Phù cẩm

Chương 85


Bạn đang đọc Phù cẩm – Chương 85:

Chương 85: Quận chúa giết con
 
Soạt ——
 
Trường kiếm treo trên tường bị rút ra khỏi vỏ, bị Lâm Triều Thắng nắm chặt trong tay. Sức lực khi rút kiếm ra khỏi vỏ rất lớn, ba thước kiếm không ngừng rung lên ong ong, mũi kiếm run rẩy chỉ vào Quận chúa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Triệu Đồng, đồ phụ nhân độc ác này!” Lâm Triều Thắng không thể kiềm chế tức giận, sát khí điên cuồng tuôn ra, đã cầm kiếm ép về phía Quận chúa: “Chỉ vì Thần Uy Quân, vậy mà ngươi phát rồ đến tận mức này, ngươi hết thuốc chữa rồi!”
 
“Ta mới là chủ mẫu của Lâm gia, hết thảy của Lâm gia, đều nên do nhi tử của ta kế thừa, làm sao có thể để cho con tiện nhân Tần Mãn Y và nhi tử của nó trắng trợn chiếm lấy được! Ta không đồng ý!” Lưng của Quận chúa chạm vào Đa Bảo Cách*, sợ hãi qua đi thì trong lòng bà ta chỉ còn hiện lên sự điên cuồng bất chấp tất cả, không còn thong dong ưu nhã, vẻ mặt của bà ta dữ tợn giống như la sát, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Triều Thắng.
 
*Đa Bảo Cách: tủ trưng bày đồ trang trí thời cổ đại.
 
Không có Lâm Triều Thắng, bà ta vẫn là chủ mẫu của Lâm gia như cũ, cũng là mẫu thân của gia chủ Lâm gia tương lai.
 
Phu thê hơn hai mươi năm, đã sớm xóa nhòa hết tình cảm xao xuyến lúc ban đầu, cạn hết tình yêu, bà ta chẳng còn gì khác ngoài quyền lợi và thể diện hư vô, dùng để duy trì địa vị cao cao tại thượng và vỏ bọc kiêu ngạo này của bà ta. Bà ta không thể chịu đựng được việc một ngày nào đó sự kiêu ngạo hư vinh của bản thân bị huỷ diệt, nhất là từ nay về sau phải khuất phục đứng dưới Tần Mãn Y.
 
Nữ nhân mà bà ta ganh đua cả đời, nhưng từ đầu đến cuối lại chưa từng thắng nổi một ván nào.
 
Bà ta không cam lòng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy bà ta không biết hối cải, Lâm Triều Thắng càng khó kiềm chế lửa giận, trường kiếm trong tay chĩa thẳng vào ngực trái của bà ta.
 
“Phụ thân, hạ kiếm lưu tình!”

 
Chỉ nghe “Keng” một tiếng, giọng nói của Lâm Yến và tiếng kim loại va vào nhau đồng thời vang lên, kiếm của Lâm Triều Thắng bị người dùng ám khí ngăn lại, ông giận dữ nhìn lại, chỉ thấy Lâm Yến dẫn người mặc áo choàng đen kín người xông vào trong phòng, dùng tốc độ sét đánh ngăn ở giữa mình và Quận chúa.
 
Tống Tinh Dao túm chặt áo choàng đi theo Lâm Yến xông vào thư phòng, trái tim trong ngực sắp nhảy lên tận cổ họng. Mặc dù nàng đã nghe qua chân tướng về việc Lâm tướng quân qua đời từ trong miệng của Lâm Yến nhưng đôi câu vài lời miêu tả so với tận mắt chứng kiến có chênh lệch giống như cát sỏi so với sông biển, nàng đã bị chấn động mạnh rồi.
 
Đây chính là tội nghiêm trọng hạ độc giết phu quân, phu thê hơn hai mươi năm, vậy mà Quận chúa cũng xuống tay được.
 
Nhưng cho dù có kinh ngạc như thế nào thì kiếp này rốt cuộc đã không liên quan gì tới nàng nữa, sau khi vào nhà, Tống Tinh Dao tự giác tìm một góc khuất nhất để co rụt vào trong, ánh mắt của Lâm Triều Thắng chỉ quét qua trên người nàng, nghĩ đến việc hiện tại ông không rảnh để quản nàng, nàng mới yên tâm —— nàng chỉ là người ngoài bị Lâm Yến kéo vào trong, muốn trách thì trách Lâm Yến đi thôi.
 
“Yến nhi cứu ta với, phụ thân con muốn giết ta!”
 
“Cút ngay, để ta giết chết đồ phụ nhân ác độc này.”
 
Lâm Triều Thắng và Quận chúa đồng thời lên tiếng. Nhìn thấy Lâm Yến xuất hiện, mắt Quận chúa lộ ra vui mừng, chỉ cảm thấy có cứu binh rồi, việc này có cơ hội xoay chuyển rồi, Lâm Triều Thắng lại nhíu chặt chân mày chĩa kiếm về phía mẫu tử hai người, không chịu từ bỏ ý định.
 
“Phụ thân.” Lâm Yến hạ hai đầu gối xuống đất, quỳ gối trước mặt Lâm Triều Thắng: “Con biết mẫu thân phạm phải sai lầm rất lớn, nhưng người không thể giết bà ta. Nếu người giết bà ta thì cũng là tội nặng giết thê tử, vậy thì có gì khác với việc bà ta hạ độc giết trượng phu chứ?”
 
“Yến nhi!” Quận chúa không thể tin nổi, bà ta cho rằng Lâm Yến tới đúng lúc để cứu mình, nhưng lại không ngờ hắn đã sớm nhìn thấu hết thảy.
 
“Yến nhi, vừa nãy là con…” Lâm Triều Thắng lại ngẩng đầu lên nhìn nóc nhà.
 
“Là con.” Lâm Yến cúi đầu nói.
 
“Con…” Lâm Triều Thắng nheo mắt lại: “Con đã sớm biết thân thế của mình rồi sao?”
 

Lâm Yến gật đầu: “Sau khi trở về từ núi Chung Nam thì con đã biết rồi.”
 
“Vậy vì sao con không cho bà ta giết ta? Giết vi phụ, bí mật này sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi, cũng sẽ không có người nào khác cản trở con tiếp nhận quyền quản lý Thần Uy Quân, huống chi ta mà chết, Thần Uy Quân như rắn mất đầu, con sẽ lập tức trở thành Thần Uy tướng quân kế nhiệm, con không muốn vị trí này sao?” Lâm Triều Thắng ép hỏi.
 
“Công huân tước vị con đều có thể tự mình giành được, không cần dựa vào sự che chở của tổ tiên. Ở Lâm gia hai mươi năm, con chịu ơn dưỡng dục của Lâm gia, lại may mắn được phụ thân dạy bảo, trong lòng con, người có ơn với con giống như phụ thân ruột. Cũng giống như phụ thân vừa mới nói lúc nãy, chỉ cần phụ thân bằng lòng nhận con, con sẽ mãi mãi là nhi tử của người, kiên quyết không làm việc ác giết cha đoạt quyền không bằng cầm thú đến nông nỗi này.” Lâm Yến nói năng hùng hồn từng câu từng chữ một.
 
Quận chúa không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào phía sau lưng của Lâm Yến: “Yến nhi… vậy là con đã sớm biết rồi à?” Sau đó lại lẩm bẩm tự nói: “Khó trách… Khó trách từ sau khi trở về từ núi Chung Nam, con không còn giống như lúc trước, hóa ra con đã sớm biết rồi… Ta nuôi con nhiều năm như vậy, thế nhưng quả nhiên nuôi ra một con sói mắt trắng…”
 
Bà ta bỗng nhiên bật cười ra tiếng, giống như trào phúng lại giống như khóc, rồi lại cười, Tống Tinh Dao nghe thấy mà sởn hết cả da gà. 
 
Nhưng sắc mặt của Lâm Triều Thắng lại hơi dịu xuống: “Con đưa Lâm Càn vào trong quân, lại hết sức nâng đỡ trong quân, vì sao?”
 
“Nhi tử có cái nhìn giống như phụ thân, tổ nghiệp của Lâm gia đương nhiên phải trở lại trong tay huyết mạch của Lâm gia. Bồi dưỡng nâng đỡ một người kế nhiệm đủ tư cách cho Lâm gia, là việc duy nhất mà nhi tử có thể làm cho Lâm gia. Lâm Càn, thích hợp.” Lúc này Lâm Yến mới ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt ngay thẳng chính trực, không hề ẩn giấu u ám bẩn thỉu.
 
Lâm Triều Thắng rất vui mừng, mũi kiếm của  trường kiếm trong tay chĩa xuống mặt đất, lại nghe Lâm Yến bổ sung: “Phụ thân, mẫu thân làm ra việc ác này, nhưng may mà vẫn chưa tạo thành sai lầm lớn, vì thế xin phụ thân niệm tình bà ta vì Lâm gia lo liệu hơn hai mươi năm, dạy dỗ nhi tử nuôi dưỡng nữ nhi, cũng niệm tình Lâm Vãn, mở một con đường cho mẫu thân.”
 
“Lúc phụ nhân độc ác này muốn giết ta, thế nhưng chưa từng nhớ tới tình cảm phu thê hai mươi năm nay!” Nói xong, Lâm Triều Thắng lại nâng mũi kiếm lên, chỉ về phía Quận chúa: “Con muốn ta tha cho bà ta ư?”
 
“Bà ta vốn là chủ mẫu của Lâm gia, là chính thê của người, lại là quận chúa của một quốc gia, thân phận địa vị vẫn còn đây, nếu người vì hả dạ nhất thời mà giết chết bà ta thì ngày mai phải đối mặt với miệng lưỡi hoang đường ở bên ngoài như thế nào? Giết thê là tội lớn, người là gia chủ của Lâm gia, nếu như xảy ra chuyện gì, lại đặt Lâm gia ở đâu?” Lâm Yến khuyên nhủ: “Phụ thân không muốn tha cho mẫu thân, nhi tử cũng hiểu rõ, tội này khó tha, nếu như muốn trừng trị, thì có thể giao cho quan phủ trị tội tìm cách mưu sát phu quân, nhưng nếu vậy thì tất nhiên sẽ dính dáng tới bí mật của Lâm gia, vả lại việc này nghe rợn cả người, không thể không khiến Lâm gia trở thành trò cười cho dân chúng. Theo ngu kiến của nhi tử, không bằng… đưa mẫu thân đi đi…”
 
Lời vừa nói ra, Quận chúa lập tức biến sắc, nghiến răng nghiến lợi hét lên một tiếng: “Lâm! Yến! Đồ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi!”
 
Lâm Triều Thắng nhìn hắn, lại nhìn Quận chúa, trong lòng đã nghe theo lời khuyên giải của Lâm Yến, sau khi bình tĩnh lại cũng cảm thấy Lâm Yến nói rất có lý, giết người chỉ là đầu rơi xuống đất, nhưng người sống còn phải thừa nhận đủ loại chỉ trích của nhân gian vì bà ta, không đáng.
 

“Cũng được, tha cho bà ta một mạng.” Nhanh chóng quyết định xong, Lâm Triều Thắng nghiêm giọng nói: “Tối nay nhốt vào Lăng Thải Các trước, phái người trông coi chặt chẽ, không cho bất kỳ kẻ nào tới thăm hỏi, bắt giữ toàn bộ tay chân của bà ta, chờ xử lí, không được phép tha cho một kẻ nào. Sáng sớm ngày mai, bảo Hứa Chân tự mình đưa bà ta tới Trường Xuân Quan để xuống tóc, vĩnh viễn không được trở lại.”
 
Trường Xuân Quan là đạo quan mà Lâm gia quyên tiền xây dựng, không ở trong thành, Hứa Chân chính là phụ tá của Lâm Triều Thắng ở trong Thần Uy Quân. Sự việc này, ông trực tiếp sử dụng người của Thần Uy Quân, không để cho người Lâm gia nhúng tay vào nữa, đã là hạ quyết tâm, không cho Quận chúa có cơ hội chạy trốn.
 
Hai mươi năm, ông dung túng quá lâu rồi, lúc tuyệt tình, cũng không thể xoay chuyển nữa.
 
Lâm Yến cúi đầu không nói, cam chịu quyết định của Lâm Triều Thắng, Lâm Triều Thắng mở rộng cửa phòng gọi người tiến vào, bên kia, vẻ mặt của Quận chúa đang đứng sau lưng Lâm Yến lại trở nên suy sụp dần dần từng chút một giống như tro tàn, cho đến khi không còn giận dữ nữa, mất hết biểu cảm, bà ta chỉ bình tĩnh nhìn lưng Lâm Yến, trong mắt bỗng nhiên trào lên hận ý giống như ngâm độc.
 
“Cẩn thận!” Tống Tinh Dao vẫn luôn nhìn Quận chúa, bỗng nhiên nhìn thấy một tia sáng lạnh lẽo lóe lên từ trong tay áo của bà ta, trực giác của nàng phát hiện không thích hợp, mở miệng cảnh báo.
 
Quận chúa đã lấy một con dao găm dài cỡ bàn tay từ trong tay áo ra, đâm về phía sau lưng Lâm Yến, Tống Tinh Dao run sợ trong lòng, chưa kịp nghĩ nhiều đã xông lên trước ngăn cản, Lâm Yến nhớ ra nhanh chóng hét lên: “Đừng tới đây!” Nhưng đã không kịp nữa rồi. Tống Tinh Dao vọt tới bên cạnh hắn, hắn lại nghiêng người lóe lên, không để nàng hướng về phía Quận chúa, sau đó duỗi tay ôm người vào trong lồng ngực.
 
Nhoáng một cái, Tống Tinh Dao chỉ nghe thấy một tiếng phập rất nhỏ, là tiếng dao găm cắm vào trong máu thịt.
 
Khi Lâm Triều Thắng phát hiện, dao găm trong tay Quận chúa đã đâm vào vai trái của Lâm Yến, ông vô cùng tức giận, dùng một chân đá văng người ra, lại cầm trường kiếm. Lâm Yến dựa vào trên vai Tống Tinh Dao, nhịn đau đè tay phụ thân xuống, lắc lắc đầu: “Phụ thân đã đồng ý với nhi tử, tha cho bà ta một mạng.”
 
Lâm Triều Thắng cực kì tức giận nhưng không có chỗ trút, lại thấy phía sau lưng Lâm Yến đã bị máu nhuộm đỏ hoàn toàn, ông tức giận đến nỗi xoay người chém một cái, dùng kiếm chém vào trên mặt bàn.
 
Bàn viết chữ to như vậy bị một nhát kiếm của ông chém làm hai nửa, đồ đạc trên bàn rơi tứ tung, chỉ nghe “rầm” một tiếng thật lớn, Tống Tinh Dao sợ tới mức tim đập thình thịch khó ngăn.
 
“Triệu Đồng, ngươi hãy nghe cho kĩ đây, ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, từ nay về sau, ngươi và ta không còn là phu thê nữa, sinh không gặp, chết không thấy, hoàng tuyền bích lạc*, mãi mãi không gặp lại.” Lâm Triều Thắng dùng kiếm chỉ vào Quận chúa ở phía xa.
 
*“Bích lạc” 碧落: trời xanh, “hoàng tuyền” 黃泉: suối vàng (ở dưới mặt đất).
 
Quận chúa suy sụp ngã xuống đất, một ngụm oán khí cuối cùng mà bà ta hợp lại đã cạn kiệt, bây giờ đại thế khó lấy lại, mất hết cả trượng phu lẫn nhi tử, bà ta bỗng vô cùng mờ mịt, mất đi ý chí sống trên đời, nhắm thẳng dao găm vào tim, chỉ muốn chấm dứt, nhưng lại có một bàn tay duỗi tới từ bên cạnh giữ chặt cổ tay của bà ta rồi dùng sức vặn một cái, dao găm rơi xuống đất, bà ta lại ngẩng đầu lên nhìn về phía người nọ, kinh hoàng lẩm bẩm: “A Yến…”
 
Lâm Yến đá văng con dao găm ra, vịn tay Tống Tinh Dao để đứng lên, trên mặt không có buồn vui: “Trả lại ơn cứu mạng cho bà, tình nghĩa nuôi dưỡng hai mươi năm, bà và ta thanh toán xong.”
 
Vành mắt của Quận chúa bỗng nhiên đỏ ngầu, cuối cùng là nước mắt rơi như mưa, nhưng lại chẳng nói nổi nửa chữ.

 
Một lát sau, người của Lâm Triều Thắng ào ào ập vào trong phòng, đè Quận chúa xuống, quân y tới, đỡ Lâm Yến vào trong nội thất để chẩn trị băng bó, Lâm Triều Thắng không yên tâm, đi theo vào nội thất. Bỗng nhiên chỉ còn lại một mình Tống Tinh Dao ở trong thư phòng, dưới đất vẫn còn vũng máu của Lâm Yến, trong lòng nàng rất loạn, thường xuyên nhìn chằm chằm vào nội thất.
 
Khoảng nửa canh giờ sau, Lâm Triều Thắng mới tiễn quân y ra ngoài, hai người vừa đi vừa nói chuyện về vết thương của Lâm Yến rồi ra khỏi thư phòng, Tống Tinh Dao chậm rãi đi đến trước rèm cửa của nội thất, lặng lẽ nhìn xung quanh vào bên trong, một bàn tay xuyên qua rèm cửa, kéo nàng vào trong.
 
Tống Tinh Dao ngã vào trong nội thất, đối diện với đôi mắt chứa ý cười của Lâm Yến.
 
“Muốn vào thì vào đi.” Lâm Yến đã thay quần áo, miệng vết thương được băng bó cẩn thận, sắc mặt hơi tái nhợt: “Ta không sao, đâm không sâu, cũng không bị thương đến chỗ nguy hiểm. Vừa nãy… Cảm ơn nàng.”
 
Tống Tinh Dao trừng hắn một cái: “Nếu sớm biết rằng ngươi cố ý muốn cứng rắn chịu một nhát dao của Quận chúa, ta mới lười phải phí sức đấy.”
 
Xong việc nàng mới ngẫm lại, dựa vào công phu của Lâm Yến, làm sao lại không tránh được công kích của Quận chúa chứ? Sợ là hắn cố ý thôi.
 
Lâm Yến không phủ nhận, chỉ hơi cử động cánh tay, còn chưa mở miệng, đã thấy Lâm Triều Thắng đi vào.
 
“Vị này chính là…” Ánh mắt của Lâm Triều Thắng dừng trên người Tống Tinh Dao.
 
Tống Tinh Dao chỉ cảm thấy ánh mắt của ông như đuốc, nàng vô thức lộ ra vẻ hơi sợ hãi, Lâm Yến lại gật đầu ra hiệu với nàng, trong ánh mắt không khỏi có ý khích lệ, nàng mới bình tĩnh lại, cởi mũ áo choàng xuống, ôm quyền: “Xá nhân của Hàm Chương Các trong phủ công chúa – Tống Tinh Dao, bái kiến Lâm tướng quân. Hôm nay tùy tiện đến đây, cũng không phải là cố ý nhìn trộm việc nhà tướng quân, quả thật gặp phải việc khó không thể giải quyết, vì thế tới cửa mời tướng quân và công tử cùng bàn bạc.”
 
“Ồ?” Lâm Triều Thắng nghe vậy thì lại nhìn phía Lâm Yến: “Chuyện gì thế?”
 
“Phụ thân, thật ra trước khi dẫn nàng tới đây, con cũng không biết ý đồ của mẫu thân, mà là vì một chuyện còn quan trọng hơn thế.” Lâm Yến nói xong lại nói với Tống Tinh Dao: “Lấy ra đi.”
 
Tống Tinh Dao lập tức lấy tranh của Triệu Duệ Khải ra rồi dâng lên: “Đây là những bức tranh do Thập Ngũ điện hạ vẽ, mời tướng quân xem qua. Chúng ta nghi ngờ rằng Hoàng Thượng đang gặp nạn.”
 
Theo lời nói của nàng và những bức tranh kia, vẻ mặt của Lâm Triều Thắng dần trở nên chuyên chú lạnh lùng.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.