấy âm thanh bất ổn, đồng thanh hỏi: “Phù Dao nàng có sao
không?”
Mạnh Phù Dao nộ khí xung thiên, đột ngột quay người lại mắng: “Im đi!”
Mắng xong nàng liền cảm thấy bản thân lảo đảo, một chút sức lực cũng không còn, rốt cuộc là bị làm sao thế này?
Hai Trưởng Tôn Vô Cực sắc mặt lạnh băng quay sang nhìn nhau thăm dò. Thật
không ngờ hắn lại có thể mô phỏng lại ánh nhìn độc nhất vô nhị ấy một
cách hoàn hảo như vậy, vừa lạnh lẽo vừa tràn ngập thù hận.
Một người khẽ phủi tay áo, Ngọc Như Ý liền lóe sáng. Mạnh Phù Dao như bừng tỉnh, chiêu này nàng đã từng thấy
Trưởng Tôn Vô Cực thi triển qua, là chiêu thức độc môn vô cùng tuyệt mật. Nàng dựa tường đứng dậy, một Trưởng Tôn Vô Cực trực tiếp xuất chiêu, hướng
thẳng tới người còn lại.
Trưởng Tôn Vô Cực còn lại quay đầu qua
nhìn nàng đầy ẩn ý, lòng Mạnh Phù Dao khẽ động, thấy hắn cũng phất nhẹ
tay, ống tay áo lướt nhẹ qua mặt Ngọc Như Ý, một đạo quang trong suốt
bàng bạc như ánh trăng lóe lên. Không thể như vậy dược! Thủ pháp của hai người tuyệt nhiên không có lấy nửa điểm khác biệt!
Hy vọng của
Mạnh Phù Dao một lần nữa sụp đổ tan tành, nàng thở hắt ra một rồi ngã
nhào xuống đống rom lăn ba vòng, cứ nằm im như vậy không đứng dậy nữa.
Hai người kia lại đồng thanh kêu: “Phù Dao!”
Mạnh Phù Dao nhắm chặt mắt, giả chết.