Đọc truyện Phù Dao Hoàng Hậu – Chương 150: Tận dụng thời cơ (2)
Từ sau đêm tên “Trưởng Tôn Vô Cực” giả kia xuất hiện, Mạnh Phù Dao và Trưởng Tôn Vô Cực liền rơi vào thời kì xấu hổ.
Mạnh Phù Dao chỉ cảm thấy buồn bực, chán ghét bản thân vô dụng, lại thêm cảm giác ghê tởm đối với chuyện xảy ra hôm ấy, khiến cho tâm trạng nàng vô
cùng nặng nề. Về phần Trường Tôn Vô Cực, hắn khó tránh khỏi tự trách
mình, trước giờ luôn nắm chắc mọi việc trong tay, vậy mà lần này hắn
suýt chút nữa để xảy ra chuyện khiến hắn có thể phải hối hận cả đời, còn có cảm giác tức giận khó nói thành lời, cảm giác tức giận xa lạ mà
khiến tâm can hắn nhức nhối, cảm giác mà hai mươi sáu năm rồi hắn chưa
từng trải qua, sự bình tình trầm ổn từ trước đến nay bỗng bị phá vỡ, đến Trưởng Tôn Vô Cực cũng không giữ được ý cười thường ngày.
Mạnh
Phù Dao và Trưởng Tôn Vô Cực đương nhiên sẽ không từ bỏ việc truy bắt
tên vô liêm sỉ kia, nhưng đêm hôm đó ngoài bang chúng Tào bang, còn lại
lái thuyền và đầu bếp không hề biết võ công, nhiều người như vậy khó xác định được mục tiêu rõ ràng. Mạnh Phù Dao lại ngại đi tra thử từng người xem ai có võ công cao cường, dựa vào lần giao đấu đêm hôm ấy, nàng biết người kia thật sự rất mạnh, nàng cũng không phải là đối thủ của hắn ta, nếu hắn ta thật sự muốn che giấu võ công thì nàng hoàn toàn không thể
nhìn ra.
Cho đến lúc này, Mạnh Phù Dao và Trưởng Tôn Vô Cực đều
mơ hồ đoán được người này là ai, tung hoành thiên hạ ba mươi năm, những
người họ từng gặp qua nhiều không thê đếm xuể. Nếu đến người này là nam
hay nữ cũng không ai xác định được, có thể thấy sự bí ẩn và tài ngụy
trang của kẻ này chính là vô địch thiên hạ.
Thế nên thay vì hao
tốn công sức tra xem hắn đã dùng thân phận gì để lên thuyền, bây giờ còn ở lại trên thuyền hay không, chẳng bằng chờ hắn đến ra tay lần nữa.
Thuyền đi một ngày đêm, cập bến ở huyện Quảng Thành, Mạnh Phù Dao ôm trong
người một mớ tà hỏa, lòng tràn ngập thống hận đối với cả thành Toàn Cơ,
dắt theo tên phó bang chủ của Tào bang sải bước lên bờ, cả đường đi nàng không hề chuyển hướng. Trưởng Tôn Vô Cực im lặng đi phía sau, Thiết
Thành không thể bắt kịp suy nghĩ của hai người này, sao có thể chỉ qua
một đêm đã thành trời long đất lở như vậy, nhưng cũng lấy làm vui mừng,
vui vẻ theo sau.
Mạnh Phù Dao dẫn theo người, khí phách uy vũ
hiên ngang tới thẳng địa điểm tụ hội là núi Cửu Linh ở ngoại thành. Hôm
nay nàng đến đây là để giành lấy vị trí minh chủ, không cần biết kẻ đắc
tội nàng có phải là Phượng Tịnh Duệ hay không, nàng nhất định sẽ khiến
hắn ta phải gặp rắc rối.
Địa điểm tụ hội là ở một vùng đất phẳng
bí mật trên sườn núi, còn chưa tới nơi, đã nghe thấy âm thanh ồn ào phía trên đầu, tiếp sau đó có tiếng người tức giận mắng chửi:
“Trò đùa gì thế này!”
“Cút ra ngoài!”
Một lát sau lại nghe được mấy tiếng bịch bịch rầm rầm, một người liên mồm kêu ai ôi hét lớn:
“Đều là nam nhân, ngươi sờ gì vậy?”
Qua một lúc lại cất tiếng, “Tại hạ vốn đi du sơn không may đi nhầm đến đây, đụng phải các vị cũng đã tạ lỗi. Vậy mà… các vị… thật sự quá vô
lễ!”
Sau đó lại kêu lên, “Tại hạ tức giận rồi!”
Một lúc sau liền tiếp tục, “Tại hạ thật sự tức giận rồi!”
Tiếng tranh chấp ngày càng kịch liệt, tiếng cười ồ thích thú vang lên, một người khinh miệt nói, “Tên đọc sách!”
“Ném đi.”
“Viu” một tiếng, một bóng người chợt thoáng qua, một thân áo trắng nhanh như
chớp lăn thẳng tới ngay trước mặt Mạnh Phù Dao và Thiết Thành.
Thiết Thành không ra tay, chủ nhân của hắn rất thích động chân động tay, nhất định sẽ đỡ lấy.
Mạnh Phù Dao nhấc tay, gạt người kia ra xa.
Nam nhân!
Nam nhân chỉ mặc trung y!
Nam nhân da trắng chỉ mặc trung y!
Pham tới tận ba điều đại kị của Mạnh đại vương nàng!
Mạnh Phù Dao trong lòng tràn ngập ghét bỏ hất hắn ta đi, mắt không đổi hướng sải bước qua đó, trực tiếp giẫm lên người tên đang luôn miệng kêu đau
kia, cứ thế đi qua.
Nguyên Bảo đại nhân nằm trong lòng của Trưởng Tôn Vô Cực thò đầu ra ngó, móng vuốt run lên, xem ra chủ nhân muốn nó
thay đổi nơi trú ngụ là vô cùng chính xác, Mạnh đại vương hiện tại quá
sức mẫn cảm với giống đực.
Người nằm dưới chân Mạnh đại vương kêu lớn: “Gãy xương rồi!”
Mạnh Phù Dao thuận tay vứt xuống một thỏi vàng.
“Tiền thuốc men!”
Tiền thuốc men kia rơi xuống nện “bốp” một tiếng trên xương sườn – lần này hình như thật sự gãy rồi…
Người kia đau đến mức chỉ dám thở nhẹ, nắm lấy thỏi vàng ném đi: “Tại hạ thật sự tức giận rồi!”
Thiết Thành cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp như búp bê đang tức giận, nhíu
mày mắng, “Đúng là gối thêu hoa”, sau đó cũng khinh bỉ bước qua.
Trưởng Tôn Vô Cực dứt khoát không thèm nhìn xuống dưới chân, một đại nam nhân
mà lại để bị người khác ném đi như một vật vô dụng.
Đi qua sơn
đạo chính là vùng đất nọ, một nhóm hán tử quần áo đủ màu đang tụ lại cãi cọ đến là rối rắm, nhìn thấy mấy người Mạnh Phù Dao tiến đến liền ngưng bặt, ngạc nhiên ngó qua, có người cau mày nói: “Lại có kẻ tự tiện xông
vào… Đuổi ra ngoài!”
Lập tức có người mỉa mai đáp lại, “Hắc Sát Ngưu lão đại, dường như ngươi còn chưa ngồi lên ghế minh chủ? Sao lại
dám tự mình ra lệnh như thế?”
Tên Hắc Sát Ngưu lão đại kia trợn trừng mắt, “Bại dưới tay ta mà còn mặt mũi lên tiếng sao?”
Người nọ mặt đỏ bừng, ngoan cố nói: “Không phải ngươi cũng bại dưới tay Tổng
đà chủ của Bạch Sơn sao? Ngươi thì có mặt mũi chắc?”
Nói hết câu
lại tiếp tục cãi nhau, chính là ai bại dưới tay ai rồi kéo đến ai với
mẹ, với chị, với dì, với bà nội của ai từng có quan hệ thân mật, cuối
cùng tăng lên thành những bộ phận cơ thể của các mẹ, chị, dì, bà nội đã
từng tiếp xúc thân mật ấy đẹp đẽ ra sao.
“Câm miệng!”
Một
tiếng quát lớn vang lên khiến tất cả mọi người mau chóng quay đầu lại,
đến lúc này mới cùng nhau nhớ đến việc tranh vị trí minh chủ, quên luôn
việc nhóm người kia vừa tự tiện xông vào, có người thét lớn: “Đùa cái gì vậy, ngươi là ai mà dám ở đây hô to gọi nhỏ?”
“Ta là ai?” Mạnh
Phù Dao chỉ mũi mình, ném bịch tên phó bang chủ Tào bang xuống đất,
“Chính là Minh chủ võ lâm mới của các ngươi.”
Cả núi Lĩnh Sơn
bỗng chốc im lặng, sau đó một loạt tiếng cười phát ra vang đến tận mây
xanh, đám hán tử thô lỗ đã quen với việc chém giết đến chửi cũng không
thèm chửi, hiếu kì nhìn bộ dạng thiếu niên gầy gò yếu ớt trước mặt như
đang nhìn sinh vật quý hiếm, Mạnh Phù Dao vẫn đang đeo mặt nạ.
“Ta đến dạy cho đám ô hợp các ngươi cách đối đầu triều đình, làm sao vẫn
giữ được chỗ làm ăn sinh sống dưới áp lực của triều đình.” Mạnh Phù Dao
như thể không nghe thấy những tiếng cười vang, hiên ngang ngồi lên một
tảng đá, “Nhưng trước hết, để ta dạy các ngươi cách cư xử với Minh chủ
võ lâm sao cho quy củ đã.”
Nàng quay qua Tổng đà chủ phái Bạch Sơn cùng cái tên Ngưu lão đại kia vẫy tay nói, “Nào đến đây, tới chịu đòn.”
Tổng đà chủ phái Bạch Sơn thoạt nhìn giống như một trung niên nhã nhặn, từ
nãy đến giờ không hề văng lời thô tục cùng bọn hán tử thô lỗ kia, luôn
mang vẻ mặt khinh thường ngồi một bên, lúc này cất trọng lên tiếng:
“Tiểu tử ngang ngược, cho ngươi sống thêm một lúc, Ngưu Bang Chủ, ngươi
di dạy dỗ hắn trước đi.”
Tên Ngưu lão đại kia liền ưng thuận, gằn giọng đáp trả một câu liền xách theo hai thanh đao nặng nề tiến lên
phía trước, hai chân của hắn vừa thô vừa ngắn, mỗi bước đi để lại trên
mặt đất một hố sâu, có thể nhìn ra được võ công của hắn không tệ, công
phu bàn chân cũng tốt.
Đao vừa giơ cao đã lóe lên ánh sáng chói mắt, Ngưu lão đại mở miệng, hét vang như sấm: “Tên tiểu tử kia, mau tới chịu…”
“Chát!”
Tiếng “đòn” kia còn chưa nói hết, đã thấy răng trắng rơi đầy mặt đất, văng
khắp nơi trên đá núi màu đen nhìn như những hạt châu, dẫn đến vô số ánh
mắt kinh ngạc, đám người đột ngột im bặt.
Nguyên Bảo đại nhân ở trong lòng Trường Tôn Vô Cực vừạ thò đầu ra nghe ngóng liền vội vã che lấy miệng – Răng ngẫu nhiên rơi…
“Học ta một chữ chính là một răng!” Mạnh Phù Dao giống như chưa hề động tay, tiếp tục cười lạnh ngồi trên phiến đá, “Ba cái! Tự mình nhớ lấy!”
Ngay sau đó nàng nghe thấy tiếng hít thở thật sâu, vừa quay đầu lại liền
nhìn thấy Tổng đà chủ phái Bạch Sơn đang chậm rãi đứng dậy, phủi phủi y
phục, từng bước tiến về phía nàng.
Mạnh Phù Dao liếc nhìn, có vài phần tán thưởng, vị đà chủ này thật sự là một cao thủ, bộ pháp thể hiện trong mấy bước đi hoàn toàn không thể chê được, so với công phu dày tâm khổ luyện mà nội lực kém cỏi của tên Ngưu lão đại kia thì mạnh hơn
nhiều.
Nhưng đối với nàng mà nói, vẫn là không đáng để tâm.
Tổng đà chủ phái Bạch Sơn trước đó không hề đặt nàng vào mắt, nhưng qua việc vừa xảy ra với Ngưu Lão Đại hiện tại đã có chút cảnh giác đối với nàng, có điều lão ta vẫn đinh ninh cho rằng đó chỉ là do Ngưu lão đại quá sơ
hở và thân thủ của Mạnh Phù Dao đặc biệt nhanh nhẹn mà thôi, chỉ cần
không cho nàng có cơ hội đến gần không phải là được rồi sao?
Lão
ta rút bên hông ra một vật gì đó, một luồng sáng màu xám không tiếng
động bắn ra, hóa ra lão ta dùng roi dài. Người còn đứng phía xa, mà roi
đã quất đến bên cạnh Mạnh Phù Dao, tiếng gió rít gào bốn bề, roi nhọn
lại như quất vào nước sâu không hề phát ra tiếng động, một đường sắc bén ập tới, nhằm thẳng vào hai mắt Mạnh Phù Dao.
Phù Dao duỗi tay,
nhìn qua cũng không quá nhanh, bàn tay mềm mại vừa duỗi ra đã nắm gọn
lấy đầu roi như thể nắm hết công lực của đối phương.
Sau đó cổ
tay nàng rung lên, thân roi lập tức như sóng cuộn trào một cách kì dị,
chấn động đến mức khiến những ngón tay của Tổng đà chủ phái Bạch Sơn mềm nhũn, roi như muốn rơi khỏi tay, Mạnh Phù Dao nắm lấy cây roi mềm mại
rung một, cây roi dài đến một trượng thẳng tắp lao tới ngực lão ta.
Tổng đà chủ phải Bạch Sơn lập tức phun ra máu tươi.
Phù Dao ném roi đi, nhàn nhạt nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, cùng lên đi.”
Thế là tất cả cùng lên.
Rồi rắc rắc vài tiếng, một đám người đã nằm trên mặt đất.
Một khắc sau, Mạnh Phù Dao đứng dậy, luời biếng duỗi lưng, tổng kết, “Trình độ tổng thể không ổn, khả năng độc chiến không cao, cũng chi là dùng
chiến thuật đông người mà thôi.”
Nàng duỗi tay về phía đám người vừa bại dưới tay nàng, “Lệnh bài.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tổng đà chủ phái Bạch Sơn, người này không nói gì buồn bực dâng lệnh bài lên.
Người trong chốn lục lâm không phải loại người tâm địa gian xảo như đám người trên vũ đài chính trị, dám đánh dám nhận thua, ai võ công cao thì người ấy là lão đại, nơi nào càng trọng quy củ giang hồ, nơi đó càng dễ quản
lý.
Mạnh Phù Dao để Thiết Thành thống kê đám người ở đây, có mười tám vị thống lĩnh các bang phái lớn nhỏ, lớn thì có nghìn người, nhỏ
thì trăm người, rải khắp các vùng Bắc Cảnh, thế lực so với phái Trường
Thiên còn cách xa, nhưng mà kiến nhiều sẽ cắn chết voi thôi.
Huống chi nàng còn vui vẻ phát hiện ra, trong mười tám bang phái này còn có một “Giáo lưu hội”.
Cái gọi là “Giáo lưu hội”, chính là “Tam giáo cửu lưu”, thực chất là nơi
hội tụ của những kẻ chuyên lưu lạc khắp giang hồ, những kẻ diễn hí khúc, đánh trống thổi tiêu, kĩ nữ, xiếc thú, những kẻ bị cạo đầu thuộc tầng
lớp hạ đẳng trong xã hội. Những kẻ này thường bị khinh thường, so với
người bình thường càng cần được bảo vệ hơn, trong tay họ còn có tiền,
nộp hội phí thường rất nhanh chóng dứt khoát, cho nên đây xem như là một bang phái có tiền, nhưng tại những địa điểm như thế này, những kẻ này
lại không được ai coi ra gì, chỉ dám đứng một bên, còn bị mỗi người đi
qua thưởng cho một bãi nước bọt.
Mạnh Phù Dao hòa giải, “Ai da, không nên kì thị tầng lớp lao động cấp thấp chứ.”
Có người tức giận, “Những kẻ này đến phách hoa tử cũng nhận, đúng là mất hết tính người.”
Kẻ bị mắng cúi đầu thấp tới tận đũng quần, Mạnh Phù Dao kéo cái đầu sắp chạm tới đũng quần lên hỏi, “Phách hoa tử là gì?”
Phách hoa tử chính là bọn buôn người, dùng lòng bàn tay có bôi dược, vỗ lên
mặt đối phương một, để người kia ngoan ngoãn đi theo mình, việc hạ đẳng
như thế đến Tam giáo cửu lưu cũng không làm, lục lâm hảo hán cảm thấy
ngồi cùng một chỗ với bọn người này cũng bẩn mông, ai nấy căm ghét đến
trợn mắt. Những kẻ này không biết trộm được thiếp mời từ đâu khăng khăng tới đòi tham gia, cầm thiếp mời ngồi ở một góc dù bị phỉ nhổ cũng nhất
quyết ở lại.
Mạnh Phù Dao suy nghĩ, ngoắc tay gọi Hội chủ của bọn họ tới, người nọ mừng rỡ ra mặt tiến đến, nàng hỏi vài câu mới biết
được, Thập nhất Hoàng tử muốn trừ bỏ hắc đạo, ra quân vô cùng hùng hậu
náo nhiệt ai ai cũng biết, song hắc đạo lại bí ẩn không tỏ không tường
như vậy, muốn bắt người thì phải bắt đầu từ đâu? Đương nhiên là từ các
bang hội không đem tiền dâng lên để được bảo kê, Tam giáo cửu lưu bọn họ chỉ là những kẻ lang bạt giang hồ không có cơ sở vững chắc, bọn họ như
chó nhà có tang thật sự bị bức tới hết chỗ trú thân, dưới tình cảnh
không còn cách nào khác mới nghĩ đến việc dựa vào kẻ mạnh để có được cơ
hội sinh tồn.
Mạnh Phù Dao ngồi xổm ở đó, than thở: “Đều là những người đáng thương cả…”
Tên Hội trưởng ở dưới lệ nóng doanh tròng, liều mạng nhét tiền vào tay Phù Dao, “Minh chủ hãy nhận của chúng tôi.”
Mạnh Phù Dao vui vẻ, kẻ này rất được, là kẻ đầu tiên gọi nàng là Minh chủ,
lại còn gọi rất giòn, rất dứt khoát, nàng cười đến đáng khinh, vỗ vỗ tay đứng dậy, “Ta đã là Minh chủ, sẽ không để các ngươi uổng công gọi một
tiếng này, từ nay về sau, các ngươi làm cho ta ba việc, nếu làm tốt, sau này các ngươi cũng sẽ không phải lo lắng gì nữa.”
Nàng không để ý tiếng bàn tán sửng sốt ong ong bên dưới, lớn giọng cất tiếng, “Giáo lưu hội phái ra những phách hoa tử, kỉ nữ, kẻ cạo đầu, thậm chí là những kẻ trộm ưu tú nhất, tóm lại ta không quan tâm các ngươi cử ra ai, chỉ cần
nghĩ cho ta cách tiếp cận thủ hạ của Thập nhất Hoàng tử, thăm dò cụ thể
bọn chúng qua lại với những ai, cấu kết mật thiết với những bang phái
nào, đến từng phe phái của bang hội cũng phải tra kĩ càng. Sau khi liệt
ra danh sách thì đưa tới cho Tổng đà chủ phái Bạch Sơn, sau đó tất cả
các bang hội dốc toàn lực giết tay sai của Thập nhất Hoàng tử, có bao
nhiêu giết bấy nhiêu.”
Phù Dao đang thao thao bất tuyệt đột nhiên dừng lại, trong lòng không hiểu sao bỗng nhiên trầm xuống, theo bản
năng nâng mắt nhìn lên, liên thầy Trưởng Tôn Vô Cực đứng phía đối diện
nãy giờ vẫn im lặng không nói lời nào cũng đang chậm rãi nhìn nàng, ánh
mắt nặng nề sâu xa như biển, ánh mắt ấy khiến lòng nàng bỗng nhiên căng
thẳng, ngại ngùng nhìn sang nơi khác, tiếp theo đó liền thấy mất sạch
hứng thú, không nói thêm gì nữa.
“Rốt cục các hạ là ai?” Tổng đà
chủ Bạch Sơn chăm chú nhìn Mạnh Phù Dao, ánh mắt lóe lên, “Kế sách của
ngươi rất hay, nhưng muốn chúng ta làm sao tin tưởng ngươi đây?”
“Làm sao để tin?” Mạnh Phù Dao cười một, “Ngươi nghĩ xem, dựa vào võ công
của ta, có cần thiết phải mất công như vậy để lừa các ngươi không?”
Mọi người đều im lặng, Phù Dao buông tay ném một đồ vật màu tuyết trắng vào tay Tổng đà chủ Bạch Sơn, “Có những chuyện cần tiền và người đến trợ
giúp, cái này giao cho các ngươi, các ngươi có thể đem đến bất kì tiệm
thuốc nào tên là Quảng Đức, chắc các ngươi đều biết, trong thiên hạ này ở đâu cũng có tiệm thuốc Quảng Đức, các ngươi muốn người, muốn tiền, muốn ăn, muốn uống gì với bọn họ đều được, nhưng không được đòi hỏi bừa bãi, dùng xong liền phái người mang đến thành Đồng, chôn dưới chân tường
thành, ta sẽ phái người đến lấy.”
Tổng đà chủ Bạch Sơn đáp lời,
cẩn thận nhận lấy chiếc đai lưng có khảm ngọc kia, Mạnh Phù Dao trợn mắt nói thêm: “Ngươi làm hỏng hay làm mất thử xem, ta giết cả nhà ngươi.”
Ánh nhìn đe dọa của nàng làm Tổng đà chủ Bạch Sơn càng thêm cẩn trọng nắm
lấy đai lưng, sau đó nàng mỉm cười hài lòng nói: “Thật ra ta cũng có nội ứng bên phía Thập nhất Hoàng tử…”
Mọi người kinh ngạc “a” lên một tiếng ánh mắt sáng quắc nhìn về phía nàng.
Mạnh Phù Dao lại nói tiếp: “Ta nghe nói gần đây Thập nhất Hoàng tử hứa hẹn,
nếu ai báo tin tức về cuộc tụ hội này của các ngươi lên trên, người đó
sẽ được phong chức võ quan lục phẩm…”
Mọi người lại “a” thêm
một tiếng, tiếng “a” ấy còn chưa dứt, Mạnh Phù Dao liền đột nhiên cất
tiếng cười lớn, nhanh như chóp đưa tay ra túm lấy một người.
“Chính là ngươi!”
“Hóa ra là một tên gian tế!”