Đọc truyện Phù Dao Hoàng Hậu – Chương 129: Máu chảy Côn Kinh (4)
Trong điện Tố Tâm, “tỷ muội” cười nói vui vẻ ăn bữa cơm tiểu niên, trong cung Sùng Hưng lại là một phong cảnh khác.
Tâm tư Mạnh Phù Dao gần đây chỉ nghĩ đến việc hô phong hoán vũ, từng bước
ép sát, một lòng muốn dùng dao cùn từng bước băm chết Hiên Viên Thịnh,
chẳng có một chút khái niệm gì đối với tiểu niên cả. Buổi chiều, nàng từ điện Thừa Minh của Hiên Viên Mân quay về, vừa bước vào sân liền giật
mình.
Sao lại tối om, một ánh đèn cũng không có?
Mạnh Phù
Dao mấy năm nay trải qua máu lửa, trước giờ vừa phát hiện khác thường
liền lập tức lùi lại, tuy nhiên nàng còn chưa lùi đến hai bước, cánh cửa phía sau đã bỗng dưng lặng lẽ đóng lại.
Mạnh Phù Dao đứng yên, chân khí vận hành, da mặt như ngọc, sau đó nàng khẽ cười, từng bước tiến về phía trước.
Trên đỉnh đại điện trước mặt, một chiếc đèn lồng chậm rãi bay xuống.
Đèn lồng giấy đỏ, được làm thủ công tinh tế, đính thêm dài lụa màu vàng
cùng mã não lưu tô, hình dáng hoàn toàn giống với đèn lồng mừng năm mới
trong cung, nhưng so với đèn lồng tầm thường trong cung thì đẹp hơn
nhiều.
Đèn lồng đỏ thả trôi trong bóng tối đen kịt nơi cung điện, những nơi bay qua đều để lại ánh sáng đỏ lung linh, nhưng vì nó xuất
hiện một cách kì dị, nên khiến lòng người sinh ra cảm giác bất an.
Mạnh Phù Dao chăm chú ngẩng đầu lên nhìn.
Đèn lồng bay tới gần, nàng mơ hồ thấy bóng dáng nhỏ nhỏ, tròn tròn, treo
phía trên làm điệu “nhảy múa trên trời”, Mạnh Phù Dao liếc một, rồi bật
cười.
Còn nhảy múa nữa, chẳng khác gì con heo bay cả.
Chiếc đèn lồng kia chậm rãi đáp xuống tay Mạnh Phù Dao, hai dải lụa màu vàng
bung xuống, một dải viết: Dìu xuân tới, nhìn sông núi không già; một dải viết: Mời đông đi, chúc nhật nguyệt như ban đầu(*).
(*) Phú xuân lai, kiến sơn hà bất lão – Thỉnh đông khứ, khách nhật nguyệt như sơ.
Nét chữ rất đẹp, không phiêu dật giống như của Trưởng Tôn Vô Cực, không
ngông cuồng như của Chiến Bắc Dã, mà rất mềm mại, ngoài tròn trong
vuông, Mạnh Phù Dao mỉm cười, siết chặt hai dải lụa kia trong lòng bàn
tay, nàng duỗi tay tóm lấy “heo bay trên trời” từ bên trong đèn lồng,
ngạc nhiên nói: “Ngươi chưa bị nướng chết sao?”
Nàng nhìn kĩ mới phát hiện xung quanh ngọn nến được che phủ bởi một ống ngọc rất mỏng, thảo nào ánh đèn lồng lung linh như vậy.
Nguyên Bảo đại nhân đang mặc đại hồng bào của nó, nhe hàm răng trắng sáng, tự
mình cảm thấy màn ra sân này rất ngầu, rất tuyệt, vẫn bay bổng muốn nhảy tiếp, đột nhiên bị người túm gáy xách lên, thuận tay nhét vào trong một góc nào đó.
Bị lợi dụng xong, qua cầu rút ván rồi…
Mạnh Phù Dao hai mắt lấp lánh mỉm cười, “Không ngờ là huynh cũng dùng chiêu này.”
Nam tử đối diện với khuôn mặt trong suốt trơn mịn dưới ánh sáng đỏ hồng của đèn lồng hiện ra rực rỡ, đôi môi cũng bóng hơn vài phần, tròng mắt như
ngọc lưu ly lưu chuyển, hắn nhẹ nhàng cười, đi tới nắm tay áo Mạnh Phù
Dao, “Sắp hết năm rồi.”
Mạnh Phù Dao ngẩng đầu khoanh tay lại,
nhìn chân trời âm u, lại sắp có tuyết rơi, cảm thán, “Đúng vậy, ta lại
già thêm một tuổi rồi.”
Ám Mị cười khẽ, “Nếu như nàng già, vậy ta được coi là gì? Sắp vào quan tài à?”, hắn kéo nàng đi, “Hôm nay các
cung tự tổ chức tiệc mừng, nàng có lộc ăn rồi.”
“Có lộc gì… Ta
còn đang lo xem ăn gì đây…” Mạnh Phù Dao lười biếng để hắn dắt đi, đột nhiên dừng bước, “Oa? Có đồ ăn ngon? Oa? Huynh xuống bếp sao?”
Ám Mị không đáp lại nàng, Mạnh Phù Dao nhăn mũi, khinh bỉ trừng mắt sau
lưng hắn, hắn xuống bếp? Tên này sống trong nhung lụa, mười ngón tay
chưa từng ngâm nước lạnh, đến cả mùi khói ở trù phòng cũng chê bai, sẽ
không phải là nàng được ăn một đĩa nước trắng nấu cải xanh, một đĩa cải
xanh nấu nước trắng chứ?
Trong lầu các ấm áp, ánh đèn lần lượt
sáng lên, nháy mắt xua đi bóng tối khi nãy, cả căn phòng xông hương vừa
thơm vừa ấm, chiếc bàn tròn đã phủ khăn gấm, màu sắc rực rỡ, mùi thơm
lan tỏa khắp nơi.
Mạnh Phù Dao ngẩn ra nhìn những thứ hỗn hợp
giữa mùi thuốc và hương thơm của thức ăn mê người kia, màu sắc và hình
dáng đa dạng, phong phú, đến củ cà rốt cũng được tỉa tót thành hình dáng hoa mẫu đơn xinh đẹp, sau đó, nàng hít hít mũi.
Nàng cảm thán: “Thế giới này thật hư ảo…”
Ám Mị gắp cho nàng một khối bánh kẹp phục linh(*), “Ăn lót dạ trước đã, ta sợ nàng đột ngột nhào lên.”
(*) Là một loại nấm mọc ký sinh trên rễ cây thông, dùng làm thuốc.
Mạnh Phù Dao ăn mấy miếng, đột nhiên giận dỗi, lầu bầu, “Hóa ra có người biết làm…”
Ám Mị chỉ cười, chậm rãi gắp thức ăn cho Phù Dao, Nguyên Bảo đại nhân ngồi đó kéo tay áo nàng, Ám Mị thuận tay nhét cả đĩa bánh kia vào lòng nó.
Đuổi cái bóng đèn đi xong, hắn mới hướng về Mạnh Phù Dao ngồi dưới ánh đèn
vừa ăn vừa như có điều suy nghĩ, “Khó lắm hai chúng ta mới có thể cùng
nhau trải qua một đêm tiểu niên.”
Mạnh Phù Dao buông đũa, chậm rãi nói: “Trước kia, năm mới của ta đều rất náo nhiệt, rất rất náo nhiệt…”
Ám Mị rót rượu cho nàng, “Có rất nhiều người sao?”
Mạnh Phù Dao ngẩn ra, lắc đầu, sau đó có chút hoang mang, “Này, cũng là hai người, tại sao ta cứ nghĩ lúc ấy rất náo nhiệt nhỉ?”
Rất rất nhiều năm trước, trong căn phòng nhỏ, ánh đèn leo lắt, không so
được với lầu các ấm áp nguy nga, lộng lẫy này; trên bàn món ăn đạm bạc,
không so được với bàn phủ chăn gấm đầy ắp thứ quý hiếm này; bốn bên bài
trí đơn sơ, không sánh nổi căn phòng lư hương xông đến ấm nóng này. Tuy
vậy khi ấy, hai cái đầu chụm lại ăn lẩu, trong làn hơi nóng, ta gắp cho
người một miếng, người gắp cho ta một miếng, mặt ai cũng ửng đỏ cười
rạng rỡ… đó là những kỉ niệm ấm áp nhất in đậm trong kí ức hắn.
Ám Mị ngừng tay, nghiêng đầu nhìn nàng, trong chớp mắt sắc mặt thay đổi,
lúc sau nói: “Nàng nói như vậy ta liền cảm thấy đau lòng.”
Mạnh Phù Dao tỉnh ra, áy náy cười, “Xin lỗi, người khi già rồi luôn thích nhớ về quá khứ.”
Ám Mị bất đắc dĩ lắc đầu, không nói gì nữa, hai người đối mặt yên lặng ăn
cơm, Phù Dao chỉ cảm thấy khoảnh khắc này thật yên tĩnh, thoải mái,
người đối diện không ồn ào, dáng vẻ lạnh lùng thoát tục, tuy nhiên trong cái lạnh lùng ấy có sự dịu dàng và ấm áp chỉ dành riêng cho nàng.
Hồi lâu sau nàng nghe hắn hỏi: “Nàng có điều ước gì cho năm mới không?”
Mạnh Phù Dao cầm đũa nghĩ ngợi, đôi mắt nàng dưới ánh đèn trắng đen rõ ràng, lấp la lấp lánh.
Nàng đáp: “Ta hi vọng tâm nguyện sẽ thành hiện thực, những người ta yêu thương sẽ sống thật tốt.”
Ám Mị rũ mắt, chậm rãi uống canh, Mạnh Phù Dao hỏi hắn, “Còn huynh thì sao?”
Hắn im lặng, Phù Dao cũng không muốn ép hỏi, lỡ ép hắn nói ra lời tỏ tình
gì đó thì chẳng hóa ra nàng tự giẫm vào chân mình, lúc đó khó lòng chống đỡ được.
Đến khi hai người ăn xong, Phù Dao cười nói: “Phải mau
đi ngủ trước, đêm nay chắc chắn không thể yên ổn”, rồi ôm Nguyên Bảo đại nhân bụng to đến không thể đi nổi rời đi, đến cửa mới nghe thấy Ám Mị
trầm giọng:
“Ta hi vọng hàng năm, đều có người cùng nàng đón năm mới.”
Hàng năm, có người cùng nàng đón năm mới.
Người đó là ai?
Mạnh Phù Dao ôm Nguyên Bảo đại nhân trong bóng tối, đôi mắt không chút buồn
ngủ sáng lấp lánh, nhớ lại lúc ban nãy nghe thấy câu nói kia, nàng quay
lại nhìn nam tử vừa ôn hòa vừa tàn nhẫn ấy, đang ngẩn người nhìn xa xa
về phía Hoàng thành Hiên Viên giăng hoa kết đèn.
Tòa thành ấy… điểm khởi đầu và điểm kết thúc của cuộc đời ấy, ở thời khắc ấy, hắn đang suy nghĩ điều gì?
Tiếng thở dài của Phù Dao hòa vào trong cơn gió lạnh lúc nửa đêm, mang theo hơi tuyết.
Còn đêm, đã về khuya.
“Báo.”
Tiếng bước chân lộn xộn cùng tiếng bẩm báo gấp rút phá tan sự yên tĩnh trong
đêm tối ở Hoàng thành, vô số người ào tới cung Sùng Hương cùng điện Thừa Minh, không biết từ đâu truyền tới tiếng khóc kinh hoảng.
Trong bóng tối, Mạnh Phù Dao bật cười.
Nàng mở cửa ra ngoài, đứng trên bậc thềm, ánh mắt liếc tới thái giám Tổng
quản cung Cẩm Vân của Thục phi mặt đầy mồ hôi, lạnh lùng quát lên: “Nửa
đêm khuya khoắt hét cái gì?”
“Bẩm nương nương…” Tên thái giám
kia mặt mũi hoảng sợ, đến giọng nói cũng thay đổi, “Thục phi nương
nương, Thục phi nương nương người… xảy ra chuyện rồi!”
Mạnh Phù Dao cau mày, “Đến cung Cẩm Vân.”
Cung Cẩm Vân sớm đã đầy kín người, Hiên Viên Mân cùng phi tần các cung đã
tới, người của thái y viện quỳ khắp trong phòng, khi Mạnh Phù Dao đến,
thân thể của Thục phi đã lạnh rồi.
Khi nàng vội vã tiến vào trong điện đèn đuốc sáng trưng, ánh mắt của Mạnh Phù Dao và Hiên Viên Mân vừa chạm, liền tự động rời đi, Mạnh Phù Dao nghiêm giọng, “Người phục dịch
Thục phi nương nương đêm nay đâu? Đánh chết toàn bộ.”
“Nương
nương tha mạng!” Cung nữ thân cận Thục Phi bị lột trâm cài, đầu tóc rối
bù được mấy tên thái giám đỡ tay quỳ xuống, lúc này nước mắt nước mũi
rơi đầy mặt, dùng hai đầu gối lê tới trước người Mạnh Phù Dao, “Nương
nương, không phải lỗi của nô tỳ, Thục phi nương nương là sau khi ăn xong thịt gà xé sợi do Ngọc phi nương nương mang tới liền đau bụng…”
Mạnh Phù Dao đột nhiên quay đầu, nhìn về hướng Ngọc phi Giản Tuyết cũng đã
bị rút trâm cài đầu rồi, Giản Tuyết không hề lộ vẻ kinh sợ, bình tĩnh
quỳ xuống, “Món ăn ấy là do thần thiếp mang tới nhưng là do Hiền phi nương đích thân xuống bếp nấu.”
“Ngọc phi!” Hiền phi phẫn nộ
quát lên, sắc mặt tái xanh. Mạnh Phù Dao cũng quát lớn, “Ngọc phi chớ có gặp họa liền cắn người lung tung.”
Hiền phi trái lại ngẩn
ra, kinh ngạc nhìn Mạnh Phù Dao một, Mạnh Phù Dao quay về phía Hiên Viên Mân khom người: “Xin Bệ hạ cân nhắc.”
“Quản lý hậu cung là
chuyện của nàng.” Hiên Viên Mân nói: “Trẫm rất đau lòng… Trẫm phải đi
nhìn ái phi của trẫm thêm chút nữa, aaa Thục phi của trẫm a…”
Hoàng đế bung lụa, nhào về phía Thục Phi, lại đi diễn kịch, Mạnh Phù Dao hết
cách, nói: “Giao Ngọc phi cho Tông chính tự tra hỏi, Hiền phi cũng mang
hiềm nghi trên người, tạm thời cấm túc trong cung đợi điều tra, không
được ra ngoài.”
“Tại sao lại giam chân ta?” Hiền phi giận dữ, “Lẽ nào Hoàng hậu nương nương nghi ngờ thần thiếp?”
“Hiền phi nương nương có thể lập tức rửa sạch hiềm nghi cho bản thân sao?”
Mạnh Phù Dao liếc nàng ta, “Bản cung tự nhận thấy đối với việc này xử
trí công bằng, cũng đã có chút chiếu cố, Hiền phi nếu như còn lời nào,
bản cung chỉ có thể mời ngươi đến Tông chính tự nói cho rõ.”
“Hừ!” Hiền phi trợn mắt nhìn nàng thật lâu, lại nhìn Hiên Viên Mân đang “ôm
thi thể khóc lóc không ngừng”, phẫn nộ, “Hoàng hậu ngươi ngang ngược như vậy, rồi sẽ có một ngày…”
Mạnh Phù Dao mỉm cười, “Làm sao?”
Hiền phi há miệng, cuối cùng không dám nói ra lời, giậm chân đi ra, trước
khi đi đóng sầm cửa điện lại, Mạnh Phù Dao chỉ mỉm cười, “Hiền phi nương nương thật nóng tính.”
Đám phi tần ngậm miệng không dám lên
tiếng, Mạnh Phù Dao lại nói: “Hoa phi, ngươi ở lại, an ủi Bệ hạ cho tốt, chớ để người đau lòng quá độ mà hại đến long thể.”
Hoa phi vui
mừng vâng lời, Diêu quý tần đứng một bên sắc mặt xám xanh. Đêm nay Hiên
Viên Mân vốn lật lên được thẻ bài của nàng ta, trước khi xảy ra chuyện,
người vừa sờ lên thân thể nàng ta, khen nàng ta trắng mịn mềm mại như
tuyết, hứa hẹn thăng nàng lên tước phi, phong hiệu là Tuyết, bây giờ lại xảy ra chuyện lộn xộn này, chuyện tốt liền biến thành bong bóng rồi.
Mà tháng này, Hoa phi trong tối ngoài sáng cướp đoạt cơ hội nhận ân sủng Bệ hạ của nàng ta, không phải chỉ lần đầu.
Nàng ta mặt ngọc đỏ bừng, tức giận đến mức ngực phập phồng, móng tay cắm
thật sâu vào lòng bàn tay, ngọc trai trên đầu vì cả người run lên mà va
vào nhau, phát lên tiếng kêu nhỏ vụn.
Mạnh Phù Dao làm như không
nhìn thấy, ra lệnh cho người thu dọn thi thể Thục phi, xuất cung báo
tin, chuẩn bị tang lễ, sau đó nói tiếp: “Đều giải tán đi.”
Nàng
xoay người, khoan thai bước ra cửa dưới sự cung tiễn của mọi người, nàng đưa mắt nhìn bầu trời tối tăm, những bông tuyết bay bay cuối cùng xoay
tròn rơi xuống đất.
Trận tuyết này, sẽ còn phủ xuống thi thể của bao nhiêu người nữa đây?