Phù Dao Hoàng Hậu

Chương 125: Phượng bay Cửu Tiêu (3)


Đọc truyện Phù Dao Hoàng Hậu – Chương 125: Phượng bay Cửu Tiêu (3)

Nàng lao thằng lên từ dưới vách núi, bước chân nhẹ nhàng như giẫm trên mặt đất bằng phẳng, y
phục ẩm ướt trên người cũng nhanh chóng được hong khô nhờ chân khí tỏa
ra từ cơ thể.

Trưởng Tôn Vô Cực trông thấy nàng sắp vượt qua vách núi, bóng dáng đó tựa hắc kì bay phần phật giữa trời xanh, ánh mắt hắn
thâm sâu nhìn về phía xa, giống như ngắm nhìn phượng hoàng mà mình tận
tâm bảo vệ, cuối cùng cũng có thể ngạo nghễ tung cánh, chao liệng chín
tầng mây.

Phượng hoàng tung cánh, xé rách mây mù, tỏa sáng rực rỡ, chọc thủng trời xanh!

Mạnh Phù Dao bay thẳng lên đỉnh núi. Lúc này Vụ Ẩn đang chắp tay nhìn xuống
dưới sườn núi, trông thấy nàng tớ, chẳng hề tỏ ra kỳ quái, nhưng thấy
nàng giẫm trên vách như đường bằng thì ánh mắt khó chịu. “Ồ, tinh hoa cả đời Nguyệt Phách đâu?”

Mạnh Phù Dao sờ mũi, cười hì hì: “Tất cả
đều hòa chung cùng máu thịt, chân khí của ta rồi. Dù bà có bản lĩnh róc
từng miếng cũng không lấy lại được.”

Vụ Ẩn quan sát nàng, ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Bà ta suy nghĩ, “Ngươi đi tìm Nguyệt Phách, trả lại
hắn ba mươi năm công lực đi.”

Mạnh Phù Dao liếc xéo, “Người ta không cần, bà lắm chuyện làm gì.”

“Tốt cho hắn là được.” Vụ Ẩn trả lời rất đơn giản. Gương mặt anh tuấn lộ ra
vẻ thành khẩn. “Sao hắn có thể cho người khác thứ này được? Đầu tóc đều
bạc trắng mất rồi.”

Mạnh Phù Dao nhìn Vụ Ẩn. So với Vân Hồn luôn
ngại ngùng, tính tình nữ nhân này cực đoan hơn nhiều. Bà ta rất thẳng
thắn, thích sẽ ai sẽ tốt với người đó. Nếu người bình thường sẽ thất
vọng khi tình cảm không được báo đáp thì bà ta xem như không có gì xảy
ra. Quả thật, Mạnh Phù Dao chưa bao giờ gặp người nào yêu mà đơn giản,
thẳng thắn đến vậy, không sợ người biết, cũng chẳng sợ bị cự tuyệt. Yêu, chỉ là chuyện của bản thân mình.

Khó trách bà ta có thể bày ra trận pháp xuất quỷ nhập thần không một kẽ hở. Mạnh Phù Dao cảm thấy, nếu xét về tính cách, Vụ Ẩn rất hợp với Nguyệt Phách, nhưng duyên phận
cùng tính cảm trên đời này không phải chỉ dựa vảo tính cách mà có thể ở
bên nhau.

Hết thảy đều do trái tim quyết định.

Gặp phải
kiểu người này, dù đối phương từng muốn giết mình, song Phù Dao vẫn rất
dễ mềm lòng. Haizz, Thập cưởng giả thật nhiều người thú vị, ai ai cũng
là bảo vật, không nên tranh vị trí với bà ta đến mức một sống một còn là tốt nhất.

Mạnh Phù Dao cười cười, giơ Thí Thiên lên, chỉ vào Vụ
Ẩn, nói rõ ràng từng từ một: “Muốn ra lệnh cho ta, phải xem thực lực thế nào!”

Hàng mi trên mặt Vụ Ẩn nhíu lại, bà ta hơi ngạc nhiên nhìn Mạnh Phù Dao: “Khiêu chiến?”


Mạnh Phù Dao gật đầu, “Đúng, khiêu chiến.”

Suốt ba mươi năm không ai dám khiêu chiến với Thập cường giả. Vụ Ẩn nghe
thấy từ quen thuộc nhưng cũng đầy xa lạ này thì hơi ngẩn ra. Bỗng bà ta
hỏi: “Yên Sát có phải do ngươi giết?”

Mạnh Phù Dao mỉm cười gật
đầu. Vụ Ẩn lại nói tiếp: “Ta có gặp hắn. Theo lệ cũ, ngươi hoàn toàn có
thể thay thế hắn ta đứng vào hàng ngũ Thập cường giả.”

“Ta nhờ
vào thiên thời địa lợi cùng thuật cơ quan mới giết được Yên Sát. Nhưng
giờ đây ta sẽ dùng võ công thuần túy để thắng bà.”

“Điều kiện?”

“Nêu thua, ta xin để mặc Vụ Ẩn đại nhân làm thịt. Bà muốn nghiền ta thành
từng mảnh để tìm tinh hoa của Nguyệt Phách cũng được.” Mạnh Phù Dao cười nói. “Nhưng nếu bà thua, vị trí của bà trong hàng ngũ Thập cường giả
phải nhường cho ta, đồng thời vĩnh viễn không được nhúng tay vào bất cứ
chuyện gì của nhà Hiên Viên nữa.”

Vụ Ẩn híp mắt, đôi bàn tay hiện rõ những khớp xương như đàn ông nắm chặt lấy gương đồng. “Mời!”

Bà ta lùi về sau một bước, không dám coi khinh thực lực của Mạnh Phù Dao,
năm ngón tay xiết chặt lấy gương đồng. Trong chớp mắt, tầng tầng lớp lớp sương mù từ trên trời dưới đất, từ nước từ cây, hết thảy vạn vật tự
nhiên đều cuồn cuộn bay lên, che phủ toàn bộ bầu trời.

Thân ảnh
Mạnh Phù Dao hơi lóe lên, không lùi mà tiến thẳng về phía trước. Thần
đao Thí Thiên trong tay nàng như một vòng cung tỏa sáng giữa trời không, bổ xuống một nhát vô cùng mạnh mẽ. Đao phong hiểm ác hơn cả cự kiếm,
chém gãy toàn bộ cây cỏ trong phạm vi ba mét, đá trên vách núi cùng lá
cây khô phút chốc hóa thành bột mì, rồi cuốn vào trong cơn gió lớn.

Trong chớp mắt, sương mù của Vụ Ẩn đã trùm khắp người Mạnh Phủ Dao, muốn kéo
nàng vào trong trận pháp, nhưng nàng bị lừa một lần nên sẽ không mắc bẫy lần hai. Mạnh Phù Dao đã nhìn kỹ địa hình trên núi từ lâu, nàng lên
xuống rồi chuyển hướng, liên tục né tránh, chiêu thức như kéo theo gió
lớn. Nàng đứng trên đỉnh núi, dựa vào chiên thức võ công tuyệt đình của
chân khí dồi dào muốn vây ngược lại Vụ Ẩn, không cho bà ta cơ hội kéo
mình vào trong trận. Còn nàng sẽ từ từ tạo ra trận thế thuộc về bản thân mình, đối phó với từng chiêu thức đâm, chọc, truyền, nhận. Nàng chậm
rãi kéo Vụ Ẩn rời khỏi vị trí ban đầu của bà ta, bước vào đấu trường
nàng đã giăng ra.

Vụ Ẩn bị kéo vào đấu trường do Phù Dao bày ra,
nên sự khống chế đối với trận pháp suy yếu dần, sương mù tan, hiện ra
bóng dáng Hiên Viên Mân. Hắn ta kinh ngạc nhìn trận quyết đấu này, nhận
ra hai người đang đánh nhau nên liên tục dụi mắt, dáng vẻ như không thể
tin vào mắt mình.


Thập cường giả nổi tiếng trên giang hồ đã ba
mươi năm. Sự tồn tại của họ sớm đã như Thái Sơn Bắc Đẩu, vững chãi chẳng thể lung lay. Vị Hoàng hậu dũng mãnh của hắn ta rốt cuộc là ai mà dám
khiêu chiến với Vụ Ẩn?

Hiên Viên Mân lập tức đảo mắt bốn phía tìm đường trốn, suy nghĩ xem lát nữa Hoàng hậu thua thì hắn ta nên dắt nàng bỏ chạy theo hướng nào tiện nhất.

Tuy nhiên, khi xem thêm lúc
nữa, Hiên Viên Mân liền biến sắc, nhìn nàng với ánh mắt khác xưa… Mạnh Phù Dao tuy chưa hoàn toàn thành thạo các chiêu thức, nhưng trong chớp
mắt đã nắm được quy tắc tự nhiên, dựng cho mình một trường khí lực, dẫn
dắt từng bước đi. Chiến đấu với cường giả thật sự, ai vận dụng được tiết tấu nhịp điệu một cách trôi chảy sẽ là người chiến thắng. Mạnh Phù Dao
âm thầm từng bước tiến hành, Vụ Ẩn biet rõ bản thân đã tới cực hạn nhưng chẳng có cách nào thoát ra.

Gió lớn rít gào trên vách núi, sưong mù hết tụ lại tan. Mạnh Phù Dao dốc hết sức, đang di chuyển bỗng ngửa người quát lên: “A!”

Ánh sáng màu đen lóe lên, Thí Thiên xuất hiện rồi biến mất, nằm dưới gối
Mạnh Phù Dao, như một viên đạn bắn thẳng vào mi tâm Vụ Ấn.

“Viu…”

Âm thanh từ vũ khí sắc bén đâm thủng trời không vang lên, sương mù giăng
đầy trời cũng bị một đao mạnh mẽ này phá tan. Bầu trời trở nên tươi
sáng, bóng dáng Vụ Ẩn hiện ra, còn đao đen quả thật nằm giữa mi tâm bà
ta.

“Đi!”

Tiếng quát ngắn gọn trầm thấp vang lên, chiếc
gương đồng trong tay Vụ Ẩn xoay chiều phát ra tia sáng màu đen, hai
luồng sáng vốn sẽ đụng vào đao đột nhiên lệch quỹ đạo, đập vào phía sau
gương đồng. “Rắc”, gương đồng lại nút thêm một đoạn, dư chấn còn lại
đụng vào Vụ Ẩn khiến cả người bà ta nghiêng ngả.

“Quay lại!”

Mạnh Phù Dao quát lên. Tất cả mọi biến hóa đều nằm trong tính toán của nàng. Một đòn của nàng mang theo gió lớn trên toàn bộ châu lục, mạnh mẽ quét
sạch tất cả chướng ngại của địch thủ, toàn bộ cây cối trong vòng ba mươi mét đều đổ xuống đập cả vào tảng đá nơi Hiên Viên Mân đang ngồi.

Vụ Ẩn bị một đòn ngay giữa mặt khiến cho cáu lên. Bà ta trợn trừng hai
mắt, nghiêng người, nhưng đằng sau đột nhiên trống rỗng khiến Vụ Ấn rơi
thẳng xuống dưới.

Vụ Ẩn bị Mạnh Phù Dao ép rơi xuống.

Hiên Viên Mân đột nhiên đứng dậy, bên cạnh có bóng đen chợt lóe, Mạnh Phù
Dao đã lướt qua hắn, vận chân khí lên tới đỉnh núi. Cả người nàng vững
chắc như ngọc, lao thẳng xuống dưới như một viên đạn, so với Vụ Ấn còn

rơi nhanh hơn!

Nàng rơi như phi ưng lướt qua mặt sông, Thí Thiên trong tay được vung lên, tạo thành bức tường kiên cố từ sóng nước.

Vụ Ẩn xoay người trong không trung, định giơ gương lên vận công, lợi dụng
làn nước tạo thành sương mù dày đặc hơn vây lấy Mạnh Phù Dao, nhưng
chẳng ngờ, Mạnh Phù Dao còn nhanh hơn bà ta một bước.

Lúc này,
những tia nắng mặt trời đầu tiên cũng dần ló rạng từ phía xa xa, chiếu
sáng khắp sông Ngưng Đại, ánh ban mai vàng ruộm hiện lên, Thí Thiên lướt qua từng đợt sóng, tạo thành những viên trân châu trong suốt bay khắp
trời. Dây lụa mềm mại tựa lông đuôi phượng hoàng được hào quang chiếu
rọi, tỏa sáng như cầu vồng bảy sắc khiến người nhìn lóa mắt. Vụ Ẩn lướt
trên mặt sông, lùi về phía sau liền bị sóng nước bắn lên thấm ướt gương
đồng.

Mặt trời ló rạng, sương mù tiêu tan.

Vụ Ẩn hét lớn,
bị bức tường nước đánh lui về sau, cả người giống lá cờ ngược gió, run
rẩy trước vách núi thẳm. Bà ta xoay bàn tay, sương mù gió lớn cuộn tới,
mang theo cả sấm chớp đánh về phía Mạnh Phù Dao.

Vụ Ẩn thật sự tức giận.

Mạnh Phù Dao cười khẩy, vung đao lên, ánh sáng trắng cuồn cuộn kéo tới tựa
thiên binh thần tướng, thậm chí còn sáng hơn so với ánh mặt trời vừa ló
rạng kia, bay thẳng đến nghênh đón chưởng phong của Vụ Ẩn.

Hai người không ai nhường ai, vô cùng liều mạng!

“Ầm!”

Giữa trời không mờ ảo, hai luồng sáng một trắng một đen va vào nhau, lập tức nổ ầm. Đen như mực, trắng tựa ngọc, phân biệt rõ ràng nhưng cũng hòa
lẫn vào nhau. Sau đó, giữa luồng sáng trắng kia xuất hiện màu xanh nhạt, không ngừng lớn lên, cuồn cuộn như sông dài, trong chớp mắt nuốt chửng
tia sáng màu đen kia.

Mây đỏ, sương đen, ngọc trắng!

Ba màu tạo thành một dải cầu vồng kì dị!

Đứng dưới dải cầu vồng, Hoàng đế Hiên Viên kinh ngạc ngẩng đầu.

Bên bờ sông, nam tử mặc cẩm bào nhạt màu khoanh tay ngửa mặt nhìn về phía nữ thần của hắn, khẽ mỉm cười.

Bên đống lửa ở xa hơn một chút, cô gái nhỏ đang hong lửa bỗng nhiên quay
đầu, nam tử vốn hôn mê bất tỉnh bị tiếng vang đánh thức, ánh mắt nhìn về bốn phía, không biết là kinh ngạc hay vui vẻ.

Trên đỉnh núi Linh Châu cách đó không xa, sương mù đột nhiên tan hết, nam tử với ánh mắt
sáng tựa lưu ly bỗng nhiên dừng bước, nhìn về phía hướng đó. Dải cầu
vồng ba màu hiện lên trước mắt hắn, rực rỡ như dải ngân hà.

Còn
bên trong kinh thành phồn hoa, Hiên Viên Thịnh đứng trên lầu cao, vươn
tay mở cửa sổ nhìn về hướng núi Linh Châu, ánh mắt thâm trầm. Dưới tòa
nhà đó, không ít người cũng nhìn thấy cảnh tượng cầu vồng ba sắc đầy
chấn động này, họ chỉ chỏ về nơi xa, không biết cao thủ nào đã tạo nên

kỳ tích.

Còn giờ phút này, bên vách đá trên núi Linh Châu…

Tuy cuộc chiến chưa dừng, nhưng kết cuộc đã định.

Lá cờ tung bay lại một lần nữa được thu về, đổ trên vách núi. Tia sáng trắng không ngừng đuổi theo.

Một trước một sau, cả hai đều rơi xuống.

Gió lớn ngừng thổi, sườn núi tan hoang.

Vụ Ẩn quay lưng về phía Mạnh Phù Dao, trường bào tả tơi, gương đồng thượng cổ quý giá không gì phá được cũng xuất hiện hai vết nứt sâu.

Một vết do Mạnh Phù Dao và Chiến Bắc Dã hợp sức làm nứt, vết còn lại do chiêu cuối cùng ban nãy của nàng gây ra.

Nữ nhân đó đứng khoanh tay, lưng vẫn ưỡn thẳng, thở dài một tiếng đầy thê
lương nhưng không mất đi khí phách. Mọi phồn hoa rồi cũng phải tàn, tiệc nào rồi cũng sẽ tan, bà ta đưa mắt nhìn xa xăm.

Vụ Ẩn chậm rãi nói: “Ta thua”.

Nhận thua.

Hiên Viên Mân sững sờ đứng đó. Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ trở thành nhân chứng trông thấy sự thất bại của Thập cường giả vang danh chốn võ lâm trong
buổi đi săn của mình.

Ba mươi năm đứng trong bảng xếp hạng mười
người võ công tuyệt đỉnh thiên hạ, cao thủ hàng đầu không ai dám khiêu
chiến, lần đầu nói ra chữ “thua”… Hiên Viên Mân không thể tin được đời mình sẽ nghe được lời này. Mà khi lời này vang lên, hắn đột nhiên cảm
thấy cô liêu cùng chua xót.

Gió lớn mây vần, biến hóa chẳng ngờ. Sóng sau xô sóng trước, mấy chục năm vinh quang cuối cùng trở nên ảm đạm.

Còn Vụ Ẩn, bóng dáng cô đơn không quay lại. Bà ta hơi ngẩng đầu, nhìn mây
trời biến đổi, nghĩ đến lời Nguyệt Phách từng nói khi Yên Sát chết. Khi
đó, bà ta chỉ cảm thấy hoang tưởng, nhưng giờ đây nhận ra nó vô cùng
chính xác.

Thời đại của Thập cường giả đã qua rồi, những người đứng đầu mới của Năm châu cuối cùng cũng xuất hiện.

Vụ Ẩn nhìn Mạnh Phù Dao, thiếu nữ đang đứng trên đỉnh núi đầy ngạo nghễ.
Vầng dương ló rạng ngang với đỉnh đầu nàng, giống như vương miện, tỏa
sáng rực rỡ. Còn mây trời cũng kéo tới từ phía đằng xa, di chuyển theo
từng đợt gió, tô điểm thêm cho gương mặt xinh đẹp của nàng.

Chiến bào cuộn cuộn trăm nghìn dặm, nhuộm đỏ bầu trời, mười tám năm đổ máu gian khổ, anh hùng như vậy!

Vụ Ẩn nhìn thiếu nữ anh hùng mới mười tám, xúc động thật lâu.

“Đứng thứ tám trong Thập cường giả, ngươi lấy danh hiệu là gì?”

Mạnh Phù Dao ngẩng đầu, mỉm cười nhìn mặt trời rồi lập tức nheo mắt lại. Ánh mắt đó dịu dàng và rực rỡ hơn cả vầng dương.

Nàng bước đi, thốt lên hai từ mạnh mẽ như kiếm rời khỏi vỏ.

“Cửu Tiêu!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.